Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1566
TRẢ PHÉP TRỞ VỀ ĐỘI NGŨ – GẶP LẠI
Vị trí của đơn vị dự bị thật sự quá hẻo lánh, Nhiếp Nhiên đổi hai chiếc xe, đi mất hai tiếng, cuối cùng mới tới nơi.
Lúc cô nhìn thấy cổng đơn vị dự bị, trong lòng thầm cảm thán: Đây là lần thứ ba trở lại đây rồi.
Lần đầu tiên là cô từ đơn vị Quân khu 2 về.
Lần thứ hai là sau khi tiếp nhận nhiệm vụ của Thiên Dạ xong trở về.
Còn lần này là cô hoàn thành nhiệm vụ Lý
Tông Dũng giao cho mình rồi bình an trở về.
Hai binh lính đứng gác ở công hình như đã sớm nhận được tin tức, khi nhìn thấy
Nhiếp Nhiên xách hành lý đứng ở cổng, tự động cho cô vào.
Lúc này đã là hơn ba giờ chiều, về cơ bản tất cả mọi người trong đơn vị dự bị đều đang huấn luyện, trên đường yên tĩnh không có một bóng người.
Nhiếp Nhiên đi đến phòng làm việc của Lý
Tông Dũng báo cáo với ông trước.
Mới vừa vào cửa, cô đã thấy Lý Tông Dũng đang gọi điện thoại.
Cô vốn định tránh đi nhưng không ngờ Lý
Tông Dũng lại vẫy tay, ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ xách hành lý đi vào, yên tĩnh ngồi trên sofa.
Chờ Lý Tông Dũng gọi điện thoại xong, cô mới đứng lên, hộ một tiếng, “Tiểu đoàn trưởng!”
Ở trong đơn vị, những lễ phép và quy củ cần thiết Nhiếp Nhiên vẫn sẽ làm.
Lý Tông Dũng cười hỏi: “Sao rồi, bác sĩ nói bây giờ cô thế nào?”
“Bác sĩ nói tôi phục hồi rất tốt, không có vấn đề gì lớn nữa rồi.” Nhiếp Nhiên đáp.
“Không có vấn đề thì tốt.” Lý Tông Dũng cũng rất cao hứng, “Thế này cô cũng sẽ kịp tham gia sát hạch mùa hè rồi.”
“Sát hạch mùa hè?” Nhiếp Nhiên cau mày lại, “Ngài không định nói với tôi là tôi vừa về đã lại phải sát hạch đấy chứ?”
“Đúng vậy, giữa tháng sau nữa sẽ có một đợt sát hạch, cô cần phải chuẩn bị thật tốt.”
Nhiếp Nhiên nghe xong, lập tức che cánh tay bị thương của mình, cau chặt mày lại,
“Tôi cảm thấy hình như tay tôi chưa được nhanh nhẹn lắm, tôi vẫn nên tiếp tục ở trong bệnh viện hai tháng nữa thì hơn, dù sao bị thương đến xương cốt cũng phải nghỉ ba tháng.”
Nói xong cô xách hành lý trên sofa lên đi ra ngoài.
Còn chưa đi ra cửa đã nghe thấy Lý Tông
Dũng ngồi tại chỗ tốt bụng nhắc nhở: “Lúc cô vào đây đã trả phép rồi, chưa được tôi đồng ý đã đi ra như vậy là không được.”
Dáng vẻ vốn còn yếu ớt của Nhiếp Nhiên lập tức biến mất, cô quay đầu lại nhìn Lý
Tông Dũng, tức giận nói: “Ngài lại bẫy tôi như vậy, lần trước trở lại là sát hạch dã ngoại sinh tồn, lần này trở về lại là sát hạch mùa hè, tôi đúng là quá xui xẻo rồi.”
Lần nào trở lại cũng gặp sát hạch.
Sau đó cô không thể không liều mạng huấn luyện.
Lúc này tuy nói không có sát hạch dã ngoại sinh tồn, nhưng hạng mục huấn luyện không giảm mà chỉ có tăng.
Trong đó có mấy đợt huấn luyện cô đều không tham gia, nếu phải bổ sung thì sẽ huấn luyện đến điên mất.
Lý Tông Dũng thấy vẻ mặt không còn thiết tha gì nữa của cô, cười an ủi:
“Cô đã rất may mắn rồi, vốn dĩ thời gian sát hạch là vào tháng sau, nhưng xét thấy tình huống của cô đặc biệt, cộng thêm lần này ở trên đảo có mấy binh lính bị thương đang nghỉ ngơi, cho nên trì hoãn đến tháng sau nữa. Hai tháng, đủ cho cô cố gắng rồi. Lần sát hạch này cũng rất quan trọng, cho nên đừng để tội thất vọng.”
“Lần sát hạch nào mà không quan trọng với ngài.”
Nếu sự đã rồi, Nhiếp Nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cô lại đi vào, ngồi xuống sofa, không cam lòng nói.
“Hết cách rồi, năm nay là năm cuối cùng của mọi người, mỗi lần sát hạch đều vô cùng quan trọng.” Lý Tông Dũng nghiêm túc nói.
Nghe thấy Lý Tông Dũng nói như vậy, cô mới nhớ, mình cũng chỉ còn ở lại đơn vị dự bị nửa năm nữa thôi.
Cô dựa vào sofa thở dài, “Đúng vậy, chớp mắt đã đến năm cuối cùng rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Hai năm qua cô cũng không biết mình ở đơn vị dự bị đã làm gì, loáng một cái đã sắp kết thúc.
Lúc này Lý Tông Dũng đột nhiên hỏi: “Cô muốn đến chỗ nào nhất?”
Muốn đến nhất?
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi cười nói:
“Chỗ nào tốt nhất, tôi sẽ đến chỗ đó.”
Sở dĩ cô ở lại trong quân đội là vì có thể có một ngày quật ngã Nhiếp Thành Thắng, chứ không phải là có lý tưởng và mơ ước giống như Lý Kiêu.
Hình như Lý Tông Dũng hơi kinh ngạc,
“Đơn vị tốt nhất?”
Sau đó ông cười hỏi: “Là vì muốn sánh vai với thằng nhóc kia à?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn Lý Tông
Dũng, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Anh ấy đã từng ở trong đơn vị tốt nhất à?”
Từ khi quen biết anh đến nay, hình như trừ biết tên thật của anh ra, những thứ khác cô đều không biết.
Mặt thật của anh, anh đang thi hành nghĩa vụ quân sự ở đơn vị nào, thân phận của anh ở đó… cô luôn không biết.
Đột nhiên cô rất muốn biết, lúc anh chưa làm nhiệm vụ này, rốt cuộc anh ở chỗ nào, đã trải qua những gì.
Lần này Lý Tông Dũng cười lắc đầu,
“Không có đơn vị tốt nhất, cho dù là đơn vị bình thường hay là đơn vị đặc chủng thì đều có lý do tồn tại của bọn họ. Nếu như cứ muốn nói đơn vị đặc chủng tốt, vậy cũng là bởi vì nguy hiểm của bọn họ lớn hơn, nhiệm vụ gian nan hơn.”
Nhiếp Nhiên không muốn tranh luận chuyện này với ông, cô truy hỏi: “Vậy anh ấy từng huấn luyện ở đơn vị nào?”
“Quân khu 9.”
“Quân khu 9? Nơi đó có gì khác với Quân khu 2?”
“Quân khu 9 là một đơn vị đặc biệt, số khu đơn vị của chúng ta càng cao, cấp bậc cũng càng cao. Thằng nhóc kia đã từng ở Quân khu 9. Thế nào, cô có muốn vào đó không?”
“Không phải là tôi muốn vào là có thể vào.”
“Nếu như cô muốn vào, tôi tin cô chắc chắn sẽ vào được.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, “Ngài coi trọng tôi như vậy à?”
Lý Tông Dũng chống tay ở cạnh bàn làm việc, khóe miệng vẫn mang nụ cười uy nghiệm, nhưng đáy mắt lại vô cùng nghiêm túc, “Có lẽ thể năng của cô không ưu tú nhất ở trong lớp, nhưng năng lực của cô thì không thể phủ nhận. Tin tôi đi, thứ cô cần chỉ là thời gian mà thôi. Một ngày nào đó cô sẽ bơi ra khỏi cái ao đơn vị dự bị này ra đại dương rộng lớn.”
Nhiếp Nhiên phì cười ra tiếng, “Nói một đống như vậy, không phải là muốn tôi chăm chỉ huấn luyện, cố gắng không làm ảnh hưởng lớp 6 hay sao.”
Lý Tông Dũng ngẩn ra, sau đó mới theo lời cô, gật đầu, “Ừ, quả nhiên vẫn bị cô nhìn ra.”
Nhiếp Nhiên không ngờ tiểu đoàn trưởng từ trước đến giờ vô cùng thận trọng ở trước mặt đám sĩ quan huấn luyện đó lại sẽ đùa giỡn với mình như vậy, cô xua tay đứng lên, “Tôi đi đây, còn nói chuyện nữa,
đại dương sẽ càng lúc càng cách xa tôi.”
Nói xong, cô cầm hành lý đi ra ngoài.
“Tay mới vừa phục hồi, cô cẩn thận một chút.” Lý Tông Dũng ở sau lưng không yên tâm dặn dò cô.
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên không quay đầu lại trả lời một tiếng, sau đó đi xuống tầng.
Cô về phòng ngủ trước.
Căn phòng đã lâu không gặp vẫn y như lúc cô rời đi.
Trong thoáng chốc, Nhiếp Nhiên có ảo giác như đã cách một đời.
Giường của cô vẫn rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn sửa sang cho cô.
Nhiếp Nhiên thuần thục treo đồ trong hành lý của mình vào tủ, sau đó thay quần áo huấn luyện, đội mũ, rồi nhanh chóng xuống tầng chạy đến sân huấn luyện.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang cùng huấn luyện trong sân.
Nhiếp Nhiên đi từ ngoài vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đó.
Người nửa năm không gặp lại đột nhiên xuất hiện như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều vô cùng bất ngờ.
Nhiếp Nhiên?
Cô trở lại rồi?!
Vết thương của cô khỏi rồi?
Còn nhớ lần cuối cùng bọn họ gặp Nhiếp
Nhiên là hôm đốt lửa tụ tập sau khi kết thúc huấn luyện dã ngoại, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau đã không thấy cô xuất hiện nữa.
Sau đó các sĩ quan huấn luyện tuyên bố với bên ngoài, chỉ nói là lúc Nhiếp Nhiên đi ra ngoài xảy ra tai nạn xe, vì thế ở bệnh viện nghỉ ngơi.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ mấy lần yêu cầu đi thăm đều không thành công.
Vì thế tất cả mọi người ở đây đều cho rằng nhất định Nhiếp Nhiên gặp tai nạn rất lớn, nói không chừng là ở trong phòng bệnh nặng, cho nên mới không thể xin đi thăm.
Nhất thời gần như tất cả mọi người đều cho rằng Nhiếp Nhiên giống Cổ Lâm, cũng không trở về được nữa.
Nhưng không ngờ hôm nay sau nửa năm, lại thấy Nhiếp Nhiên bình an vô sự xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trong đó, người ngạc nhiên nhất là Hà Giai
Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ của lớp 6.
Những người đó vốn đang huấn luyện khiêng thân cây, thấy Nhiếp Nhiên đi trong ánh sáng từ phía xa đến thì đều dừng lại.
Quý Chính Hổ đang hô khẩu hiệu phát hiện ra, lập tức nổi giận, “Ai cho các cô cậu dừng lại! Có phải muốn huấn luyện gấp đôi không hả!”
Trước kia nếu Quý Chính Hổ nói như vậy, ít nhiều những người đó cũng sẽ nghiến răng tiếp tục, nhưng hôm nay đám người kia giống như hoàn toàn không nghe thấy lời anh ta, giống như là đã ngây ra.
Anh ta phát hiện người của mấy lớp bên cạnh cũng đều dừng lại.
Chuyện này làm cho Quý Chính Hổ cùng với mấy sĩ quan huấn luyện khác đều thấy rất kỳ lạ, không nhịn được nhìn theo hướng ánh mắt bọn họ.
Nhiếp Nhiên?
Nhiếp Nhiên bước nhanh tới, cho đến khi đứng ở trước mặt anh ta mới hô một tiếng,
“Báo cáo! Nhiếp Nhiên lớp 6 đơn vị dự bị hôm nay trả phép trở về đội ngũ!”
Lúc này Quý Chính Hổ bừng tỉnh.
Anh ta dừng lại một lát mới tìm lại được suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Chạy năm cây số trước.”
Nhiếp Nhiên đứng thẳng người: “Rõ!”
Sau đó cô quay lại vào đường băng bắt đầu chạy năm cây số.
Còn đám người vẫn khiêng thân cây kia đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại, vẫn duy trì động tác kia, nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên ở phía xa.
Nhìn cái gì mà nhìn, có phải cũng muốn chạy cùng không hả!” Quý Chính Hổ thấy bọn họ ai cũng ngẩn ra giống như là bị điểm huyệt, lập tức quát to một tiếng.
Nghiêm Hoài Vũ nhảy ra trả lời đầu tiên:
“Đúng!”
Sau đó, anh ta định ném thân cây trên người chạy theo Nhiếp Nhiên, đáng tiếc lại bị Quý Chính Hổ nhanh tay lẹ mắt kéo lại,
“Cho dù muốn chạy cũng phải khiêng xong thân cây cho tôi! Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu chạy, thoải, mái!”
Nghiêm Hoài Vũ chỉ có thể ở lại khiêng thân cây, làm huấn luyện, có điều ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên đang chạy.
Khó khăn lắm cô mới kết thúc năm cây số, lúc này mới về hàng cùng bọn họ khiêng thân cây.
Nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, cộng thêm mới vừa mới tháo bột khiến cô ít nhiều không thích ứng kịp.
Ba giờ huấn luyện liên tục làm cô vô cùng mệt mỏi.
Mãi mới đợi được đến lúc huấn luyện kết thúc, lúc đến phòng ăn ăn cơm, tất cả mọi người gần như lập tức vây lấy cô.
Đám người kia ân cần hỏi han Nhiếp
Nhiên, bao gồm chuyện bị thương cũng không bỏ qua.
Cả đám người lải nhải bên cạnh Nhiếp
Nhiên, ầm ĩ khiến Nhiếp Nhiên đau đầu.
“Nhiếp Nhiên, bây giờ vết thương của cậu khỏi rồi chứ?”
“Nhiếp Nhiên, cậu đúng là quá đáng, ở bệnh viện nghỉ ngơi một mình lâu như vậy, tôi vẫn muốn tìm cơ hội đấu với cậu đấy.”
“Nhiếp Nhiên, bác sĩ đồng ý cho cậu về rồi à? Không cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa à?”
“Nhiếp Nhiên, lúc ấy rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại bị tai nạn?”
Đủ câu hỏi ùn ùn kéo đến khiến Nhiếp
Nhiên thật sự không trả lời kịp.
Mấy người Giai Ngọc cùng với Nghiêm
Hoài Vũ chậm hơn đám người này một nhịp, bọn họ vội vàng chen vào, chắn ở trước mặt Nhiếp Nhiên nói với đám người kia: “Được rồi được rồi, Tiểu Nhiên Tử mới trở về, không thể để mệt quá, để cô ấy ăn cơm đã.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Đúng vậy đúng vậy, để cho chị Nhiên ăn cơm trước đã, không thấy sắc mặt chị ấy không được tốt à?”
Mọi người vốn cũng chỉ vì thấy Nhiếp
Nhiên đột nhiên trở lại không báo trước như vậy, trong lòng có quá nhiều quan tâm và tò mò, lúc này thấy đúng là vẻ mặt
Nhiếp Nhiên không tốt lắm, cũng rất thức thời tản ra.
Không còn những người khác ở bên cạnh,
Nghiêm Hoài Vũ xông lên muốn ôm lấy
Nhiếp Nhiên đầu tiên, kết quả bị Hà Giai
Ngọc ở bên cạnh tranh trước, “Chị Nhiên!”
Cô ta lao thẳng vào trong lòng Nhiếp
Nhiên, ôm chặt không chịu buông tay.
Ngay cả lúc nói chuyện cũng vui vẻ đến nghẹn ngào.
Nhiếp Nhiên không kịp tránh, cứ bị cô ta ôm lấy như vậy.