Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1567
KHÔNG PHẢI LÀ CẬU THÍCH TÔI ĐẤY CHỨ?
“Tiểu Nhiên Tử!”
Nghiêm Hoài Vũ cũng đưa tay ra muốn ôm Nhiếp Nhiên, ai ngờ Hà Giai
Ngọc giống như có giác quan thứ sáu giờ tay đẩy anh ta ra.
Nghiêm Hoài Vũ lảo đảo về phía sau mấy bước, tức giận kháng nghị: “Này, Hà Giai Ngọc, cô đừng có mà độc chiếm như vậy! Tôi cũng muốn ôm Tiểu Nhiên Tử!”
Nói rồi anh ta lại định bước lên phía trước.
Nhưng Hà Giai Ngọc ôm chặt eo Nhiếp Nhiên, hất anh ta ra, “Anh tránh ra, chị
Nhiên là của tôi!”
Nghiêm Hoài Vũ thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta, tức giận không ngừng giậm chân, “Tiểu
Nhiên Tử là của cô lúc nào hả? Rõ ràng cô ấy là của tôi! Tôi quen Tiểu Nhiên Tử trước!”
Không biết có phải là Nhiếp Nhiên ôm
Hoắc Hoành quá nhiều nên bắt đầu quen rồi không, bị Hà Giai Ngọc ôm như vậy hình như cũng không kháng cự như trước kia nữa.
Cô chỉ nhắc nhở: “Nếu nói quen biết thì tôi quen Lý Kiêu đầu tiên.”
Có câu này của Nhiếp Nhiên, Hà Giai Ngọc càng đắc ý, ôm chặt Nhiếp Nhiên hơn:
“Nghe thấy chưa, chị Nhiên nói chị ấy biết chị Kiều trước, không có chút quan hệ nào với anh cả, anh mau tránh ra đi!”
Lần này Nghiêm Hoài Vũ giở trò vô lại,
“Mặc kệ, tôi muốn ôm! Hà Giai Ngọc cô mau tránh ra cho tôi!”
“Không cho, tôi không cho đấy!”
“Cô!”
“Tôi làm sao!”
Nghiêm Hoài Vũ dứt khoát xông lên, ôm cả
Hà Giai Ngọc vào lòng. Hà Giai Ngọc cũng không phải dạng vừa, giơ chân đạp anh ta ngã dập mông.
Nghiêm Hoài Vũ bị ngã đau, động đến vết thưởng ở bả vai, tức giận quát lên, “Hà Giai Ngọc!”
Tiếng cãi nhau quen thuộc vang lên bên tai
Nhiếp Nhiên.
Chẳng biết tại sao, cô lại thấy hơi hoài niệm.
Lúc này Thi Sảnh đi tới, cười nói với Nhiếp Nhiên, “Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, cậu ấy nhớ cậu sắp chết mất.”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn cánh tay bên eo mình, gật đầu, “Ừm, tôi đã cảm nhận được cô ấy nhớ tôi muốn chết thế nào rồi, siết tôi đến nỗi tôi có cảm giác sắp không thể thở được nữa.”
Câu trêu đùa của cô rơi vào tai Nghiêm
Hoài Vũ, mặt anh ta lập tức hơi biến sắc, rất gấp gáp muốn kéo Hà Giai Ngọc ra, “Hà
Giai Ngọc cô nghe thấy Tiểu Nhiên Tử nói gì chưa! Mau buông tay ra, mau lên!”
Hà Giai Ngọc biết Nhiếp Nhiên mới vừa khỏi bệnh, tưởng là thật sự khiến cô không thoải mái, vội buông tay, lúng túng giải thích, “Chị Nhiên, em… không phải em cố ý đâu… chỉ là em vui quá…”
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ hối lỗi của cô ta, không nhịn bật cười, “Tôi đùa thôi.”
Hà Giai Ngọc ngẩn ra một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói hơi trách cứ, “Chị Nhiên!”
“Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi.” Nhiếp Nhiên giục, lúc này mấy người kia mới chạy tới phòng ăn.
Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc từ trước đến giờ cãi nhau quen chạy trên cùng, Thi
Sảnh và Mã Tường theo ở phía sau, đi cuối cùng là Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu.
Hai người bọn họ sánh bước trong ánh nắng chiều.
Một lúc lâu sau, Lý Kiêu mới hỏi: “Bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi chứ?”
“Ừ, không có vấn đề gì lớn cả.”
“Nhưng tôi cứ cảm thấy không phải cậu gặp tai nạn xe.”
Lý Kiêu nói rất chắc chắn khiến Nhiếp
Nhiên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn đối phương, “Tại sao cậu lại nói thế?”
Chẳng lẽ ở trên đảo cô ấy nhận ra mình rồi à?
Không thể nào!
Lý Kiêu cũng quay đầu sang nhìn cô,
“Bởi vì khoảng thời gian trước tôi thấy cậu ngồi ở trên xe của tiểu đoàn trưởng.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, sau đó mới nhớ ra, chắc là vào lần Nhiếp Thành Thắng tới.
Lần đó mặc dù cô ngất đi nhưng vẫn có chút ý thức yếu ớt.
Cô nhớ lần đó Lý Tông Dũng không ngừng giục tăng tốc độ, mà trên thực tế xe chạy rất nhanh.
Có điều không ngờ rằng với tốc độ đó mà
Lý Kiêu vẫn có thể nhìn thấy mình.
Nhiếp Nhiên lập tức cười khẽ, “Hóa ra cậu quan tâm tôi như vậy à? Đến nỗi nhìn thấy ai cũng có thể cho là tôi. Nói thật, có phải là cậu thích tôi không?”
Cô cố ý chuyển chủ đề, không muốn nói quá nhiều về chuyện này với Lý Kiêu, tránh cho đến lúc đó càng nói càng nhiều sơ hở.
“Nói thật, nếu cậu thích tôi thì cứ nói.”
Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ tôi hiểu cậu, thậm chí còn dùng cùi chỏ chọc cô ấy.
Lý Kiêu bị mấy câu của cô đánh lạc hướng thật.
Lúc này sắc mặt Lý Kiều lạnh lùng: “Cậu nói linh tinh cái gì thế?”
“Cậu không tin à? Vậy lát nữa cậu về soi gương xem, ánh mắt lo lắng của cậu, nếu nói không thích tôi thì cũng không ai tin.
Cậu… này, cậu chạy cái gì!”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói hết, Lý Kiều đã lạnh mặt đi nhanh về phía trước, ném cô lại sau lưng.
Nhìn Lý Kiêu bước nhanh rời đi như vậy,
Nhiếp Nhiên phì cười, nhưng sau đó nụ cười đã giảm đi mấy phần.
Đúng là, bị ai nhìn thấy không được, lại bị cô ấy thấy…
Đám người cứ cười đùa đi vào phòng ăn như vậy.
Gọi cơm xong, bọn họ tìm chỗ ngồi xuống.
Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên sống sờ sờ ngồi ở đối diện mình, không nhịn được lại cảm khái, “Chị Nhiên, chị có thể trở về thật là quá tốt. Nếu như Kiều Duy ở đây thì càng tốt hơn, chúng ta sẽ đủ hết người rồi.”
“Kiều Duy làm sao?” Nhiếp Nhiên cố ý hỏi.
Trên thực tế cô rất rõ Kiều Duy làm sao, lúc đó thời gian Kiều Duy bị thương quá dài, không biết có kịp thời cứu chữa không, liệu có nguy hiểm đến tính mạng không.
Hà Giai Ngọc trả lời: “Anh ta bị thương trong hành động này, bây giờ đang ở trong bệnh viện chữa trị.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: “Đang yên đang lành sao lại bị thương vào bệnh viện?”
“Không phải cậu luôn ở bệnh viện à, sao lại không biết?” Lý Kiêu đang ăn cơm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.
Nhiếp Nhiên nói như chuyện đương nhiên:
“Tôi ở bệnh viện trung ương, ngay cả xuống giường đối với tôi cũng khó khăn, làm sao có thể biết Kiều Duy ở đó?”
Lý Kiêu nghe thấy vậy cũng chỉ có thể bỏ qua.
“Tiểu Nhiên Tử, hóa ra cô luôn ở bệnh viện trung ương.” Nghiêm Hoài Vũ nói: “Chẳng trách lần nào tôi đến bệnh viện chi nhánh cũng không tìm được cô.”
Nửa năm qua lần nào anh ta cũng mượn danh nghĩa đi thăm Cổ Lâm đến bệnh viện
chi nhánh tìm cô, gần như tra khắp từng phòng bệnh trong khu nội trú một lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được người.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đến phòng bệnh nặng, nhưng bác sĩ ở đó không cho anh ta vào kiểm tra, đến nỗi cuối cùng anh ta cứ có thời gian là canh chừng ở cửa phòng bệnh nặng, chỉ sợ có một ngày
Nhiếp Nhiên được đẩy từ bên trong ra.
Đây cũng là lý do tại sao vừa rồi anh ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên lại kích động như vậy, thậm chí đang huấn luyện cũng chạy đi tìm Nhiếp Nhiên.
“Lúc ấy tôi ở gần bệnh viện trung ương nên được đưa đến đó.” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên trả lời một câu, sau đó cô đã phát hiện ra điều khác thường, “Thế Dương Thụ đâu Anh ta cũng bị thương à?”
Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Đúng vậy, có điều không phải cậu ta bị thương trong hành động, lúc huấn luyện cậu ta vì cứu người mà ngã từ trên sườn dốc xuống. Mấy ngày trước lúc đi thăm Kiều Duy tôi thuận tiện thăm cậu ta, tình hình của cậu ta bây giờ coi như đã ổn định rồi.”
Chẳng trách ở trong hành động này không thấy anh ta, hóa ra là nằm trên giường bệnh từ trước.
Nhưng anh ta cứu ai?
Ở trong đơn vị dự bị Dương Thụ gần như không qua lại với ai, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh mình. Cho nên việc anh ta cứu người vẫn khiến Nhiếp Nhiên thật sự kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên nhướng mày hỏi: “Anh ta cứu ai?”
“Diệp Tuệ Văn, hai người bọn họ vô tình gặp nhau lúc huấn luyện trên đảo.”
Nghiêm Hoài Vũ trả lời.
Dương Thụ cứu Diệp Tuệ Văn?
Xem ra anh ta cũng rất phong độ lịch sự đấy.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên thành ý cười như có như không.
Nhưng lúc đám người bọn họ đang ngồi ở chỗ đó nói chuyện, giọng Quý Chính Hổ đột nhiên vang lên sau lưng, “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta đưa một hộp cơm quen thuộc tới,
“Đây là cơm bệnh nhân của cô.”
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ nhận lấy, “Sao tôi cảm thấy lần nào trở lại cũng đều để điều dưỡng thân thể thế?”
Mỗi lần cô ở đơn vị luôn sẽ ăn cơm bệnh nhân một khoảng thời gian.
Đầu tiên là bổ máu ích khí, bây giờ lại là bổ sung canxi.
Có lẽ lính cấp dưỡng làm cơm bệnh nhân cho cô đã biết cả tên cô rồi.
“Đừng lãng phí.” Quý Chính Hổ dặn dò một câu rồi mới rời khỏi phòng ăn.
Nhiếp Nhiên mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm lập tức bay ra khắp nơi.
Mùi thơm kia lan đến đám người xung quanh khiến họ kinh ngạc.
Hóa ra đó lại là cơm bệnh nhân!
Vậy lần đầu tiên Nhiếp Nhiên trở về đơn vị uống canh gà…
Lúc này người ở đây mới biết hóa ra bọn họ vẫn luôn hiểu lầm Nhiếp Nhiên.
Hóa ra người ăn những thứ này đều là người bệnh.
Đến bây giờ bọn họ vẫn nhớ hồi đầu đã lén nói xấu sau lưng Nhiếp Nhiên thế nào.
Nghĩ đến những chuyện kia, đám người này càng khó chịu trong lòng.
Vì vậy chỉ có thể lặng lẽ xin lỗi trong lòng, ban đầu mình lại có suy nghĩ không tốt về chiến hữu của mình như vậy.
Mà ở trên bàn, Hà Giai Ngọc nhìn một đống xương sườn và xương cục, không nhịn được cảm thán, “Woa, canh xương này ngon ghê, chị Nhiên chị nhớ nhất định phải hút tủy trong xương, như vậy mới tốt cho thân thể.”
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ thèm thuồng của cô ta, đẩy canh xương qua, “Cô thích thì ăn đi.”
“Như vậy sao được! Cô bị bệnh nặng mới cần bồi bổ, cô ta chân tay khỏe mạnh đầu óc phát triển cần gì bồi bổ.” Nghiêm Hoài Vũ không nói gì đẩy cái bát lại.
“Này, cái gì mà chân tay khỏe mạnh đầu óc phát triển, tôi thấy anh bị bại não đấy! Còn nữa, ai nói tôi muốn ăn, tôi không biết đây là cơm bệnh nhân của chị Nhiên chắc!” Hà Giai Ngọc tức giận định đánh anh ta.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng tránh ra phía sau, “Ai biết, ngộ nhỡ cô muốn ăn thật thì làm thế nào? Cái đồ háu ăn nhà cô cứ nhìn thấy đồ ăn thì đâu còn để ý có phải là cơm bệnh nhân hay không.”
“Cái tên đáng chết này, anh nói ai háu ăn, có tin tôi đánh anh thành đầu heo, sau đó sẽ ăn anh không?” Hà Giai Ngọc giận đến nỗi vung nắm đấm lên thật.
Nhiếp Nhiên ngồi đối diện nghe thấy thế, vừa thong thả ung dung uống canh xương, vừa nghiêm túc trêu chọc: “Chuyện cô muốn ăn Nghiêm Hoài Vũ thật ra thì không cần phải nói ra, tránh để tương lai con ra đời hỏi ba mẹ là ai theo đuổi ai, cô sẽ mất mặt.”
Tay Hà Giai Ngọc lập tức dừng ở giữa không trung.
Ngay cả hai người còn lại cũng dùng đũa, đồng loạt nhìn sang bọn họ.
Hà Giai Ngọc hoàn hồn lại, lập tức đỏ mặt,
“Chị Nhiên, tại sao chị lại như vậy!”
Mà Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh thì sắc mặt thay đổi liên tục, đứng phắt lên, “Tiểu
Nhiên Tử cô nói linh tinh cái gì thế, tôi không thích một người phụ nữ nam tính chỉ biết đánh nhau!”
Giọng anh ta quá vang dội, khiến tất cả mọi người trong phòng ăn đều dừng tay lai.
Ngay cả người đã ăn xong định bước ra ngoài cũng dừng chân, tập trung toàn bộ ánh mắt vào hai người bọn họ.