Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1570
HUẤN LUYỆN BÙ MA QUỶ – TỰ THU XẾP ỔN THỎA
Cô quấn hai miếng chì vào xong, bắt đầu bước vào huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Tăng thêm sức nặng của hai miếng chì này, tốc độ của Nhiếp Nhiên chậm lại hẳn.
Sau khi hoàn thành toàn bộ huấn luyện vượt chướng ngại vật, Quý Chính Hổ lạnh lùng nói với cô: “Chậm hơn lúc đầu ba mươi giây, tiếp tục!”
Nhiếp Nhiên lại quay người đi thẳng về điểm xuất phát, sau đó tiến hành một vòng huấn luyện mới.
“Vẫn chậm hai mươi sáu giây.”
“Chậm hai mươi ba giây.”
“Hai mươi mốt giây.”
“Mười chín giây.”
“Mười bảy giây.”
“Mười bảy giây.”
“Vẫn là mười bảy giây, tiếp tục!”
Sự nghiêm khắc của Quý Chính Hổ khiến
Nhiếp Nhiên không thể không huấn luyện trên đường đua hết lần này đến lần khác.
Cảm giác nặng nề ở chân tay khiến sau mấy lần huấn luyện cô bắt đầu thấy hơi mệt mỏi, đến cuối cùng cho dù chạy nước rút như thế nào đi nữa cũng không có cách nào đột phá được mười bảy giây.
Thậm chí ngay cả duy trì mười bảy giây cũng khiến cô cảm thấy khó khăn.
Đến khi huấn luyện kết thúc, trời tờ mờ sáng, Quý Chính Hổ nhìn cô mồ hôi đầm đìa ngồi dưới đất thì nói: “Với tình hình của cô bây giờ, trừ khi liều mạng huấn luyện, nếu không sẽ không đạt được trình độ trung bình của cả lớp. Cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Sau đó anh ta rời đi.
Nhiếp Nhiên thở hổn hển đứng từ dưới đất lên, cau mày lại.
Tự thu xếp ổn thỏa…
Cô ghét mấy cái chữ đáng chết này…
Sau khi huấn luyện ma quỷ lặp đi lặp lại bốn năm ngày, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng tìm được tiết tấu, điều chỉnh hô hấp, thành công đột phá lời nguyền mười bảy giây, đạt tiêu chuẩn.
Sau khi Quý Chính Hổ xác định trải qua huấn luyện đặc biệt, Nhiếp Nhiên đã ổn định ở mức đạt tiêu chuẩn, đồng thời còn có chiều hướng tốt hơn, lại liệt Burpees
vào trong danh sách huấn luyện một lần nữa.
Sau khi huấn luyện hai hạng mục này một tuần, Nhiếp Nhiên không nhịn được hỏi:
“Rốt cuộc tôi phải huấn luyện Burpees bao lâu nữa? Chẳng lẽ lần sát hạch mùa hè này chỉ thi hai hạng mục này à?”
Quý Chính Hổ chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn Nhiếp Nhiên đang chống đẩy dưới đất, “Huấn luyện hai ba ngày nữa sẽ đưa cô đi chỗ khác.”
Chỗ khác?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Quý Chính Hổ làm cái gì mà thần bí như vậy.
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy trên cánh tay đau nhức, khiến cô phải chậm lại một nhịp.
Nhưng sau đó cơn đau kia lại biến mất, tất cả khôi phục lại như bình thường.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có thể là vừa rồi mình thất thần, không cẩn thận bị treo tay nên cũng không quá để ý, tiếp tục huấn luyện.
Cho đến ngày thứ năm, quả nhiên Quý
Chính Hổ đúng theo giao hẹn đưa cô đến sau núi.
Cô rất quen thuộc nơi đó.
Bởi vì đó là nơi có căn phòng tối nhỏ đã từng nhốt cô.
“Thầy dẫn tôi đến đây làm gì?”
Quý Chính Hổ không trả lời cô, mà dẫn cô đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối kia.
Hai người nhanh chóng xuyên qua rừng, không ngừng đi về phía trước.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Sao đang yên đang lành lại xuống dưới núi?
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Quý Chính
Hổ, cau chặt mày lại.
Hai người nhanh chóng đi tới chân núi.
Lúc này, Quý Chính Hổ mới xoay người, chỉ vách núi bên cạnh, “Leo lên.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn vách núi gần như thẳng đứng kia, hỏi lại lần nữa: “Thầy bảo tôi trực tiếp leo lên?”
“Ừ. Nửa năm qua bọn họ đã bắt đầu huấn luyện leo rồi, cô muộn hơn bọn họ nên nhất định phải tranh thủ thời gian.”
Nói rồi, anh ta lấy mấy sợi dây thừng từ cái ba lô ra, đưa tới trước mặt Nhiếp Nhiên,
“Đầu tiên cô cứ dùng dây thừng an toàn trước, đợi huấn luyện ổn rồi thì bỏ hết dây đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn vách núi thẳng đứng thì hiểu ra: “Chẳng trách thầy luôn bắt tôi luyện tập tay chân.”
Quý Chính Hổ nhét đồ vào trong tay cô, nói: “Đừng để tôi thất vọng.”
Nói xong anh ta đi lên núi.
Dưới chân núi chỉ còn lại một mình Nhiếp
Nhiên đứng ở trong bóng tối.
Cô nhìn đường viền mơ hồ của dãy núi, không nhịn được thở dài một tiếng.
Anh ta đúng là coi trọng cô.
Lần đầu tiên huấn luyện leo núi lại là vào buổi tối.
Huấn luyện trong màn đêm khó khăn hơn huấn luyện vào ban ngày nhiều. Tầm mắt bị trở ngại sẽ khiến mỗi lần dừng chân đều mất thời gian hơn bình thường. Bởi vì chỉ cần không cẩn thận là rất dễ dàng không để ý đạp sai chỗ, bị ngã từ trên vách núi xuống.
Nhiếp Nhiên nhìn vách núi trước mặt, cuối cùng dưới sự thúc giục của Quý Chính Hổ truyền từ xa đến, cô nhanh chóng thắt dây thừng an toàn vào, bắt đầu leo lên vách núi.
Không biết có phải là huấn luyện của Quý Chính Hổ có hiệu quả không, cô trèo được một phần ba mà sức lực tay chân hoàn toàn không bị yếu đi. Chỉ có điều thật sự là quá tối, mỗi lần dừng chân đều vô cùng khó khăn, vì vậy làm tốn không ít thời gian.
Đến cuối cùng, khi cô trèo lên đỉnh núi,
Quý Chính Hổ không thèm nhìn đồng hồ bấm giờ, chỉ lắc đầu, giọng nói lạnh như bằng: “Không được, cô quá chậm, thành tích này chỉ khiến người khác chê cười thôi!”
Nói xong anh ta phất tay, ra hiệu cho cô đi xuống.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa vào dây thừng an toàn đi xuống.
Sau khi cô xuống đến nơi, Quý Chính Hổ trên đỉnh núi hô to, “Bắt đầu!”
Nhiếp Nhiên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, lại trèo lên lần nữa.
Nhưng lần này vẫn không khiến Quý Chính Hổ hài lòng.
“Không được, quá chậm, làm lại!”
Làm đi làm lại vô số lần.
“Quá chậm, làm lại!”
“Không được, vẫn quá chậm.”
“Quá chậm.”
“Chậm.”
Nhiếp Nhiên bị giày vò lên lên xuống xuống suốt bốn tiếng như vậy, hơi thở bắt đầu trở nên rối loạn.
Cô thở hổn hển đứng ở bên cạnh vách núi, cổ áo ướt đẫm đổi cả màu.
“Tôi chưa bảo dừng, tiếp tục cho tôi.” Quý Chính Hổ bấm đồng hồ bấm giờ, lạnh lùng ra lệnh.
Nhiếp Nhiên chỉ có thể lại đi xuống núi.
Cho đến khi chân trời bắt đầu sáng lên, Quý Chính Hổ mới cho cô về tắm, nghỉ ngơi một lúc.
Trên đường về, Quý Chính Hổ vẫn nhắc nhở cô, “Thành tích của cô bây giờ vẫn đứng cuối lớp, cô phải tranh thủ lên, chỉ còn một tháng nữa thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Đến lúc trở về đơn vị, Quý Chính Hổ bảo cô về ký túc xá tắm trước.
Trải qua một đêm huấn luyện không ngừng nghỉ, cả người cô toàn mùi mồ hôi.
Nhiếp Nhiên kéo thân thể mệt mỏi đi từng bước lên tầng, sau đó nhẹ nhàng vào ký túc xá.
Vẫn còn sớm nên trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng lấy quần áo cùng với kem đánh răng của mình.
“Sao hôm nay về sớm thế?”
Lúc Nhiếp hiện đang lấy quần áo, giọng nói trong trẻo của Lý Kiêu truyền từ đỉnh đầu tới.
Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng, “Hôm nay Quý Chính Hổ khai ân.”
Lý Kiêu dựa vào giường, thấp giọng hỏi cô:
“Huấn luyện thế nào rồi, còn phải huấn luyện bao lâu nữa?”
Nhiếp Nhiên đắc ý nói: “Xem đi, đã nói cậu quan tâm đến tôi mà.”
“Là do mấy người Hà Giai Ngọc một tuần không thấy cậu đâu nên luôn hỏi tôi.”
“Nói với bọn họ là tôi đang bận.” Nhiếp
Nhiên thiếu ngủ nghiêm trọng nên không muốn nói quá nhiều, cầm đồ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng tắm ở cuối hành lang.
Tắm giặt xong, cô tranh thủ thời gian trở về giường của mình, đặt mình xuống là ngủ.
Lý Kiêu ở đối diện thấy cô mệt mỏi tới cực điểm, biết chắc chắn tối qua cô huấn luyện rất khổ cực nên không quấy rầy cô nữa.
Chỉ có điều…
Tuýt!
Mới nằm hơn một tiếng, dưới tầng đã truyền đến tiếng còi quen thuộc.
Nhiếp Nhiên bị đánh thức, thật sự muốn đấm cho đối phương một phát.
Tuýt!
Lại một tiếng còi vang lên.
Tất cả mọi người trong ký túc xá lập tức nhảy ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong đều chạy xuống dưới tầng.
Nhiếp Nhiên cũng chỉ có thể dậy chạy xuống cùng.
Cả buổi trưa bị Quý Chính Hổ kéo đi ra ngoài làm huấn luyện dã ngoại, đến khi chạy xong mười cây số trở lại đơn vị, anh ta hiếm khi tốt bụng cho bọn họ nghỉ ngơi một lúc.
Nhiếp Nhiên lập tức tìm một chỗ mát để ngủ.
Cô chìm vào giấc ngủ cực kì nhanh, chỉ một lát là hô hấp đã trở nên ổn định.
Những người xung quanh thấy mấy ngày nay chỉ cần có thời gian là Nhiếp Nhiên nằm ở đó ngủ nên tò mò.
“Nhiếp Nhiên làm sao thế, sao cứ ngủ suốt vậy?” Một binh sĩ nữ lên tiếng trước.
Mấy binh sĩ nữ khác không nhịn được lắc đầu nói: “Không biết, hình như gần đây cô ấy cực kì thèm ngủ.”
“Đúng vậy, đặc biệt thèm ngủ, không biết buổi tối cô ấy làm gì mà lại mệt như vậy.”
“Tôi cảm thấy có lẽ là bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn chưa quen, cho nên mới mệt mỏi đến thế, dù sao cũng đã nằm trên giường nửa năm mà.”
Câu nói đúng trọng tâm này khiến mọi người đều gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Ngay cả Thi Sảnh lúc này cũng không nhịn được hỏi: “Lý Kiêu, cậu khá thân với Nhiếp
Nhiên, Nhiếp Nhiên có nói với cậu là cô ấy đang làm gì không, ngày nào cũng thần thần bí bí, buổi tối còn không ngủ.”
“Tôi không biết.” Lý Kiêu quét mắt qua
Nhiếp Nhiên nằm ngủ dưới đất, khẽ cau mày lại.
Buổi sáng hôm đó Nhiếp Nhiên ngủ dưới bóng cây một tiếng, đến buổi chiều bọn họ theo Quý Chính Hổ đi về phía sau núi.
Nhiếp Nhiên nhìn hướng đi, rõ ràng chính là hướng tối hôm qua mình đi cùng Quý Chính Hổ.
Không phải chứ, lại phải trèo à?
Tối hôm qua cô mới chiến đấu với vách núi đó cả đêm, chân tay đau mỏi còn chưa đỡ, tại sao lại phải huấn luyện nữa rồi!
“Chúng tôi đã bắt đầu huấn luyện leo núi rồi, cậu làm được chứ?” Lý Kiêu cố ý đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi.
“Tối hôm qua bị huấn luyện cả đêm, không biết còn có thể trèo được không nữa.”
Nhiếp Nhiên thành thật trả lời.
Lúc đến chân núi, Quý Chính Hổ không cần nhiều lời, chỉ vung tay lên, người đứng hàng thứ nhất đã trực tiếp đi tới cạnh vách núi rồi nhanh chóng bắt đầu leo lên.
Quả nhiên Quý Chính Hổ không nói sai, đám người này đã bỏ dây thừng an toàn, hoàn toàn không hề sợ hãi mà leo lên trên khi không có bất cứ biện pháp an toàn nào cả.
Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ ai cũng giống như con thạch sùng bám vào vách núi bò thật nhanh, sau đó đưa mắt nhìn Quý Chính Hổ cách đó không xa.
Anh ta để bọn họ huấn luyện cho mình xem, là đang nhắc nhở mình tệ hại thế nào à?!
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi sầm xuống.
Sau khi những cậu ấm cô chiêu của lớp 6 bị đuổi hết, toàn bộ bầu không khí đã thay đổi. Việc huấn luyện cũng không kém các lớp khác chút nào cả.