Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1569
ĐỪNG KÉO CHÂN CẢ LỚP
Nghe thấy giọng nói đột nhiên xuất hiện này, Nhiếp Nhiên tỏ ra rất bình tĩnh, không có bất cứ chút bất ngờ nào, giống như cô đã sớm biết đến sự tồn tại của người này.
“An Viễn Đạo nói không sai, quả nhiên mọi người đều biết.” Nhiếp Nhiên hoạt động ngón tay, cảm thán nói.
Quý Chính Hổ đứng ở phía xa nghe thấy cô nhắc đến An Viễn Đạo, vẻ mặt nghiêm túc lại nặng nề thêm mấy phần.
Anh ta bước nhanh tới, lo lắng hỏi: “Sao cô lại gặp anh ta? Chẳng lẽ anh ta cũng bị thương à?”
Làm chiến hữu và anh em tốt nhiều năm, việc An Viễn Đạo rời đi cũng coi là đả kích không nhỏ đối với Quý Chính Hổ.
Từ sau khi An Viễn Đạo rời đi, Quý Chính Hổ không nhận được bất cứ một tin tức nào của anh ta. Bây giờ khó khăn lắm mới có được chút tin tức, đương nhiên Quý
Chính Hổ vô cùng sốt ruột.
“Không phải, lúc thầy ấy đi thăm Cổ Lâm vô tình gặp tôi.” Nhiếp Nhiên đáp.
Câu nói này khiến Quý Chính Hổ thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn người bên cạnh, cười hỏi: “Thầy nhớ thầy ấy à?”
“Bây giờ cô nên nghĩ làm sao để hoàn thành huấn luyện thật tốt đi. Với thể năng bây giờ của cô, nếu muốn qua được lần sát hạch này cũng không dễ dàng.” Quý Chính Hổ nghiêm mặt nói. Vừa rồi anh ta luôn ở phía xa nhìn Nhiếp
Nhiên huấn luyện. Mặc dù về sau cô đã nắm được tiết tấu, nhưng vẫn cách tiêu chuẩn sát hạch của bọn họ một chút.
Bây giờ Nhiếp Nhiên chỉ có hai tháng, nếu như cô cứ huấn luyện kiểu này thì khó mà đảm bảo được.
Quý Chính Hổ tốt bụng nhắc nhở ai ngờ lại nhận được thái độ thờ ơ của Nhiếp Nhiên.
Cô nằm ngửa ra sân huấn luyện, dửng dưng nói: “Vậy thì cứ để trượt đi, ai bảo tôi xui xẻo lần nào trở lại cũng gặp sát hạch.”
Quý Chính Hổ nhíu mày, “Cô không giống người dễ dàng chịu thua như vậy.”
Nhiếp Nhiên cười nghiêng đầu nhìn anh ta,
“Thầy cũng không giống người buổi tối ngồi tâm sự với người khác trong sân huấn luyện.”
Cô biết thật ra Quý Chính Hổ luôn nấp ở trong bóng tối, vừa rồi bởi vì Lý Kiêu huấn luyện cùng mình nên anh ta mới không xuất hiện.
“Nếu cô muốn huấn luyện thì bây giờ có thể.”
Thật ra Quý Chính Hổ nói như vậy chỉ là muốn dọa cô thôi, anh ta còn chưa hỏi xong chuyện của An Viễn Đạo, đầu có vội huấn luyện cho cô.
Ai ngờ Nhiếp Nhiên thật sự bò từ dưới đất dậy, “Được, bắt đầu nào.”
Quý Chính Hổ hơi ngẩn ra. Lúc Nhiếp Nhiên định đứng lên, anh ta vội vàng kéo tay cô lại, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn hỏi một câu, “Anh ta… vẫn ổn chứ?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười nhìn cổ tay mình đang bị nắm lấy.
Quý Chính Hổ vội vàng buông tay ra, “Xin lỗi.”
Nhiếp Nhiên không để ý cười một tiếng, trả lời: “Ổn lắm, ngày nào cũng đi chợ mặc cả với mấy bà bán hàng ở đó, sống vô cùng thoải mái.”
Ngày đó cô đi theo An Viễn Đạo trong chợ cả đường, phát hiện anh ta ở trong chợ giống như cá gặp nước. Lúc thì tán dóc với bà bác này, lúc thì mặc cả với ông chú kia, vô cùng thành thục.
Quý Chính Hổ nghe thấy cô nói thế thì thấy hơi mơ hồ, ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi lại:
“Chợ?”
“Đúng thế, thầy ấy đến đơn vị khác làm lính cấp dưỡng rồi.”
Lần này Quý Chính Hổ nhảy phắt từ dưới đất lên, “Cái gì?! Lính cấp dưỡng?”
Anh ta thật sự không thể nào tưởng tượng được một sĩ quan huấn luyện lớp mũi nhọn của đơn vị dự bị như An Viễn Đạo lại đi làm lính cấp dưỡng trong đơn vị bình thường!
Đó không phải là lãng phí sao!
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt bàng hoàng của
Quý Chính Hổ, lại đổ thêm dầu vào lửa,
“Đúng vậy, còn là người chuyên đi mua đồ nữa.”
Quả nhiên, Quý Chính Hổ lập tức nổi giận, anh ta đi đi lại lại trước mặt Nhiếp Nhiên, cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Nói thật, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy Quý Chính Hổ như vậy.
Lúc cô đứng ở bên cạnh xem kịch hay, Quý
Chính Hổ lại quay đầu sang dạy dỗ cô một câu, “Lúc ấy tại sao cô không khuyên anh ta?”
Nhiếp Nhiên bị vạ lây, nhưng nể tình anh ta giống như một con ruồi không đầu bay loạn, cô quyết định không so đo với anh ta nữa.
“Tôi khuyên rồi, nhưng vô dụng. Thầy ấy nói là cảm thấy áy này vì cái chết của Thiên Dạ, cho nên kiên quyết không chịu cùng tôi trở về.”
Quý Chính Hổ rất tức giận, “Cái tên vừa ngang vừa kiêu ngạo này, đúng là hòn đá trong hố xí.”
“Vâng, thầy nhận xét quá chuẩn.”
Quý Chính Hổ lại đi qua đi lại hai vòng nữa, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, hỏi: “Vậy anh ta có nhắc đến tôi không?”
Nhiếp Nhiên oán trách, “Cho xin đi, thầy đâu phải là vợ thầy ấy, sao thầy ấy lại nhắc đến thầy được?”
Quý Chính Hổ bị châm chọc không nén được giận, thẹn quá quát lên: “Cô còn đứng đó làm gì, mau huấn luyện cho tôi! Nếu như lần sát hạch mùa hè này cả lớp có một mình cô không đạt, xem tôi xử lý cô thế nào!”
“Này, thầy trở mặt cũng nhanh quá rồi đấy. An Viễn Đạo không nhớ thầy thì liên quan gì đến tôi?”
Ai ngờ Quý Chính Hổ lại chơi xấu, trút hết tất cả bực tức lên cô, “Cô còn lải nhải một câu nữa, có tin tối hôm nay tôi sẽ khiến cô khó quên không. Mau lên đi!”
Nhiếp Nhiên vô cớ bị khiển trách, nhún vai nghe theo mệnh lệnh lên xà đơn.
Nắm lấy xà đơn một lần nữa, thân thể
Nhiếp Nhiên căng thành một đường thẳng.
Quý Chính Hổ đứng dưới đất, lạnh mặt quát lên: “Tôi chưa bảo dùng thì cô không được xuống! Rơi xuống một lần tập bù mười lần, rơi xuống hai lần tập bù hai mươi lần, cứ như vậy mà nhân lên, biết chưa!”
Nhiếp Nhiên chống trên xà đơn nghe thấy thế, thật sự không biết làm sao, “Mới trở về
được mấy tiếng, lại hai lần nhận thức được hàm nghĩa của bốn chữ “thẹn quá hóa giận này.”
Một lần là Hà Giai Ngọc đối với Nghiêm Hoài Vũ vừa rồi.
Còn lần này là Quý Chính Hổ đối với An Viễn Đạo.
Hà Giai Ngọc thẹn quá hóa giận thì cũng thôi đi.
Vấn đề là, Quý Chính Hổ thì thế nào hả!
Cô có làm gì đâu!
An Viễn Đạo không nhớ anh ta, tại sao cô lại thành nơi trút giận?
Đúng là…
Mặc dù muốn “sa mạc lời”, nhưng huấn luyện thì không thể bỏ.
Có Quý Chính Hổ phụ đạo cho, Nhiếp
Nhiên bị ép tập xà đơn đúng hai tiếng.
Để giữ mình không bị ngã xuống, Nhiếp Nhiên chỉ có thể treo mình trên xà đơn tranh thủ xả hơi mấy giấy, nhưng như vậy lại càng khiến tay cô mỏi hơn.
“Nhanh lên.”
Mới được nửa phút, Quý Chính Hổ đã bắt đầu lạnh giọng giục.
Nhiếp Nhiên nghiến răng lại chống người lên, bắt đầu huấn luyện lặp đi lặp lại.
Sau khi tiếp tục huấn luyện khoảng ba tiếng, Quý Chính Hổ mới tha cho Nhiếp
Nhiên: “Đã huấn luyện ba tiếng, cô có thể xuống rồi.”
Ba tiếng gian khổ mà dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc.
Nhiếp Nhiên thầm nói.
Sau đó cô buông tay nhảy từ xà đơn xuống.
Bắp tay đau mỏi khiến cô có ảo giác hai tay đã không phải là của mình nữa.
Cô ngồi phịch xuống sân huấn luyện, không ngừng vung tay, hoạt động khớp xương từng ngón tay.
Quý Chính Hổ lạnh lùng đi tới nói: “Tôi bảo cô xuống, không bảo cô nghỉ ngơi.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn anh ta.
“Vậy thầy muốn làm gì?”
Quý Chính Hổ nhìn cô từ trên cao xuống, hỏi: “Có biết tập Burpee(*) không?”
(*) Burpee là bài tập toàn thân như một dạng kiểm tra thể lực nhanh chóng và chính xác. Bài tập này được dùng phổ biến trong quân đội Mỹ để đánh giá tình trạng sức khỏe của các quân nhân cũng như giúp họ rèn luyện thể lực hàng ngày.
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ý anh ta, đáp mà không có chút sức lực nào, “Biết…”
Quý Chính Hổ gật đầu, chỉ mặt đất, nói:
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Burpee khác với chống đẩy, đầu tiên chống đẩy một cái, sau đó thu chân, đứng lên, sau đó lại nằm xuống, tiếp tục chống đẩy một cái, rồi đứng lên, cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy.
Lần này Quý Chính Hổ thật sự muốn huấn luyện cô đến chết.
Nhiếp Nhiên còn chưa bình phục được từ cơn đau tay, dưới mệnh lệnh của anh ta, bất đắc dĩ nằm bò xuống đất.
Vốn chỉ là hai cánh tay đau nhức, lúc này huấn luyện xong ngay cả hai chân cũng trở nên vô cùng nặng nề, khiến cô có cảm giác muốn cởi miếng chì quấn quanh năm trên chân tay ném đi.
“Tôi chưa bảo cô dừng, ai cho cô dừng lại hả!” Bên tại là tiếng khiển trách của Quý Chính Hổ.
Lời quát mắng của anh ta dần dần ít đi trong bóng đêm.
Cuối cùng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây cuối chân trời, dần chiếu sáng cả đơn vị.
“Được rồi, cô về tắm, nghỉ ngơi một lúc đi.”
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ, thấy đã bốn giờ hai mươi phút rồi, lúc này mới thả cho Nhiếp Nhiên về.
Nhiếp Nhiên nhận lệnh, lập tức thở phào một hơi, ngã thẳng xuống đất.
“Tối hôm nay tiếp tục.” Trước khi đi, Quý
Chính Hổ ném lại một câu như vậy, rồi đi thẳng.
Nhiếp Nhiên khó khăn trở mình, nằm dưới đất, thở hổn hển.
Xem ra Quý Chính Hổ thật sự muốn bù lại cho cô.
Chỉ sợ những ngày tiếp theo, cô phải sống trong cảnh khổ cực lầm than rồi.
Mà trên thực tế, cô đoán không sai một chút nào.
Một tháng sau đó, tối nào Nhiếp Nhiên cũng bị Quý Chính Hổ kéo đi phụ đạo.
Ngày nào cũng kết thúc huấn luyện cơ bản ban ngày, buổi tối còn phải thức suốt đêm huấn luyện.
Trừ buổi trưa cô có thể nghỉ ngơi hai tiếng, cùng với thời gian ba bữa cơm một ngày ra, hai mươi giờ còn lại cô đều huấn luyện không ngừng nghỉ.
Điểm này, ngay cả Quý Chính Hổ cũng không thể không phục cô.
Một tháng, suốt ba mươi ngày, cứ huấn luyện liên tục không ngừng như vậy mà cô vẫn có thể nghiến răng chịu đựng.
Vì thế, buổi tối hôm đó Quý Chính Hổ quyết định tăng thêm độ khó.
Trước khi Nhiếp Nhiên còn chưa bắt đầu huấn luyện vượt chướng ngại vật, anh ta đã ném cái túi nhỏ từ sau lưng ra, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Đeo cái này vào.”
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ thì thấy đó là những miếng chỉ chuyên để quấn lên chân tay, hơn nữa có vẻ còn nặng hơn những cái cô đeo quanh năm nhiều.
Phải đeo cái này huấn luyện cả đêm à?
“Có cần chơi ác như vậy không hả!” Nhiếp
Nhiên không nhịn được oán thán.
Một tháng liên tục huấn luyện đã khiến cô bị hành hạ kiệt sức rồi, lúc này lại tăng thêm độ khó thì không còn là vấn đề khảo sát ý chí nữa.
Mà là đang giết chết cô!
Nhưng Quý Chính Hổ vẫn lạnh lùng trả lời:
“Tiến độ của cô đã chậm hơn người khác rất nhiều rồi. Cô có biết bây giờ trong lớp chúng ta, trừ cô ra đã không có ai không đạt tiêu chuẩn không? Tôi không hy vọng cô vì nằm trên giường nửa năm mà kéo chân cả lớp, hơn nữa lần sát hạch này rất quan trọng, liên quan đến việc sang năm các cô sẽ đi đâu.”
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, sau đó lặng lẽ quấn những miếng chì kia lên mắt cá chân và cổ tay mình.
Cô không muốn kéo chân ai, cũng không muốn thua.
Trong từ điển của cô không có chữ thua!