Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1564
DÁM ĐỘNG ĐẾN NGƯỜI CỦA ANH – TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT
Hoắc Khải Lãng chưa từng thấy vẻ mặt Hoắc Hoành căng thẳng như vậy.
Cho dù hồi đầu bị Hoắc Mân và Hoắc Chử lần lượt tính toán, anh cũng không có vẻ mặt kinh ngạc thế này.
Lúc ông ta đang tò mò rốt cuộc trong điện thoại nói cái gì, đã nghe thấy Hoắc Hoành nói với người trong điện thoại: “Được, các cậu ổn định bên kia, tôi sẽ lập tức đưa một nhóm người qua.”
Hoắc Khải Lãng lập tức nhíu mày.
Ông ta có dự cảm, có vẻ tình hình không ổn lắm.
Vì vậy, sau khi Hoắc Hoành cúp điện thoại, ông ta lập tức hỏi: “Sao thế?”
Hoắc Hoành ngồi xuống, nghiêm nghị nói với Hoắc Khải Lãng: “Người bên kia nói cướp biển bắt đã đầu tranh chấp nội bộ, yêu cầu chúng ta lập tức đưa một nhóm người qua, nếu không không thể trấn áp được. Ba, bây giờ chúng ta nhất định phải chọn một người mình đưa qua, nếu không thì thật sự không kịp mất.”
Hoắc Khải Lãng cau chặt mày lại.
Ông ta mím chặt môi thành một đường thẳng.
Do dự một lúc, cuối cùng ông ta giống như là hạ quyết tâm vậy, phân phó chú Trần:
“Cậu đi cùng đi.”
Trần Thuật vội vàng gật đầu, đáp: “Vâng.”
Vì chuyện bên kia rất khẩn cấp, sau khi xác định người, Hoắc Hoành lập tức gọi
điện thoại triệu tập một nhóm người, dùng máy bay trực thăng riêng của Hoắc thị đưa hết bọn họ qua.
Trước khi chú Trần lên máy bay trực thắng, Hoắc Hoành dặn dò kĩ lưỡng ông ta,
“Chú Trần, chuyện bên đảo tất cả đều nhờ chú.”
Chú Trần gật đầu, cung kính trả lời: “Nhị thiếu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất.”
Hoắc Hoành vỗ vai ông ta một cái, đưa mắt nhìn ông ta lên máy bay.
Bầu trời thành phố A lúc này u ám, không biết có phải là sắp mưa lớn không.
Mây đen từ phía xa cuồn cuộn kéo tới.
Hoắc Hoành đứng nhìn máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, cho đến khi máy bay biến mất ở đường chân trời, anh mới thu hồi tầm mắt, lấy cái điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.
“Tìm thời gian thích hợp giải quyết ông ta đi.”
Người bên kia điện thoại đáp lời, “Vâng.”
Anh nhìn về phía cái máy bay trực thăng kia một lần cuối cùng, sau đó rời khỏi sân thượng.
Dám động đến người phụ nữ của anh, vậy thì cứ chuẩn bị chết đi.
So sánh với thành phố A mây đen giăng đầy, bên chỗ Nhiếp Nhiên thời tiết vô cùng tốt.
Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ.
An Viễn Đạo theo như lệ thường cầm trái cây vào phòng bệnh thăm Cổ Lâm.
Lúc mẹ Cổ Lâm thấy anh ta thì vội vàng đứng lên, “Sĩ quan huấn luyện An đến rồi à? Nào nào nào, mau vào ngồi đi.”
An Viễn Đạo xua tay lia lịa, nói: “Không cần đâu không cần đâu, hôm nay tôi đến mang theo chút trái cây, không có chuyện
gì quan trọng cả, đưa đồ xong tôi sẽ đi ngay.”
Nói rồi anh ta đưa túi đồ trong tay qua.
Mẹ Cổ Lâm kinh ngạc nói: “Sao hôm nay cậu lại vội thế?”
Trước kia sĩ quan huấn luyện An đều sẽ ngồi một lúc, uống cốc nước rồi mới đi.
Lúc An Viễn Đạo còn chưa kịp mở miệng nói phải, sau lưng đã truyền đến một giọng nói yếu ớt, “Đúng vậy, làm sao hôm nay lại vội như vậy, trước kia không phải là đều ngồi ở bên giường bệnh nói chuyện một lúc sao?”
Nụ cười ở khóe miệng An Viễn Đạo cứng lại, anh ta quay phắt đầu qua nhìn.
Nhiếp Nhiên đang tựa vào cửa phòng bệnh, khẽ mỉm cười với anh ta.
An Viễn Đạo kinh ngạc trợn to hai mắt, hỏi:
“Sao hôm nay cô lại đến sớm thế?”
Rõ ràng khoảng thời gian này anh ta cố ý chọn buổi trưa đến thăm Cổ Lâm, chính là vì tránh gặp phải Nhiếp Nhiên, sao lại…
Sao Nhiếp Nhiên lại không biết suy nghĩ trong lòng anh ta.
Khoảng thời gian này An Viễn Đạo giống như là biến mất, lần nào cô đến thăm Cổ
Lâm cũng không gặp được anh ta.
Sau đó cô hỏi mẹ Cổ Lâm mới biết, hóa ra anh ta đến vào buổi trưa.
Đây rõ ràng là đang cố ý tránh mình.
Vì thế, hôm nay cô đặc biệt tới sớm một chút để chặn anh ta.
Không ngờ cái tên này thật sự… đến đưa đồ rồi chạy.
Sao thế, cô là ác ma hay là yêu quái mà lại tránh cô như vậy?
Nhiếp Nhiên giơ tay lên, “Lát nữa tôi đi tháo bột nên đến sớm. Chỉ là không ngờ SĨ quan huấn luyện An của chúng ta lại chạy tới vào giờ cơm. Đám binh lính kia sẽ không vì bị thiếu một thùng cơm mà kháng nghị chứ?”
An Viễn Đạo biết cô cố ý châm chọc mình, anh ta ngại vì có mẹ Cổ Lâm ở đây, không tiện nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Cô sắp tháo bột rồi à?”
Nhiếp Nhiên cũng biết mình không tiện nói quá đáng ở trước mặt người khác nên gật đầu theo anh ta, “Vâng, cuối cùng cũng sắp tháo bột rồi, hai tháng qua đeo quá khó chịu.”
An Viễn Đạo nghe thấy cô bình phục đương nhiên cũng vui, nhưng sau đó anh ta lại hỏi: “Vậy chẳng phải là buổi chiều cô sẽ về đơn vị à?”
Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, giọng bình thản, “Giờ thầy mới nghĩ đến à?”
Lần này An Viễn Đạo không cười được nữa.
Nhiếp Nhiên trở về đơn vị rồi.
Nói cách khác bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta không nhịn được có chút mất mát.
Cuối cùng, người cuối cùng có liên hệ với đơn vị dự bị cũng sắp rời đi rồi sao?
“Trở về đơn vị thì tốt, rất tốt. À thì… tôi còn có việc phải làm, qua một khoảng thời gian nữa tôi lại đến.” Anh ta làm ra vẻ dửng dựng kéo khóe miệng lên, tạm biệt mẹ Cổ
Lâm, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa tới cửa đã bị Nhiếp Nhiên giơ tay ra ngăn lại.
Cô nói từng chữ: “Thầy có việc? Bây giờ thầy còn có thể có chuyện quan trọng gì để làm, chẳng qua là cưỡi con xe ba bánh nát của thầy đi mua ít khoai tây thối với ít rau dưa mà thôi.”
An Viễn Đạo bị cô chế giễu như vậy, lập tức thấp giọng mắng, “Nhiếp Nhiên, cô đừng quên trước đây mình cũng đã làm lính cấp dưỡng, cũng đẩy xe ba bánh nát đi mua khoai tây thối và rau dưa.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, “Đúng vậy, cho nên tôi rất rõ quy trình mua đồ nấu cơm. Dùng cái này để tránh tôi là không được.”
Nói xong, cô cũng không chờ An Viễn Đạo nói gì, quay đầu sang nói với mẹ Cổ Lâm:
“Cô, cháu và sĩ quan huấn luyện có một số việc phải nói chuyện với nhau, lát nữa cháu đến thăm Cổ Lâm sau.”
Đến bây giờ mẹ Cổ Lâm vẫn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy bọn họ nói như vậy, bà gật đầu liên tục nói:
“Được được được, hai người cứ đi làm việc của mình đi.”
“Đi thôi, sĩ quan huấn luyện An.” Nhiếp
Nhiên bắt lấy cổ tay An Viễn Đạo, đi ra ngoài phòng bệnh.
Hai người nhanh chóng đi từ trên tầng xuống.
Đến vườn hoa nhỏ dưới tầng, lúc này An
Viễn Đạo mới hất tay Nhiếp Nhiên ra.
“Cô có gì không thể nói ở đó, cứ phải kéo tôi xuống đây?” An Viễn Đạo cau mày, thấy
Nhiếp Nhiên đang định mở miệng, vội vàng ngắt lời cô: “Dù sao chuyện này tôi đã quyết định rồi, cô có nói gì cũng vô ích!”
Anh ta nói như đinh đóng cột.
Nhiếp Nhiên biết tính tình An Viên Đạo bướng bỉnh thế nào, hồi đầu lúc anh ta rời khỏi đơn vị dự bị, chắc chắn Lý Tông Dũng cũng nói không ít lời.
Nhưng cuối cùng vẫn để anh ta rời đi.
Có lẽ tài ăn nói của mình sẽ không dễ dàng thuyết phục anh ta như vậy.
Mặc dù không cam lòng, nhưng vừa rồi An
Viễn Đạo nghe thấy cô phải đi, đáy mắt anh ta đã lộ ra vẻ quyến luyến, vậy thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở lại.
Dù sao cũng là cuộc đời của thầy chứ không phải là của tôi, chuyện của thầy liên quan gì đến tôi. Thầy không hối hận là được rồi.”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói.
Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi thái độ làm cho An Viễn Đạo không kịp phản ứng,
“Cô chắc chắn chứ?”
“Tôi không chắc chắn thì có thể như thế nào? Ngay cả tiểu đoàn trưởng cũng không thể thuyết phục thầy, sao tôi có thể thuyết phục thầy được?” Nhiếp Nhiên vỗ chỗ ngồi
bên cạnh mình, “Tôi chỉ nghĩ là sau này không gặp thầy nữa, cho nên mới kéo thầy xuống nói chuyện mấy câu. Ai bảo khoảng thời gian trước thầy trốn tránh mãi.”
An Viễn Đạo bị cô nói như vậy cũng thấy hơi áy náy.
Những ngày qua anh ta luôn cố ý tránh
Nhiếp Nhiên, bởi vì anh ta không muốn bị
Nhiếp Nhiên khuyên bảo.
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?” Anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời quang đãng không mây, tùy ý đáp: “Không biết, nói chuyện vu vơ thôi, dù sao nói chuyện hết một tiếng là tôi cũng đi.”
“Lát nữa có người tới đón cô à?” An Viễn Đạo hỏi.
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta,
“Không có. Sao hả? Không phải là thầy muốn dùng cái xe ba bánh nát của mình đưa tôi về đấy chứ? Đừng, tôi xin nhận
lòng tốt của thầy, cái xe của thầy quá nát, tôi mất mặt lắm.”
Viễn Đạo bị cô châm chọc như vậy thì giận đến vẹo cả mũi, “Con nhỏ này… đúng là có lòng tốt không được báo đáp, ai cần cô đi, tôi đây chẳng rảnh quan tâm cô.”
Nhiếp Nhiên làm ra vẻ rất quan tâm vỗ vai anh ta một cái, “Thật ra là tôi sợ thầy thấy cổng đơn vị dự bị rồi sẽ không muốn đi nữa.”
“Thôi đi.” An Viễn Đạo giật bả vai, hất tay cô ra.
Nhiếp Nhiên lại đút tay vào trong túi, hờ hững nói: “Nếu như ở lớp cấp dưỡng chán rồi, nhớ quay về.”
An Viễn Đạo nghe cô nói vậy, dừng mấy giây mới trả lời: “Cô cũng không phải là lính của tôi.”
Nhiếp Nhiên cười nhìn anh ta, “Thầy muốn tôi làm lính của thầy thì thầy mới chịu trở về à?”
“Hứ. Nếu như cô làm lính của của tôi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta làm ra vẻ kiêu ngạo, không nhịn được cười khẽ, “Mợ đi, thầy cứ ở lại lớp cấp dưỡng tiếp tục phát huy đi.”
“Này, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, mà cô lại không muốn làm lính của tôi như vậy?”
An Viễn Đạo tỏ vẻ rất tổn thương.
Cô gái này ngay cả lừa gạt mình cũng không muốn.
Rốt cuộc mình làm sai chỗ nào mà để cho cô ghét làm binh lính của mình như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì ban đầu mình trừng phạt cô quá đáng, cho nên cô vẫn thù mình à?
Suy nghĩ này mới xuất hiện đã lập tức bị anh ta bác bỏ.
Nếu Nhiếp Nhiên thật sự thì mình thì sẽ không nói chuyện tán gẫu với mình như vậy.
Cô gái này mặc dù ở trong đơn vị qua lại với mình không nhiều, nhưng ít nhiều anh ta vẫn biết tính cô, đối với người không thích, từ trước đến giờ cô không có quá nhiều phản ứng.
Lúc anh ta đang xoắn xuýt thì nghe thấy
Nhiếp Nhiên nói: “Lúc huấn luyện thầy quá nghiêm khắc, tôi sợ bị thầy hành hạ chết.”
An Viễn Đạo nổi giận, “Huấn luyện không nghiêm khắc tức là đang hại các cô! Cô chưa nghe nói câu thêm một giọt mồ hôi rơi ở trong sân huấn luyện chính là vì tương lai bớt đi một giọt máu ở trên chiến trường à?”
Nhiếp Nhiên cười nhìn anh ta, gật đầu,
“Tôi nghe rồi, nhưng tôi sợ tôi rơi thêm một giọt mồ hôi, thầy sẽ bị tôi hành hạ, sau đó tức chết đưa vào bệnh viện.”
“Cô!”
An Viễn Đạo có cảm giác bây giờ mình cũng đã bị chọc tức sắp đưa vào bệnh viện rồi!
Nhiếp Nhiên thấy anh ta bị mình làm cho giận đến đau phổi, tiếp tục nói: “Cho nên, vì an toàn cho thấy, tôi không làm lính của thầy thì hơn.”
“Cũng đúng, tôi vẫn muốn sống lâu.” An Viễn Đạo giận sưng mặt lên, mãi mà hai người không nói gì, nhưng độ kiên nhẫn với Nhiếp Nhiên thì anh ta lại không bằng cô, anh ta cứng rắn nói: “Cô còn ngồi ở đây làm gì? Vì an toàn tính mạng của tôi, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta khoanh hai tay trước ngực, mặt căng lên, dáng vẻ tức giận, cô càng cảm thấy trêu anh ta rất vui.
Chỉ tiếc trong một khoảng thời gian ngắn, cô sẽ không gặp được người này nữa rồi.
Cô nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ hẹn bác sĩ đi tháo bột nên cũng không không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, “Vậy được rồi, tôi đi tháo bột đây. Thầy mau về nuôi heo đi.”
Nói xong cô đứng dậy đi vào trong bệnh viện.
An Viễn Đạo không ngờ cô sẽ dứt khoát như vậy nên không thích ứng được, định lên tiếng gọi cô lại.
Nhưng anh ta phát hiện cho dù gọi cô lại thì cũng không biết nên nói gì, lúc này anh ta mới ngồi lại xuống ghế, im lặng nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên.
Cho đến khi cô hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.