Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1568
KỀ VAI HUẤN LUYỆN
Hà Giai Ngọc nghe thấy anh ta nói như vậy, sắc mặt lập tức tái mét.
Cho dù Hà Giai Ngọc không có suy nghĩ đó, nhưng là con gái cũng không chịu nổi bị đàn ông từ chối ở chỗ đông người thế này.
Huống hồ Hà Giai Ngọc còn có chút tình ý với Nghiêm Hoài Vũ như vậy.
Lần này bị anh ta nói thế, cảm giác mông lung nhất ở đáy lòng đã bị phá vỡ hết.
Hà Giai Ngọc lập tức tức giận đứng lên, lớn tiếng nói: “Cho xin đi, ai thèm thích anh, thiểu năng mới thích anh!”
Nói xong cô ta chạy ra ngoài.
Lúc rời đi, Nhiếp Nhiên thấy đáy mắt Hà
Giai Ngọc lóng lánh nước mắt.
“Nghiêm Hoài Vũ, anh nói như thế liệu có quá đáng không?” Thi Sảnh thấy bạn thân của mình chịu tổn thương, tức giận bất bình nói thay cô ta một câu rồi đứng dậy chạy ra ngoài theo cô ta.
“Tôi…” Nghiệm Hoài Vũ cũng nhận thức mình phản ứng thái quá, làm Hà Giai Ngọc tổn thương rồi.
Chỉ là lúc đó anh ta muốn làm rõ sự thật với Nhiếp Nhiên để tránh hiểu lầm, nên nhất thời quên mất cảm nhận của Hà Giai Ngọc.
Vừa rồi hình như Hà Giai Ngọc rất đau lòng, lúc quát mình, trong mắt còn có nước mắt.
Lần này anh ta không nhịn được oán trách Nhiếp Nhiên, “Tiểu Nhiên Tử, sao cô lại nói như vậy? Trêu Thị Sảnh với Kiều Duy cũng thôi đi, sao ngay cả tôi… cô biết rõ tôi không có ý gì với Hà Giai Ngọc.”
Nhiếp Nhiên để cái thìa trong tay xuống, nhìn có vẻ không vui, hỏi: “Vậy anh có ý với ai?”
Nghiêm Hoài Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Tôi dĩ nhiên là…” Lúc chạm phải ánh mắt cười như không cười của Nhiếp Nhiên, chẳng biết tại sao anh ta lại không nói ra được. Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh ta chỉ có thể bỏ lại một câu, “Tôi… tôi không nói với cô nữa…”
Sau đó cũng định chạy ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua Nhiếp Nhiên lại bị cô kịp thời gọi lại, “Nghiêm Hoài Vũ.”
Nghiêm Hoài Vũ dừng lại, nhìn về phía cô.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, ý tứ nói với anh ta một câu, “Hy vọng tương lại có một ngày anh không hối hận.”
Nghiêm Hoài Vũ nhíu mày, hiển nhiên không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô, nhưng thấy Nhiếp Nhiên đã tiếp tục ăn không phản ứng với mình nữa, anh ta
không biết làm sao chỉ có thể đi ra ngoài.
“Cậu không định giải quyết chuyện này à?”
Lý Kiêu ngồi ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Nhiếp Nhiên uống canh, thoải mái nói:
“Thanh quan có thể ngăn chuyện nhà, tôi có cách gì để giải quyết chứ?”
Dáng vẻ không liên quan đến mình kia khiến Lý Kiêu phải nhắc nhở một lần nữa,
“Nhưng chuyện này là do cậu gây ra.”
Nhiếp Nhiên nói như chuyện đương nhiên:
“Tôi chỉ muốn thúc đẩy bọn họ tiến triển thôi.”
“Nhưng bây giờ cậu phá như vậy, có thể ngay cả nói chuyện cơ bản bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục nữa.” Lý Kiêu thấy cô rõ ràng làm sai còn bày ra vẻ mặt vô tội thì thật sự cạn lời.
Người bình thường vào lúc này không phải đều rất luống cuống, rất hối hận vì mình nói không giữ mồm giữ miệng rồi sao?!
Sao Nhiếp Nhiên vẫn bình thản như thường thế?
“Tôi cũng cảm thấy hình như Hà Giai Ngọc sẽ không tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Hoài Vũ nữa.” Mã Tường ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại nói: “Vậy càng tốt, thể thì hằng ngày tôi không cần nhìn bọn họ ân ái nữa, cẩu lương bị cưỡng ép ăn không dễ chịu chút nào.”
Có điều cô tin là không thể.
Chỉ dựa vào việc vừa rồi Hà Giai Ngọc chạy ra ngoài, Nghiêm Hoài Vũ theo bản năng đứng dậy đuổi theo, cùng với ánh mắt hối hận phiền muộn kia, cô tin là cuối cùng bọn họ sẽ như mình dự đoán.
Cô thật sự không muốn tiếp tục thấy
Nghiêm Hoài Vũ nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm, lo lắng, cùng với… mang tình cảm khác thường nữa.
Nếu không cho người khác hy vọng, cần gì phải để cho người ta đợi vô ích như vậy.
Huống hồ lúc anh ta đợi mình vô ích, một cô gái khác cũng đang lặng lẽ đợi anh ta.
Nhiếp Nhiên nhìn cửa phòng ăn, sau đó tiếp tục ăn cơm bệnh nhân của mình.
Lý Kiêu thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Nhiếp
Nhiên, cảm thấy có lẽ cô có dụng ý khác.
Dù sao Nhiếp Nhiên làm việc nói chuyện đều có tính toán rồi mới hành động.
Vậy là chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cùng với Mã Tường lặng lẽ ăn cơm.
Đến khi ăn xong đi ra cửa phòng ăn, Lý
Kiêu phát hiện cô đi về phía sân huấn luyện thì hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Nhiếp Nhiên dừng lại trả lời: “Huấn luyện.”
“Huấn luyện? Cậu vừa mới khỏe lại, có cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian không?”
“Đúng thế, đừng liều vậy, cô vừa mới khỏe lại.” Mã Tường cũng khuyên.
“Nếu có thể ra khỏi bệnh viện, chứng minh tôi đã không có vấn đề gì rồi, cho nên không cần quá lo lắng.” Nhiếp Nhiên nói xong thì đi thẳng.
Nửa năm qua mặc dù cô cũng luôn huấn luyện thể năng của mình trong công ty vệ sĩ, nhưng cùng lắm chỉ là mấy thứ căn bản như chạy bộ, xà đơn xà kép thôi, chứ không huấn luyện kiểu như vượt chướng ngại vật 400 mét.
Mà thường thường đó là một nội dung huấn luyện rất quan trọng đối với binh lính.
Cho nên sau khi mới trở lại đơn vị huấn luyện, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất vất vả.
Thậm chí lúc chui lưới sắt bởi vì tư thế không thích hợp mà sống lưng cô bị móc hai lần đau điếng.
Nhưng cô vẫn tiếp tục xông về phía trước, chờ chạy nước rút xong cùng với huấn luyện 100 mét cuối cùng, cô mới khom người không ngừng thở hổn hển.
“ phút 20 giây, không đạt tiêu chuẩn.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ xa.
Nhiếp Nhiên thấy Lý Kiêu đi tới, đứng yên trước mặt cô, nói: “Cậu thụt lùi rồi.”
“Cậu không trở về phòng ngủ mà chạy đến đây làm gì?” Nhiếp Nhiên thở hổn hển hỏi.
“Thi Sảnh đang an ủi Hà Giai Ngọc, tôi không tiện.”
“Không tiện? Cậu có cái gì mà không tiện.”
Nhiếp Nhiên hòa hoãn nửa phút mới không còn thở hổn hển như vậy nữa.
“Tôi không biết an ủi người khác, ở đó cũng chỉ cản trở thôi.” Lý Kiêu đứng ở chỗ đất trống bên cạnh vận động làm nóng người, có vẻ chuẩn bị huấn luyện cùng với cô.
“Thôi đi, muốn ở cùng tôi thì cứ nói thẳng, cần gì phải tìm cớ như vậy.” Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ “tôi rất hiểu cậu”.
Lý Kiều lạnh lùng quét mắt nhìn cô, sau đó phun ra hai chữ, “Tránh ra.”
Rồi Lý Kiêu chạy tới đường huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Nhiếp Nhiên bị bỏ lại chặc lưỡi than thở,
“Nửa năm không gặp, đúng là càng ngày càng không đáng yêu.”
Nói xong cô cũng đi qua đó.
Có Lý Kiêu huấn luyện cùng, Nhiếp Nhiên nhanh chóng bắt kịp tiết tấu, thân thể cũng nhanh chóng tìm được cảm giác trước kia, bắt đầu tăng tốc độ.
Sau khi huấn luyện khoảng bốn tiếng, cuối cùng hai người đã bắt đầu không chịu nổi.
Huấn luyện vượt chướng ngại vật khó khăn hơn chạy năm cây số nhiều.
Hai người bọn họ chạy nước rút xong thì ngã nhào xuống đất.
Trên sân huấn luyện trống trải, hai người ngã xuống đất không ngừng thở hổn hển, mồ hôi chảy trên trán, ngay cả quần áo cũng đã sớm ướt đẫm.
“Có phải rất lâu không có ai huấn luyện cùng cậu thế này không?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Ừ.”
Nửa năm qua, mặc dù đám người Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh cũng sẽ cùng Lý Kiêu cố gắng huấn luyện, nhưng vẫn không vui như huấn luyện Nhiếp Nhiên.
Cảm giác đó, giống như cuối cùng cũng tìm được người có thể kề vai phấn đấu với mình.
Nhiếp Nhiên nghe thấy vậy thì nhìn sang, đắc ý cười nói: “Tôi đã nói mà, cậu nhớ tôi.”
Lý Kiêu bị đoán trúng tâm tư, lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nói: “Nên huấn luyện rồi.”
“Không phải chứ? Mới nghỉ có mấy phút, cậu làm bằng sắt à?” Nhiếp Nhiên không nhin được than thở.
Nhưng than thở thì than thở, cuối cùng vẫn đứng dậy đi theo Lý Kiêu cùng tập trung tinh thần huấn luyện một lần nữa.
“Lúc nào câu về?”
Tuy Lý Kiêu đề nghị tiếp tục huấn luyện, nhưng sau khi huấn luyện hơn một tiếng nữa, đêm đã khuya, cô không nhịn được hỏi.
“Cậu biết rõ tôi sẽ không ngủ, cần gì phải hỏi.” Nhiếp nhiên lại chui qua lưới sắt một lần nữa, trước khi tiến vào hạng mục kế tiếp, cô dành thời gian trả lời một câu.
Trước kia tối nào cô cũng sẽ lén rời khỏi ký túc xá đi huấn luyện suốt đêm, điều này cô tin chắc chắn Lý Kiêu biết.
“Tôi biết, nhưng tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ không cho phép cậu làm như vậy.” Lý Kiêu sánh vai với cô cùng tiến vào hạng mục tiếp theo.
Sau khi liên tục tăng tốc, hai người cùng xông đến điểm cuối.
“Nếu bác sĩ đã đồng ý cho tôi xuất viện, tức là tất cả đều được phép.” Nhiếp Nhiên khom người, không ngừng thở hổn hển nói.
“Thật ra cậu không cần liều mạng như vậy.” Lý Kiêu mới huấn luyện chung với cô chỉ có năm tiếng ngắn ngủi nhưng đã có thể cảm nhận được trạng thái của cô đang không ngừng tăng lên.
Người nằm ở bệnh viện nửa năm có thể mất năm tiếng để điều chỉnh lại, như vậy đã vượt qua người bình thường rồi.
Chỉ cần duy trì phương thức huấn luyện như vậy, không bao lâu cô sẽ có thể bình thường trở lại, không cần tiếp tục khắt khe với mình quá mức thế này.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn huấn luyện nhiều hơn, nửa năm không huấn luyện cũng bị lười đi rồi.” Nhiếp Nhiên thở hổn hển, lại vòng ra phía sau.
Lý Kiêu không thể so với Nhiếp Nhiên, ban ngày đã huấn luyện quá nhiều rồi, buổi tối lại cùng Nhiếp Nhiên huấn luyện năm tiếng, thể năng gần như đã tiêu hao hết, không chạy được nữa.
Cuối cùng Lý Kiều lựa chọn ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên thấy vậy thì nói: “Cậu mau về nghỉ ngơi đi, cậu ở bên cạnh gây trở ngại cho tôi lắm.”
“Một mình cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?” Lý Kiều vẫn nghi ngờ.
“Ừ, bây giờ tôi hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của
Nhiếp Nhiên, Lý Kiệu mới rời khỏi sân huấn luyện.
Trong nháy mắt, trong sân huấn luyện chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Đêm đầu hè, gió không nóng như buổi chiều, chỉ có từng cơn gió mát hiu hiu thổi qua. Nhiếp Nhiên lại huấn luyện xong vòng vượt chướng ngại vật mới, sau đó chuyển sang xà đơn xà kép.
Bởi vì cánh tay cô bị thương, đã rất lâu không huấn luyện, cho nên sức tay yếu đi không ít.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này giơ súng cũng sẽ không ổn định.
Nhiếp Nhiên nắm hai tay lên xà đơn, không ngừng làm động tác xoay người trên xà, rèn luyện sức hai cánh tay.
Thật ra đã rất lâu cô chưa làm động tác này rồi, vừa rồi lúc chống lên xà lại thấy hơi không quên.
Lúc bắt đầu, động tác của Nhiếp Nhiên rất đúng chuẩn, hơn nữa tay cũng vô cùng ổn, nhưng một lúc sau, dễ thấy cái tay chống xà đơn của cô bắt đầu hơi run rẩy.
Dù sao tay cô cũng vừa khôi phục, mới làm trong thời gian ngắn như vậy tay đã bắt đầu không chịu nổi.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cau mày, cắn răng tiếp tục làm.
Trước kia cô có thể làm tám mươi mấy lần, nếu tháo miếng chì trên tay xuống, một trăm lần với cô mà nói cũng có thể miễn cưỡng vượt qua.
Mà bây giờ cô mới làm năm mươi lần đã hoàn toàn không chịu nổi.
Cảm giác tay không có sức khiến cô như muốn rơi xuống.
Cộng thêm mồ hôi trên tay trơn trượt càng gia tăng huấn luyện.
Vì để không ngã xuống, cô chỉ có thể dựa vào bản năng bám chặt xà đơn, lòng bàn tay bởi vì dùng sức quá mức mà vô cùng đau đớn.
Sau khi nghiến răng cố gắng kiên trì một thời gian ngắn nữa, cô thật sự kiệt sức, buông lỏng tay ra một chút, cả người không bị khống chế ngã từ trên xà đơn xuống.
Cô đứng đó kiểm tra hai tay mình thì thấy lòng bàn tay đỏ lên, mười ngón tay bởi vì nắm xà đơn quá chặt mà không thể duỗi thẳng ra ngay được.
Cô chỉ có thể hoạt động ngón tay trước, sau đó nắm lấy xà đơn, định chống lên tiếp.
Có điều, lúc cô nghiến răng mới làm được mười mấy cái, lúc định tiếp tục vòng lên thì cả người tụt từ trên xà đơn xuống.
Tiếng vật nặng rơi từ phía trên xuống lập tức vang lên.
Nhiếp Nhiên bị ngã xuống đất, chống hai tay vào trong hố cát ở sân huấn luyện, vì thế lòng bàn tay bị trầy da.
“Cô còn huấn luyện như vậy thì chưa đến lúc sát hạch, cô đã ngã rồi.” Lúc này, một giọng nói cứng nhắc vang lên ở cổng sân huấn luyện.