Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1572
TAY XẢY RA VẤN ĐỀ? – LÀM MỚI!
“Cô sao rồi, có sao không?”
Lúc này, Quý Chính Hổ đi từ bên ngoài đám người vào.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, cố gắng giấu tay ra sau lưng.
Nhưng cho dù cô làm tự nhiên như thế nào đi nữa, cũng đâu thể qua nổi đôi mắt tinh tường của Quý Chính Hổ.
“Tay cô sao thế?”
Quý Chính Hổ vừa nói như vậy, ánh mắt người xung quanh lập tức như dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.
“Nhiếp Nhiên cậu bị thương rồi à?”
“Có cần đến phòng y tế không?”
“Vết thương có năng không?”
Cả đám người quan tâm hỏi.
Tình cảnh vừa rồi quá nguy hiểm. Nếu như không có Nhiếp Nhiên kịp thời ôm lấy Hà Giai Ngọc, chỉ sợ bây giờ cô ta đã bị đưa đến phòng y tế rồi.
Nghĩ đến cái ôm khí chất vừa rồi, mọi người không nhịn được thầm bội phục sự nhanh trí và năng lực của cô.
“Chị Nhiên, chị bị thương à?” Hà Giai Ngọc vừa nghe thấy tay Nhiếp Nhiên có vấn đề, lập tức xông đến.
“Không, tôi không sao.” Nhiếp Nhiên giả vời bình tĩnh xua tay, nhưng như vậy không có nghĩa là Quý Chính Hổ sẽ tin tưởng.
Anh ta bước lên bắt lấy tay cô, đẩy ống tay áo cô lên, sau đó tháo miếng chì quấn trên tay cô ra ném xuống đất, bắt đầu kiểm tra.
Người xung quanh nhìn thấy miếng chì ném dưới đất thì đều há hốc mồm.
Nhiếp Nhiên quấn miếng chì rồi leo núi ư?!
Vậy thì đương nhiên sẽ chậm rồi!
Điểm xuất phát không cùng một cấp bậc, làm sao có thể dùng quy định của bọn họ đối xử với cô được?
Hơn nữa vừa rồi nghe tiếng miếng chì kia rơi xuống đất nặng như vậy, trọng lượng chắc là là không nhẹ.
Có thể đeo miếng chì như vậy mà vẫn trèo cao đến thế, năng lực đúng là hơn người.
Lúc tất cả mọi người đều đang đặt sự chú ý lên hai miếng chì dưới đất thì nghe thấy
Hà Giai Ngọc hít một hơi khẽ hô lên, “Chị Nhiên, tay chị…”
Mọi người lại lập tức chuyển toàn bộ ánh mắt lên tay Nhiếp Nhiên, sau đó ai cũng trợn tròn mắt.
Trên cánh tay Nhiếp Nhiên có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, phần lớn đều đã kết vảy, nhưng chính vì như vậy mới càng thêm đáng sợ.
Phải là chuyện ngoài ý muốn lớn thế nào mới có thể biến thành như vậy!
Chẳng trách đã là mùa hè rồi mà cô vẫn mặc quần áo huấn luyện dài tay, hóa ra là muốn che đi những vết thương này.
Nhiếp Nhiên phát giác ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay Quý Chính Hổ.
“Tôi thật sự không sao.” Cô sửa sang lại tay áo, nhặt miếng chì dưới đất lên, sau đó cười nói: “Nể tình tôi có công cứu người, thầy cho tôi nghỉ ngơi một phút nữa rồi hãy trèo nhé.”
Nói rồi cô đi đến dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Nhìn cô ngồi dưới tán cây, Quý Chính Hổ không nhịn được đi đến, thấp giọng nói:
“Cô bỏ qua lần sát hạch này đi.”
Khoảng thời gian trước anh ta không biết
Nhiếp Nhiên bị thương nặng như vậy, còn tưởng rằng cô ở trong bệnh viện nghỉ ngơi khỏi hẳn rồi mới trở về.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vết thương kia, anh ta mới biết cô chưa hoàn toàn bình phục.
Có một số vết thương mặc dù kết vảy rồi nhưng xung quanh vẫn đỏ, rõ ràng là vết thương mới.
Đã nửa năm rồi mà vết thương vẫn đỏ, vậy lúc đầu phải bị thương nghiêm trọng thế nào chứ.
Cô gái này đúng là điên rồi!
Lại cứ ngoan ngoãn không nói một tiếng nào huấn luyện như vậy.
Trước kia anh ta không hề cảm thấy cô ngoan như vậy.
“Không cần, vết thương ngoài da mà thôi.” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói.
Nhưng Quý Chính Hổ lại nhắc nhở: “Vừa rồi cô không ôm nổi Hà Giai Ngọc nữa rồi.”
“Tôi làm như vậy là để làm mối.” Nhiếp
Nhiên cười nhìn ra sau lưng Quý Chính Hổ.
Quý Chính Hổ không hiểu, cau mày lại, nhìn theo tầm mắt cô thì thấy hai người Hà
Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ cách đó không xa đang đứng nói chuyện. Có điều, nói là nói chuyện, không bằng nói là Hà Giai Ngọc đang tức giận mới đúng.
Bởi vì rõ ràng Nghiêm Hoài Vũ rất lo lắng, không ngừng hỏi đủ vấn đề.
“Cô thế nào rồi, không sao chứ?”
“Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Có cần đến phòng y tế không?”
Nhưng Hà Giai Ngọc lại hất tay anh ta ra, lạnh mặt nói: “Ai mượn anh ôm tôi! Tránh ra!”
Nghiêm Hoài Vũ bị lạnh nhạt thì tức giận.
Trước khi chưa vào quân đội, ở nhà dù sao anh ta cũng được coi là một cậu ấm!
Một tháng qua cho dù là anh ta công khai hay ám chỉ nhiều lần, nhưng Hà Giai Ngọc vẫn không phản ứng, thông cảm cho anh ta.
Bây giờ anh ta đã hạ mình như vậy rồi, cô ta còn muốn thế nào nữa!
Không phải tính như đàn ông thôi sao, đâu có mắng cô ta, có cần phải đối xử với anh ta như vậy không!
“Cô…”
Hà Giai Ngọc thấy anh ta định nói, lập tức cướp lời: “Tôi là đồ tính đàn ông chỉ biết đánh nhau, anh bớt quan tâm đến tôi đi thì hơn.”
Nghiêm Hoài Vũ nhất thời nghẹn họng, nhưng thấy cô ta vẫn chịu nói chuyện với mình, còn nói móc như vậy, rõ ràng là vẫn còn hy vọng, vì thế anh ta cố ý nổi giận đùng đùng nói: “Bây giờ cô đâu có giống như đàn ông, căn bản là đồ con gái chỉ biết giận dỗi không quan tâm đến sức khỏe.”
Vốn dĩ muốn đi đường vòng nói cô ta là con gái, nhưng không biết có phải là Hà
Giai Ngọc cố ý không, lại đặt trọng điểm vào nửa câu sau, tức giận nói: “Anh nói ai giận dỗi!”
Nghiêm Hoài Vũ bị cô ta quát mà giật mình, nhưng là đàn ông không thể yếu ớt được, anh ta cố chấp nói: “Ai bị thương không chịu đến phòng y tế thì chính là người đó.”
“Tôi không bị thương!” Hà Giai Ngọc buột miệng nói.
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”
“Vô cùng chắc chắn!”
Nghe thấy Hà Giai Ngọc liên tục xác nhận, Nghiêm Hoài Vũ mới thở phào nhẹ nhõm,
“Vậy thì tốt quá rồi!”
“Cái gì mà tốt quá, anh nói rõ ràng cho tôi, ai giận dỗi, anh nói ai!”
“Tôi… tôi… không phải là tôi cố ý nói như vậy sao, không nói như vậy làm sao có thể khích cô nói thật được.”
“Cái gì gọi là cố ý nói, cố ý nói là có thể nói như vậy à?”
Hai người lại bắt đầu ầm ĩ một lần nữa.
Nhiếp Nhiên nhìn hai người bọn họ cãi nhau, khẽ cong khóe miệng lên.