Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1571
CHUYỆN BẤT NGỜ – RA TAY CỨU GIÚP
Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của đám lính kia, Nhiếp Nhiên tự nhận thức được độ chênh lệch giữa mình và bọn họ.
Dù tối qua huấn luyện, tốc độ của cô cũng không quá chậm, nhưng so với đám lính này thì vẫn kém xa.
Cô buộc phải thừa nhận rằng nửa năm qua các binh lính của lớp 6 đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Đặc biệt là mấy người Nghiêm Hoài Vũ và
Mã Tường, tư thế huấn luyện nghiêm túc của bọn họ hoàn toàn khác so với nửa năm trước.
“Nhóm tiếp theo, lên!” Quý Chính Hổ ra lệnh cho nhóm người cuối cùng.
Bởi vì nửa năm không huấn luyện, cộng thêm tối qua luyện tập quá sức nên để đảm bảo an toàn, Nhiếp Nhiên vẫn đeo dây thừng leo lên.
Dù đã cố gắng nhưng chỉ một loáng, đám lính đã vượt qua cô.
Lý Kiêu dẫn đầu, nhân lúc nhìn điểm dừng chân, Lý Kiêu cũng nhìn vị trí của Nhiếp
Nhiên ở phía dưới.
Lúc phát hiện cô tụt lại cuối cùng, Lý Kiêu khẽ cau mày lại.
Nếu như lúc thi, Nhiếp Nhiên leo với tốc độ này thì chắc chắn sẽ trượt.
Nhưng lúc này Lý Kiêu lại không thể làm gì, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ leo lên.
Tư thế của Lý Kiều rất mạnh mẽ.
Chẳng bao lâu sau, cô đã leo lên đến đỉnh núi. Mà lúc này Nhiếp Nhiên vẫn còn ở một phần ba vách núi.
“Tiểu Nhiên Tử còn tiếp tục như vậy sẽ trượt mất.” Nghiêm Hoài Vũ ở bên trên thấy vị trí của Nhiếp Nhiên, trong lòng rất lo lắng.
Chỉ còn một tháng nữa thôi là đến kỳ sát hạch mùa hè rồi.
Sao tốc độ của Nhiếp Nhiên không chỉ không tăng lên, mà còn tụt xuống cuối lớp thế?
“Tự cô ấy sẽ có cách.” Lý Kiêu nói bằng giọng lạnh nhạt, nhưng chân mày khẽ nhíu lại.
Khi đám lính nối đuôi nhau leo đến đỉnh núi thì Nhiếp Nhiên mới leo được một nửa.
Cô rất muốn dùng sức leo lên, nhưng cảm giác nặng nề trên người khiến cô hoàn toàn bất lực.
Đáng chết!
Nhiếp Nhiên nhìn miếng chì mơ hồ lộ ra trong ống tay áo của mình, cảm thấy rất phiền muộn.
Bây giờ cô gần như đã phải dùng hết sức để bám vào vách núi để tránh bị rơi xuống.
“Nhiếp Nhiên, tôi cho cô thêm ba mươi giây nữa. Nếu như cô còn không leo lên, tôi sẽ bắt cô trèo lại!” Quý Chính Hổ ở bên dưới lạnh lùng hô to.
Đám người trên đỉnh núi nghe thấy thế, cũng đều nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
“Ba mươi giây? Được chứ?” Mã Tường nhìn khoảng cách còn cả một nửa kia với vẻ mặt nghi ngờ.
“Khó lắm.” Thi Sảnh leo lên đỉnh núi liếc mắt tính toán, nếu như muốn ba mươi giây leo lên được đến đỉnh, ít nhất phải dùng tốc độ giống như Lý Kiệu vừa rồi mới được.
Nếu không, cùng lắm cũng chỉ có thể trèo được một phần năm thôi.
Huống hồ nhìn vẻ mặt Nhiếp Nhiên thì có vẻ đã dùng hết tất cả sức lực rồi.
“Thầy ấy cố ý.” Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên cố hết sức nghiến răng leo lên thì lạnh lùng nói.
“Cố ý?” Thi Sảnh lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, Quý Chính Hổ cố ý. Anh ta đã đoán được Nhiếp Nhiên không thể nào leo lên trong vòng ba mươi giây, cho nên mới cố ý nói như vậy để cho Nhiếp Nhiên dùng hết sức leo lên.
Nhưng quá thời gian, sẽ bắt cô leo lại một lần nữa!
Lúc đó chỉ sợ Nhiếp Nhiên đã kiệt sức, cho dù trèo bao nhiêu lần cũng sẽ không đạt được yêu cầu của anh ta.
Quý Chính Hổ muốn cố ý để Nhiếp Nhiên tiến hành huấn luyện leo lặp đi lặp lại.
Từ lúc Quý Chính Hổ nói ra mốc thời gian,
Nhiếp Nhiên đã biết rồi.
Cô nghiến răng trèo lên trên.
Lúc này, trên vách núi chỉ còn lại cô và ba bốn người khác.
Chỉ có điều những người đó đều chỉ cách đỉnh núi năm sáu chục mét nữa thôi.
Không hề giống như Nhiếp Nhiên, vẫn còn giữa vách núi.
Lúc tất cả mọi người đều đang ra sức leo lên phía trên, Nhiếp Nhiên dần dần cảm nhận được trên đỉnh đầu có đá vụn rơi xuống.
Lúc cô muốn ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên trên đỉnh đầu cô.
“A…!”
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn thì thấy một bóng đen rơi từ phía trên xuống khiến con người cô co lại. Đồng thời cô nghe thấy người trên đỉnh núi cũng căng thẳng hô lên sợ hãi, “Hà Giai Ngọc!”
Nghiêm Hoài Vũ đứng ở bên cạnh nhìn thấy, theo bản năng muốn nhào qua, nhưng bị Mã Tường kịp thời giữ lấy.
“Cậu điên rồi à?! Chúng ta không có biện pháp an toàn nào, tiếp tục như vậy sẽ bị ngã chết!”
“Nhưng đồ đàn ông Hà Giai Ngọc ngã xuống rồi!” Nghiêm Hoài Vũ dùng sức giấy ra khỏi giam cầm của Mã Tường, nhào xuống.
Mã Tường dùng sức giữ lấy anh ta: “Cho dù cậu trèo xuống thì cũng thua tốc độ rơi.”
“Vậy thì tôi cũng không thể nhìn cô ấy ngã xuống như vậy! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!”
Lúc bọn họ trèo lên không có bất cứ biện pháp phòng hộ nào, mặc dù phía dưới là sông, nhưng ngã từ nơi cao như vậy xuống nhất định sẽ bị thương.
Hai người Nghiệm Hoài Vũ và Mã Tường ở bên trên đang vật lộn với nhau.
Quý Chính Hổ ở bên dưới bị chuyện bất ngờ này làm cho ngây ra.
Nhất thời, trái tim tất cả mọi người đều dâng tới cổ họng, nhìn chằm chằm Hà Giai Ngọc.
Nhiếp Nhiên cũng không ngờ Hà Giai Ngọc lại rơi xuống sau nhiều lần huấn luyện như vậy.
Cô nhìn vị trí của Hà Giai Ngọc, phía dưới có một con sông, nhìn có vẻ yên tĩnh, nước chảy không hề xiết.
Theo lý mà nói sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng lúc cô thu hồi ánh mắt, lại vô tình thấy lúc dòng nước chảy có hòn đá lờ mờ hiện ra dưới nước.
Đó là một chỗ nước cạn?!
Lúc Nhiếp Nhiên có nhận thức này thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
Bây giờ chỉ có cô có dây thừng an toàn, điều này đối với Hà Giai Ngọc mà nói là một hy vọng.
“Quý Chính Hổ, giữ lấy dây thừng cho tôi!”
Nhiếp Nhiên ra lệnh cho Quý Chính Hổ ở phía dưới xong liền không hề do dự dùng chân đạp vào vách núi một cái, bắt đầu nhanh chóng tụt xuống, đến gần hướng của Hà Giai Ngọc.
Quý Chính Hổ bị tiếng quát của cô làm cho hoàn hồn, lập tức tiến lên bắt lấy dây thừng.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên muốn đi cứu Hà Giai Ngọc, sở dĩ bảo anh ta bắt dây thừng là đề phòng lúc cô đón Hà Giai Ngọc rơi xuống, bởi vì quán tính mà khiến dây thừng đứt ra, hai người cùng rơi xuống.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, vào thời khắc nguy hiểm này, tất cả sự chú ý đều tập trung lên trên người Hà Giai Ngọc, cảm giác mệt mỏi bị cô tạm thời quên mất.
Lúc xác định Hà Giai Ngọc ở phía trên, còn mình thì tìm được chỗ bám, cô vội nói với
lên trên: “Hà Giai Ngọc cô nghe tôi nói, bây giờ tôi đang ở phía dưới cô, lát nữa tôi sẽ đỡ cô, cô đừng quá sợ hãi, cố gắng thả lỏng cơ thể!”
Nhiếp Nhiên sự thân thể cô ta căng thẳng, đến lúc đó rơi xuống giống như một hòn đá, như vậy không chỉ không dễ cứu cô ta, hơn nữa còn tăng thêm sức nặng cho dây thừng.
Không biết có phải là huấn luyện ở đơn vị dự bị lâu nên trở nên to gan hơn, hay là bởi vì phía dưới có Nhiếp Nhiên sẽ bảo vệ mà Hà Giai Ngọc đã thật sự bắt đầu điều chỉnh hô hấp, thả lỏng thân thể.
Nhiếp Nhiên nhìn khoảng cách phía dưới. Lát nữa, lúc hai người bọn họ cùng rơi xuống cần có điểm hòa hoãn, cô đã không thể tụt xuống nữa, nếu không hai người sẽ đập thẳng vào tảng đá kia.
Tốc độ rơi tụt xuống của cô càng lúc càng chậm, mắt nhìn chằm chằm bóng đen rơi từ phía trên xuống.
Cho đến khi bóng đen kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“Nhiếp Nhiên!”
Quý Chính Hổ thấy Hà Giai Ngọc sắp va vào Nhiếp Nhiên rồi, nhưng Nhiếp Nhiên lại đứng ở đó không hề nhúc nhích, không nhịn được hô lên.
Cô gái này điên rồi sao?!
Nếu như Hà Giai Ngọc rơi xuống, sẽ va vào cô!
Một mình cô làm sao có thể chịu đựng được sức rơi xuống của Hà Giai Ngọc!
Căn bản là đang đem mình ra làm lá chắn thịt người!
Tiếng gọi của Quý Chính Hổ vừa mới vang lên, Nhiếp Nhiên đã bắt đầu tụt xuống cùng cô ta.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cuối cùng chỉ còn ba bốn centimet.
Nhiếp Nhiên lập tức nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Hà Giai Ngọc.
Mặc dù ban đầu đã hòa hoãn nhiều như vậy, nhưng lúc cô ôm lấy Hà Giai Ngọc, vẫn bị lực kia va vào.
Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được cánh tay mình lập tức đau buốt.
Cô cau chặt mày, siết chặt cái tay ôm Hà Giai Ngọc hơn.
“Quý Chính Hổ!”
Nhiếp Nhiên thấy mặt đất càng lúc càng gần, lập tức gọi người dưới chân núi.
Lúc này, Quý Chính Hổ nắm chặt dây thừng, kéo mạnh về phía sau.
Lúc rơi xuống, gió thổi vù vù qua tại, vẻ mặt Nhiếp Nhiên càng rét lạnh.
Cảm giác đau đớn trên cánh tay càng ngày càng mãnh liệt hơn, Nhiếp Nhiên sợ đến giây phút cuối cùng mình không ôm được
Hà Giai Ngọc, vì thế cúi đầu nói với cô ta:
“Ôm chặt tôi.”
Từ khi Hà Giai Ngọc ngã xuống đến lúc được Nhiếp Nhiên cứu chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, đến bây giờ đầu óc cô ta vẫn mơ hồ. Nhưng sau khi nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói như vậy, cô ta vẫn theo bản năng ôm lấy cổ Nhiếp Nhiên.
Người trên núi thấy Nhiếp Nhiên đã cứu được Hà Giai Ngọc thì đều lập tức lao xuống dưới.
Khó khăn lắm hai người mới an toàn đáp xuống đất, tất cả mọi người đều vậy lại quanh họ.
“Sao rồi, Hà Giai Ngọc không sao chứ?” Thi Sảnh chạy tới trước mặt Hà Giai Ngọc hỏi đầu tiên.
“Đúng vậy, Hà Giai Ngọc cậu có bị thương không?”
“Còn cả Nhiếp Nhiên nữa, cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Nhiếp Nhiên, vừa rồi cô thật là ngầu!”
Đám người bắt đầu nhao nhao vây quanh hai người bọn họ.
Hà Giai Ngọc vẫn duy trì tư thế được cứu vừa rồi, ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên trước mắt, hoàn toàn không nghe thấy người xung quanh đang nói gì.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cánh rừng chiếu xuống, ngược chiều ánh sáng chỉ thấy đường nét màu đen của cô.
Một lúc sau cô ta mới thấp thỏm gọi một tiếng, “Chị Nhiên…”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn cô ta, cuối cùng nói: “Cô nặng quá, mau xuống đi.”
Nói xong, tay cô lập tức rũ xuống.
Hà Giai Ngọc không phòng bị lập tức ngã xuống đất.
Nhưng may mà sau lưng cô ta là Nghiêm Hoài Vũ, anh ta theo bản năng giơ tay ra ôm lấy cô ta vào lòng.
Nhiếp Nhiên nhìn cái ôm vừa đúng lúc của Nghiêm Hoài Vũ thì cong khóe miệng lên.
Nhưng sau đó cảm giác đau đớn trên tay lại tấn công tới khiến cô cau mày lại.