Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1563
AI ÁM SÁT EM?
“Em gặp phải anh, đúng là rất bất hạnh.”
Nếu không gặp phải anh, bây giờ chắc cô đang huấn luyện ở trong đơn vị, nỗ lực nghênh đón kỳ sát hạch quý vào mùa hè này. Chứ không phải là ở trên đảo thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nằm ở trong bệnh viện mấy tháng trời.
Nhiếp Nhiên vốn chỉ vì điều chỉnh bầu không khí mới nói như vậy, ai ngờ Hoắc
Hoành lại thật sự đồng tình, làm cho cô không biết phải làm sao.
“Vậy em nói anh gặp phải em rất bất hạnh thì sao, lần nào vì cứu em cũng đều suýt chết.”
Nhiếp Nhiên cố ý kích thích Hoắc Hoành, quả nhiên anh đã cắn câu, “Đó là anh tự nguyện! Không liên quan đến em!”
Trời mới biết mỗi lần cô cần mình, anh vui mừng thế nào.
“Cho nên, em ở bên anh cũng là tự nguyện, xảy ra những chuyện này cũng không liên quan đến anh.”
Không biết có phải là vừa rồi Nhiếp Nhiên lừa anh hơi quá không, mà bây giờ nghe cô nói những lời bất ngờ này, Hoắc Hoành lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Có thật không? Cho dù xảy ra những chuyện này, em vẫn nguyện ý ở bên anh à?” Vào thời khắc này, anh cảm thấy mình cần thiết phải hỏi câu này.
Nhưng Nhiếp Nhiên là người ngoài nóng trong lạnh, có thể nói nhiều như vậy đã là không dễ rồi, đâu có để cho anh tiếp tục được như ý nữa.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Câu nói này của cô đã kết thúc sự dịu dàng trong đêm hè này, “Em muốn nói với anh, em đã đi vào kho vũ khí đạn dược đó rồi.”
Hoắc Hoành đang cảm thấy mất mát vì kết thúc chủ đề đó, nghe thấy câu nói này của cô thì kinh ngạc hỏi: “Thật không? Ở trong tình hình đó, em đi vào bằng cách nào?
Không bị phát hiện chứ?”
Nhiếp Nhiên cười đắc ý, “Làm sao có thể bị phát hiện được, còn không nhìn xem em là ai à? Em vừa có thể đánh lui được đám cảnh sát biển kia, vừa có thể trốn được người anh phái tới ám sát, làm sao có thể rơi vào mấy cái cơ quan nhỏ đám kiến trúc sư kia thiết kế ra được?”
Hoắc Hoành bên kia điện thoại ban đầu còn rất vui mừng vì Nhiếp Nhiên thành công xông vào kho vũ khí đạn dược hơn nữa còn có thể bình an rút lui, nhưng sau đó sắc mặt anh lập tức thay đổi, “Anh phái người đi ám sát? Anh phái người ám sát em lúc nào?”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Kim lão tam không phải là người anh tìm tới ám sát em à?”
Hoắc Hoành im lặng mấy giây, sau đó giọng trầm xuống, “Không, anh chưa bao giờ tìm người ám sát em, anh chỉ bảo thầy sớm lên trên đảo đưa em đi thôi.”
“Anh chắc chắn chứ?” Lúc này Nhiếp
Nhiên cũng nghiêm túc, cô luôn cho đó là người do Hoắc Hoành phải đi, vậy mà không ngờ lại không phải!
“Nhưng đêm hôm đó Kim lão tam thật sự muốn ám sát em, nếu hắn không nổ súng, lúc ấy bọn em không thể bị bại lộ nhanh như vậy.”
Nếu như không phải là Hoắc Hoành phái người ám sát mình, vậy sẽ là ai muốn ám sát mình?
“Em cảm thấy có ai sẽ muốn giết em?”
“Vốn dĩ em có thể hoàn toàn khẳng định là chú Trần, nhưng mà…” Đáy mắt Nhiếp
Nhiên dần dần rét lạnh, “Bây giờ hiềm nghi của Cửu Miêu cũng vô cùng lớn.”
Cô nhớ rất rõ ràng lúc ấy Cửu Miêu nhắc đi nhắc lại rằng Kim lão tam là người đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải là người cuối cùng.
Hoắc Hoành sẽ nhanh chóng phát ra người thứ hai, thứ ba… lần lượt tới ám sát cô.
Là cô ta nhắc đi nhắc lại bên tai mình, gần như thôi miên mới khiến cô sau đó cũng có ảo giác Hoắc Hoành muốn ám sát mình.
Hơn nữa lúc Kim lão tam muốn giết mình,
Cửu Miêu cũng xuất hiện ở hiện trường.
Vào lúc đó rõ ràng cô đã bảo Cửu Miêu trở về khoang thuyền, nhưng cô ta lại không nghe.
Những điểm đáng ngờ này đều đang thể hiện rõ sự khả nghi của Cửu Miêu.
Hoắc Hoành nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của cô, không nhịn được hỏi: “Cô ta đã làm cái gì?”
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, nhìn về phía xa, “Cô ta không chỉ gây chia rẽ quan hệ giữa anh và em, còn muốn em nhân lúc cảnh sát biển tuần tra, cố ý để lộ kho vũ khí đạn dược ra.”
“Em không đồng ý?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, lập tức thu hồi tầm mắt lại, nói với người trong điện thoại:
“Anh nói xem?”
Ý của cô hiển nhiên là nói anh biết còn hỏi,
Hoắc Hoành bật cười, “Yên tâm, cô ta sẽ không phải người ám sát em.”
Sự chắc chắc của anh khiến Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, “Tại sao anh có thể chắc chắn như vậy?”
Hoắc Hoành ung dung nói: “Bởi vì cô ta không thể thuyết phục Kim lão tam.”
“Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy.”
“Vị trí của Kim lão tam đứng sau Phó lão đại, những năm qua dã tâm của hắn luôn rất lớn, nếu như dùng tiền căn bản không thuyết phục được hắn, nếu như hứa hẹn cho hắn làm lão đại, có lẽ còn có khả năng.
Nhưng em cảm thấy với năng lực bây giờ của Cửu Miêu, chuyện này thực tế sao?”
Hoắc Hoành phân tích có lý, khiến cô không có cách nào bác bỏ.
“Vậy chỉ có thể là chú Trần thôi.” Cô nói.
“Ừ. Chuyện này anh biết rồi, anh sẽ giải quyết thay em, em yên tâm.”
“Giải quyết? Anh muốn giải quyết như thế nào? Chú Trần là tâm phúc bên cạnh Hoắc Khải Lãng, anh có chắc ra tay với ông ta sẽ không chọc giận Hoắc Khải Lãng chứ?”
Bây giờ Hoắc Hoành mới ngồi lên vị trí này không bao lâu, mặc dù đã hoàn toàn quét bỏ chướng ngại, không có ai cạnh tranh,
nhưng căn cơ vẫn chưa vững, làm việc quá hấp tấp nói không chừng sẽ khiến Hoắc Khải Lãng không vui.
Đối mặt với sự lo lắng của Nhiếp Nhiên,
Hoắc Hoành cong khóe miệng lên cười,
“Em biết lúc anh đang ra sức bảo vệ em, ông ta nói với anh câu gì không?”
“Câu gì?”
“Ông ta nói con dao là em dùng quá lâu, đã cùn rồi, không bằng đổi cái khác.
Nhưng trên thực tế, câu này cũng ám chỉ cả chú Trần nữa.”
“Không thể nào, đó là tâm phúc của ông ta, ông ta giải quyết tâm phúc thì tương lai ông ta phải làm thế nào?”
“Ông ta không bảo anh làm như vậy, nhưng anh cứ cho là như vậy, ông ta có thể làm gì anh?”
Nhiếp Nhiên biết nhất định trong lòng anh đã có chủ ý rồi: “Vậy được rồi, nếu anh đã có kế hoạch của mình, em cũng không nói
nhiều nữa. Con đường tiếp theo anh lại phải đi một mình, anh nhớ phải cẩn thận.”
Cô đã rút lui khỏi nhiệm vụ này, sau này cũng không giúp được gì cho anh nữa.
“Yên tâm, sẽ có lúc em giúp được anh. Bây giờ em nghỉ ngơi đi, chờ vết thương trên người khỏe rồi thì sớm ngày trở về huấn luyện, tranh thủ thi lấy thành tích tốt. Em là người anh lựa chọn, nhất định đừng làm anh mất mặt.”
“Em đã làm anh mất mặt bao giờ à?” Nhiếp
Nhiên cười tự tin hỏi ngược lại.
Hoắc Hoành cũng cười theo cô.
Đúng vậy, năng lực của cô thực sự chưa bao giờ làm anh mất mặt, còn giúp anh nở mày nở mặt nữa.
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa,
Hoắc Hoành giục cô đi nghỉ ngơi.
Anh không quên bây giờ Nhiếp Nhiên đang là bệnh nhân.
Trước khi cúp điện thoại, Nhiếp Nhiên đột nhiên nói: “À, đúng rồi!”
“Sao thế?”
Nhiếp Nhiên cười, đột nhiên nói với anh ba chữ, “Em nguyện ý.”
Sau đó cô cúp điện thoại.
Em nguyện ý?
Hoắc Hoành vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, nghe được câu trả lời này đầu tiên là ngẩn ra ba giây, sau đó mới nhớ ra câu hỏi vừa rồi của mình.
Anh toét miệng cười.
Cô nói cô nguyện ý.
Cho dù gặp nhiều khó khăn hơn nữa, cô cũng nguyện ý ở bên mình!
Sau khi nhận thức được điều này, tâm trạng mịt mù mấy ngày liên tiếp của anh trong nháy mắt đều tan biến hết.
Bây giờ vấn đề của Nhiếp Nhiên và anh đã được giải quyết, hơn nữa cô cũng bình an vô sự ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, vậy thì tiếp theo, là lúc anh nắm lấy quyền chủ động rồi!
Chú Trần…
Lại dám lén lút động đến người của anh.
Đúng là tự tìm đường chết mà!
Hoắc Hoành đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt từ từ hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Đường chân trời thành phố A đột nhiên có một đám mây đen bay đến, che đi ánh sao lưa thưa kia.
Trong những ngày tháng tiếp theo,
Hoắc Hoành vẫn làm việc như bình thường.
Cho đến một buổi sáng, Hoắc Hoành theo thông lệ đến phòng làm việc của Hoắc Khải
Lãng giao báo cáo công việc trong tuần, đồng thời báo cáo kế hoạch công việc tháng này cùng với tháng sau.
Đến khi nói xong hết những chuyện này rồi, Hoắc Khải Lãng mới hỏi: “Bây giờ bên đảo thế nào rồi?”
Hoắc Hoành chỉnh sửa lại tập tài liệu trong tay, trả lời đúng sự thật với ông ta: “Hôm qua bên đó mới vừa báo cáo, cả thuyền
Phó lão đại lãnh đạo đều chết hết, đám cướp biển kia cũng bị tổn thất, bây giờ công trình trì trệ không tiến triển, cơ bản đã đình công rồi.”
Hoắc Khải Lãng lập tức cau mày lại, “Như vậy không thể được, tuyệt đối không thể dừng công trình lại. Con đừng quên, con mới cam kết với đối phương là phải tranh thủ làm xong kho vũ khí đạn dược, sau đó nhanh chóng triển khai hoạt động.”
Lúc này hình như Hoắc Hoành cũng rất phiền não, “Nhưng bây giờ cướp biển bên kia giống như con ruồi không đầu vậy, tranh chức lão đại còn không kịp, đâu có còn tâm tư làm việc nữa?”
“Phó lão đại chết, bọn chúng không có người quản lý thứ hai à?” Hoắc Khải Lãng trầm giọng hỏi.
“Có thì có một người, tên là Kim lão tam.”
Hoắc Hoành vừa mới nói như vậy, chú Trần đứng ở cách đó không xa theo bản năng khẽ run lên.
Động tác nhỏ này của ông ta không qua được ánh mắt anh.
Thật sự là ông ta!
Hoắc Hoành không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: “Có điều con nghe nói hắn cũng đã chết trong lần này rồi.”
Hoắc Khải Lãng rơi vào trầm tư, một lúc sau ông ta mới hỏi: “Vậy còn có ý kiến gì không?”
Hoắc Hoành nói thẳng, “Con muốn nhân cơ hội lần này, dứt khoát phái hết người của chúng ta qua đó đóng giữ. Vốn dĩ tác dụng của những tên cướp biển này cũng chỉ là giúp chúng ta chỉ đường và xây kho vũ khí đạn dược mà thôi. Bây giờ đường đã biết hết, kho vũ khí đạn dược cũng xây lắp xong rồi, đã không còn cần đến sự tồn tại của bọn chúng nữa.”
Anh quả quyết như vậy khiến Hoắc Khải Lãng rất hài lòng.
Thế này mới đúng là con trai của ông ta chứ.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện của ông ta cũng hòa nhã đi nhiều, “Vậy còn cảm thấy phải ai qua đó trấn giữ thì ổn?”
“Con cảm thấy tốt nhất là phái người mình qua trấn áp, như vậy cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Hoắc Hoành trả lời.
Hoắc Khải Lãng gật đầu, ý bảo anh tiếp tục,
“Con cảm thấy ai có thể đảm nhiệm?”
Hoắc Hoành suy nghĩ một lát, cuối cùng đá vấn đề này lại cho Hoắc Khải Lãng, “Ba cảm thấy trong các chú bác kia có ai đáng tín nhiệm không?”
Hoắc Khải Lãng tựa lưng vào ghế, vẻ mặt uy nghi, không nhìn ra quá nhiều tâm tư,
“Con qua lại với bọn họ nhiều năm như vậy, còn cảm thấy đám người kia có đáng để tín nhiệm không?”
Lần này Hoắc Hoành giống như thật sự bị làm khó, “Nhưng không có ai có thể tin tưởng hơn bọn họ, dù sao trừ bọn họ ra, cũng không có ai biết đến kho vũ khí đạn dược cả.”
Cuối cùng, chú Trần đứng ở cách đó không xa lên tiếng, “Lão gia, không bằng để tôi đi đi.”
Hoắc Hoành nhìn chú Trần, nhưng lại không đồng ý: “Chú Trần thì thôi, ba tôi không thể rời xa chú, nếu như chú đi, chuyện ăn ở đi lại của ba tôi phải làm thế nào? Hơn nữa chú cũng đã lớn tuổi, qua bên kia quá khổ cực.”
Nhưng chú Trần lại khoát tay, “Đâu phải là tôi ở đó mãi không về, chờ cậu tìm được người đáng tin đi tiếp nhận, tôi sẽ lập tức trở về.”
“Thế này…”
Lần này Hoắc Hoành chỉ có thể nhìn về phía Hoắc Khải Lãng.
Trước không nhắc đến việc chú Trần có phải là người của Hoắc Khải Lãng hay không, quyền quyết định việc này cũng không phải là anh có thể quyết định, mà là
Hoắc Khải Lãng quyết định.
Nhưng ông ta chỉ ngồi đó, mãi mà không nói chuyện.
Đến khi kim chỉ giờ chuyển đến số 10, đồng hồ phát ra tiếng vang “kính coong”, chuông điện thoại của Hoắc Hoành đột nhiên vang lên.
Hoắc Hoành lấy điện thoại ra, mới nói với đối phương mấy câu, vẻ mặt anh đã thay đổi, lập tức đứng lên khỏi ghế, “Cái gì?”