Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1562
SỢ BÓNG SỢ GIÓ – CẢM ĐỘNG
Hoắc Hoành nghe thấy cô tức giận lên án thì chỉ muốn tát cho mình một cái.
“Một tháng qua anh không gọi điện thoại là có nguyên nhân.” Anh vội vàng giải thích: “Trên đảo xảy ra chuyện bất ngờ, kinh động đến…”
Anh còn chưa giải thích xong, Nhiếp Nhiên đã lại lạnh lùng cắt ngang, “Chọn cái gì!”
“Nhiếp Nhiên…”
“Tôi hỏi anh chọn cái gì!”
Lần này Nhiếp Nhiên hình như là đã quyết tâm muốn đoạn tuyệt với Hoắc Hoành, thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nghe.
“Anh cầu xin em cho anh giải thích được không, anh đã khốn khổ như vậy rồi, anh thật sự đã bị ép đến không còn đường để lui nữa, anh cầu xin em đừng như thế này!” ?
Hai lựa chọn này thật sự khiến anh rơi vào bước đường cùng, khiến anh không có sức chống đỡ.
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ nghe thấy giọng anh như vậy.
Ở trong lòng cô, Hoắc Hoành vĩnh viễn đều hăng hái, làm việc lanh lợi quả quyết, dĩ nhiên, anh cũng nên như vậy.
Nhưng bây giờ, trong lời nói của anh trừ khẩn cầu ra, chỉ còn lại sự mệt mỏi.
“Sự khốn khổ này là anh tự tìm lấy.”
Đối mặt với sự lạnh lùng không chút lưu tình của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành biết mình hết hy vọng rồi.
Thật ra ngay từ đầu anh đã biết mình không có hy vọng.
Người bình thường bị phản bội và tính toán cũng chưa chắc có thể tha thứ cho đối phương, huống hồ là Nhiếp Nhiên.
Cửa sổ sát đất phản xạ đôi mắt anh, đáy mắt nhuốm màu bị thương, rất lâu sau anh mới thấp giọng nói: “Anh biết rồi.”
Nhiếp Nhiên ở bên kia điện thoại nghe thấy anh nói thế, cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
“Không, anh không biết. Ý em là: sở dĩ anh cảm thấy khốn khổ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không dám gọi cho em, không phải là vì sợ em đối xử với anh giống như vừa rồi, đẩy anh vào cảnh lưỡng nan à?” ?
Giọng cô không còn lạnh lùng và đoạn tuyệt như vừa rồi nữa.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến Hoắc Hoành không theo kịp, “Em…”
Nhiếp Nhiến cố ý hỏi: “Làm sao?”
“Vừa rồi em…”
“Vừa rồi em làm sao?”
“Em đang lừa anh à?” Dừng lại mấy giây, đầu óc Hoắc Hoành mới vận hành được, anh ngơ ngác hỏi.
“Anh đoán xem.”
Giọng nói hoàn toàn bất đồng như vậy khiến Hoắc Hoành bắt đầu hoàn hồn lại:
“Em thật sự đang lừa anh à?”
“Anh nói xem.”
“Trời ơi, vừa nãy suýt nữa anh tưởng thật!”
“Kỹ thuật diễn của em thế nào, giỏi hơn anh chứ?” Nhiếp Nhiên khẽ cười.
“Kỹ thuật diễn của em từ trước đến giờ rất tốt.” Hoắc Hoành vừa cười vừa thở phào trả lời.
Vào lúc này, anh mới phát hiện hóa ra vừa rồi anh căng thẳng đến mức quên cả thở.
“Ừ. Có lời khen của anh, tương lại xuất ngũ, nói không chừng em sẽ vào giới giải trí, thế nào cũng phải được giải tượng vàng Oscar.”
Lời nói mang theo ý cười khiến trong lòng Hoắc Hoành run lên.
Thầy nói thật sự không sai, với trí thông minh của Nhiếp Nhiên, một tháng qua đủ để cho cô hiểu rất nhiều.
Cô thật sự đang đợi cuộc điện thoại này của mình.
Nếu như anh cứ né tránh suốt, có lẽ sự chất vấn tức giận vừa rồi của Nhiếp Nhiên sẽ thành sự thật.
Như vậy anh cũng sẽ đánh mất cô gái này.
Nghĩ tới đây anh lại thấy sợ hãi.
“Lần sau… đừng lừa anh nữa…”
Giọng anh hơi ngập ngừng và run rẩy.
“Anh cũng lừa em, còn không cho em lừa anh à?” Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên nghe ra sự khác thường trong lời nói của anh, cô biết lần này mình đã dọa anh thật rồi, “Anh như vậy quá bá đạo.”
Hoắc Hoành im lặng mấy giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, khẽ thở dài một tiếng, “So với xin lỗi, em càng muốn nghe anh giải thích hơn.”
“Anh im lặng tức là không có bất cứ cái gì để giải thích à? Nếu như vậy, có thể em phải làm thủ tục thôi học cho anh đấy.”
Thấy bên kia đột nhiên im lặng, Nhiếp
Nhiên uy hϊế͙p͙.
Quả nhiên, bên kia nhanh chóng truyền tới một câu yếu ớt của Hoắc Hoành, “… Không thể bảo lưu xem xét à?”
Nhiếp Nhiên nhịn cười, giả vờ bình tĩnh đáp: “Vậy phải xem lời giải thích của anh có thể khiến em đổi ý không đã.”
Hoắc Hoành phiền não suy nghĩ một lúc, trong lòng anh có vô số lời để nói, nhưng cứ cảm thấy không hay lắm.
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhiên dần mất kiên nhẫn, “Anh còn không nói, em sẽ cúp máy thật đấy.”
Hoắc Hoành ở đầu kia cuống quá, theo bản năng buột miệng nói: “Bởi vì anh muốn cứu em.”
Câu nói này làm khóe môi Nhiếp Nhiên cong lên.
“Được rồi, căn cứ vào lời giải thích của anh, cho nên em từ khuyên anh thôi học chuyển thành bảo lưu xem xét.”
Hoắc Hoành nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, “Có thật không? Em không lừa anh chứ?”
“Tại sao em phải lừa anh, em cũng không giống người có mục đích đi lừa gạt người khác.” Nhiếp Nhiên cố ý trêu anh.
Quả nhiên Hoắc Hoành lại lên tiếng, “Anh xin lỗi.”
“Anh đã xin lỗi rất nhiều lần rồi, có thể đổi cái khác không?”
Trong điện thoại im lại lặng một lát, sau đó
Hoắc Hoành mới mở miệng, “Vậy em… tại sao em lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy?”
Anh rất rõ Nhiếp Nhiên không dễ tha thứ cho người khác thế nào. Thậm chí là chuyện chính mình làm sai, cô cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Giọng nói trầm thấp kia truyền qua điện thoại, khiến nụ cười của Nhiếp Nhiên không nhịn được giảm đi mấy phần.
Đúng vậy, tại sao lại dễ dàng tha thứ cho anh?
Lúc ở trên đảo rõ ràng cô còn tức giận anh, sao mới hơn một tháng, cảm giác đó đã biến mất rồi?
“Có lẽ… là bởi vì em biết anh khó xử thế nào, cho nên em mới thử hiểu anh.” Nhiếp
Nhiên ngồi thẳng lên, trong bóng tối cô cảm thán nói.
Lúc ấy cô là nằm vùng ở lại trên hải đảo, rõ ràng đối phương đều là người mình quen, đều là người đã từng cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện với mình, nhưng giây phút đó cô lại không thể nói.
Chỉ bởi vì thân phận của cô là một tên cướp biển.
Vì nhiệm vụ này, cô không thể để lộ thân phận của mình, cô chỉ có thể mở miệng ra, nhưng không thể giải thích bất cứ cái gì, đồng thời còn phải cố hết sức không làm họ bị thương, cũng phải đề phòng cướp biển làm hại bọn họ.
Bởi vì từng trải qua sự bất lực đó, cho nên cô mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy.
Trước kia cô cũng biết Hoắc Hoành sinh tồn trong kẽ hở đó gian khổ thế nào, nhưng cô chưa bao giờ trải nghiệm.
Bây giờ cô đã có một lần trải nghiệm như vậy, mà anh đã sống trong cảnh đau khổ vật lộn giày vò và khó mà lựa chọn đó hơn mười năm rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn ánh sáng mờ của ngọn đèn đường chiếu qua cửa sổ, nói tiếp: “Trên thực tế, ban đầu đúng là em muốn cho anh thôi học, không chỉ là vì anh không thương lượng với em đã đưa em đi, cũng không chỉ là vì anh chặn em rồi ném em lên trên đảo, mà là anh che giấu em làm toàn bộ kế hoạch, điều này khiến em có cảm giác mình chỉ là một con cờ trong tay anh.”
“Anh không hề, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy! Anh chưa bao giờ coi em là con cờ, anh cũng không thể coi em là con cờ, anh…”
Hoắc Hoành sốt ruột giải thích khiến
Nhiếp Nhiên không nhịn được bật cười,
“Em biết, em biết anh sẽ không coi em là
con cờ, anh đâu có cái gan đó.”
“Ừ ừ ừ, anh không hề.”
Mặc dù Hoắc Hoành biết đối phương không nhìn thấy, nhưng vẫn gật đầu như gà con mổ thóc. Đ
“Nhưng cách làm đó của anh khiến em cảm thấy anh lại vì em mà tự ý quyết định, lại một lần nữa ép em chấp nhận dự tính của anh.” Đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn chưa quên hồi đầu Hoắc Hoành nhốt mình trong phòng tối nhỏ, muốn thuần phục mình thế nào.
Nghĩ tới đây, cô trầm giọng lại, “Anh nên biết, em ghét cảm giác bị người khác nắm trong tay.”
“Ừ, anh biết.”
Anh luôn luôn biết Nhiếp Nhiên không thích bị người khác quyết định thay, cho dù là chính cô, cũng không cho phép mình quyết định thay người khác.
Cho dù là ý tốt.
Giống như chuyện của Cổ Lâm.
Anh chính mắt nhìn thấy cô hối hận, phiền muộn, mãi mà không có cách nào tha thứ cho bản thân như thế nào.
“Nhưng những ngày qua em từ từ nghĩ lại, hình như em hơi hiểu tại sao anh phải làm như vậy rồi.” Cô cứ ngồi ở bên trong phòng bệnh tối tăm như vậy, từ tốn nói vào điện thoại: “Trước kia em cho là, anh không nói với em những chuyện kia, bảo em rời đi, là bởi vì anh không tín nhiệm em, sợ em gây trở ngại cho anh, trở thành hòn đá ngáng đường của anh. Nhưng thực sự không phải như thế, mà là anh đã quen rồi. Mười năm qua anh đã quen tự quyết định cho mình, trong tình huống không có ai bầu bạn, không có ai có thể hiểu, không có ai đáng để anh tin tưởng, anh cứ bước một mình suốt mười năm như thế.”
“Anh đã quen một mình, mặc dù anh rất hy vọng có người có thể biết đến sự tồn tại của anh và tất cả mọi thứ của anh, nhưng thói quen vẫn sẽ khiến anh theo bản năng đưa
Nguồn : we btruy en onlin e.com
ra một số lựa chọn.”
“Giống như em, em vĩnh viễn không ăn đồ ăn qua tay người khác, cho dù là đồ anh đưa em, em vẫn sẽ do dự. Thật ra thế này không phải là không tin tưởng, mà là bản năng và thói quen.”
“Em không thể cứng rắn thay đổi bản năng của anh, bởi vì đó là thứ căn bản nhất để anh sinh tồn, nếu như ngay cả cái này em cũng cướp đoạt, vậy thì chính là em đang đẩy anh vào chỗ chết.”
Mỗi câu nói của Nhiếp Nhiên đều thông qua điện thoại khắc sâu vào đáy lòng Hoắc Hoành.
Giây phút đó, thậm chí anh còn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không.
Đó là Nhiếp Nhiên sao?
Là cô gái nội tâm lạnh như băng, là cô gái ghét cay ghét đắng bị phản bội, vậy mà vào giờ phút này cô lại thông cảm cho mình như vậy.
Sự thấu hiểu của cô khiến mắt anh nóng lên.
“Nhiếp Nhiên…” Giọng anh không kìm được khẽ run lên.
“Hoắc Hoành, tình cảnh của anh khó khăn hơn em trăm nghìn lần, vất vả hơn em trăm nghìn lần. Anh không thể không nghe lời Hoắc Khải Lãng, hủy đi nhiệm vụ này, lại còn phải bảo đảm sự an toàn của em, chỉ riêng điểm này là em đã không thể trách cứ anh rồi.”
Con đường tình cảm của hai người bọn họ không giống với người bình thường.
Hai người đều là người thông minh, biết quan sát tâm tư của người khác dễ như lòng bàn tay, nhưng hai người bọn họ đều sẽ không tin tưởng.
Từ sau lần đầu gặp nhau, bọn họ đều đang đấu tranh giữa tin tưởng và không tin tưởng.
Ở kiếp trước Nhiếp Nhiên chiến đấu một mình, chưa bao giờ hiểu cái gì gọi là tin tưởng.
Còn Hoắc Hoành đã từng tin tưởng, nhưng bởi vì ở trong hoàn cảnh này, lại thêm bị chiến hữu phản bội nên đã bắt đầu dần dần phai nhạt sự tin tưởng này đi.
Nhưng may mắn chính là, vì bọn họ có thể nhanh chóng hiểu đối phương nên mới có thể kiên trì với phần tình cảm này.
Chỉ là cứ mò mẫm đoán biết như vậy,
Nhiếp Nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
Nếu như có thể giải quyết phần tin tưởng và thấu hiểu kia, tại sao phải lãng phí thời gian đoán suy nghĩ?
Cho nên cô quyết định thử tin tưởng trước.
Hoắc Hoành nuốt nước bọt mấy lần, mới mở miệng nói: “Anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được em.”
Nhiếp Nhiên không thấy được dáng vẻ anh lúc này, nhưng cô có thể tưởng tượng ra bây giờ anh cảm động nhiều thế nào. Để điều chỉnh bầu không khí, cô trêu đùa anh:
“Anh nói như vậy, đột nhiên giống như em thật bất hạnh.”
Lần nào Hoắc Hoành cũng nói mình may mắn gặp được cô.
Nhưng không biết, cô mới là người may mắn nhất đó.
Thật ra anh không có lỗi gì cả, không phải sao?
Anh chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ quân đội giao cho anh, không phải sao?
Anh cũng đau khổ và khó khăn khi đưa ra quyết định kia, không phải sao?
Nhưng cuối cùng anh vẫn hèn mọn cầu xin mình đừng vứt bỏ anh.
Nếu như không phải ban đầu anh sợ mình rời đi, làm sao lại cẩn thận từng li từng tí với mình như vậy.
Hoắc Hoành, có lẽ là em cho anh không đủ nhiều, mới khiến anh suy hơn tính thiệt như vậy.
Nếu như có thể, em nguyện ý bước ra một bước nhỏ vì anh..