Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1561
ĐỪNG BỎ LỠ – ÉP SÁT TỪNG BƯỚC
Lúc ấy anh lập kế hoạch xong, có nói với Lý Tông Dũng, nhưng anh vẫn rất do dự rốt cuộc có nên làm hay không.
Dù sao Nhiếp Nhiên vẫn còn ở trên đảo, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ không thể đi cứu cô.
Nhưng bên kia nhanh chóng truyền tin tức tới, nói là trên đảo xảy ra chuyện bất ngờ, đám cảnh sát biển bao vây đảo chính rồi.
Chuyện này đã thúc đẩy Hoắc Hoành quyết định, mượn cơ hội này thực hiện kế hoạch kia, ép người phía sau xuất hiện.
Nhưng…
“Chuyện cháu lừa cô ấy là thật, cháu đã hứa với cô ấy là sẽ không lừa cô ấy.”
“Thằng nhóc này, đến bây giờ cháu vẫn chưa hiểu sao? Thân phận của cháu buộc cháu không thể thành thật, thẳng thắn đối mặt với bất cứ ai. Bởi vì một khi cháu thành thật, cháu sẽ đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm! Đây là hoàn cảnh của cháu ép cháu phải làm như vậy, không phải là ý của cháu. Chú tin cô bé không phải là người không hiểu.”
Bên kia điện thoại lập tức im lặng. Khoảng một phút sau, Hoắc Hoành mới đáp với giọng do dự, chần chừ, “Để cháu nghĩ thêm đã.”
Lý Tông Dũng biết anh khó đối mặt thế nào, cho nên chỉ có thể khuyên nhủ,
“Chuyện này chú không giục cháu, cháu tự quyết định đi. Chỉ là chú cảm thấy với trí thông minh của cô ấy, một tháng qua đã đủ để nghĩ rõ tất cả mọi chuyện rồi. Có một số chuyện thật ra không khó như cháu nghĩ.
Có lẽ bây giờ cô ấy đang đợi một cuộc điện
thoại giải thích của cháu đấy. Nhưng nếu mãi mà cháu không đối mặt, thời gian sẽ mài mòn sự kiên nhẫn của cô ấy, đến lúc đó cháu sẽ mất Nhiếp Nhiên vì không có dũng khí giải thích.”
Câu nói rất dài của ông khiến Hoắc Hoành lại rơi vào im lặng một lần nữa, một lúc lâu sau anh mới đáp, “Vâng, cháu biết rồi.”
Hai người lại nói chuyện thêm mấy câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đêm đầu mùa hè ở thành phố A lác đác ánh sao.
Gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh.
Hoắc Hoành đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh đèn neon phía xa.
Bóng anh phản chiếu trên cửa kính, vừa cô đơn, vừa mệt mỏi.
Lúc này trong đầu Hoắc Hoành toàn là lời
Lý Tông Dũng vừa nói.
Đánh mất…
Hai chữ nghiêm trọng đến mức chỉ nghĩ đến thôi mà anh đã cảm thấy trái tim đang run lên rồi.
Anh siết chặt bàn tay cầm điện thoại lại.
Khi đó, Nhiếp Nhiên vừa rơi xuống dòng chảy ngầm, bên đảo đã gửi tin tức tới ngay.
Anh thành công hoàn thành hy vọng và chiếm được lòng tin của Hoắc Khải Lãng, thành công vứt bỏ “con dao” này.
Mãi tới lần gần đây nhất, Hoắc Khải Lãng mới dẫn anh đi cùng đàm phán với kẻ đứng sau ông ta.
Chỉ cần có thời gian là anh lại cầm điện thoại, có lúc sắp ấn dãy số kia, nhưng lại không có dũng khí ấn gọi.
Lừa dối cô, gài bẫy cô, đối với Nhiếp Nhiên mà nói, đó đều sẽ là tội chết.
Huống hồ, lần này anh còn dùng cả hai.
Anh còn không dám nghĩ mình sẽ chết như thế nào nữa.
Một tháng qua anh cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy.
Nhưng cho đến vừa rồi Lý Tông Dũng nói, đánh mất…
Anh mới cảm thấy, cho dù chết còn hơn!
Cuối cùng, suy đi nghĩ lại, anh lại cầm điện thoại lên, bấm gọi.
Tút… tút… tút…
Mỗi tiếng “tút” đều khiến trái tim Hoắc
Hoành nhảy lên.
Ngay cả lòng bàn tay anh cũng đã đầy mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, anh bắt đầu nghi ngờ có phải
Nhiếp Nhiên cố ý không nghe điện thoại không.
Sự căng thẳng theo từng tiếng tút tút kia bắt đầu biến thành suy sụp.
Lúc này Nhiếp Nhiên vừa mới tắm xong, đâu biết có người đang vì cô không nghe máy mà sắp phát điên.
Đi ra ngoài, thấy điện thoại trên tủ đầu giường rung, Nhiếp Nhiên còn tưởng Lý
Tông Dũng quên nói chuyện gì đó nên gọi lại.
Nhưng khi nhìn thấy là số lạ, cô bỗng nhíu mày, ngồi ở cạnh giường nhìn màn hình liên tục lóe sáng.
Một lúc sau, thấy đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, Nhiếp Nhiên mới bắt máy.
Hoắc Hoành ở bên kia điện thoại vốn cho là Nhiếp Nhiên tức giận, không chịu nghe máy nên kiên trì gọi liên tục. Bây giờ điện
thoại đột nhiên kết nối, anh lại đơ ra không biết nói gì.
Nghe thấy bên kia mãi không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ truyền tới, Nhiếp
Nhiên lập tức biết đối phương là ai. Cô dứt khoát tựa vào đầu giường chờ đợi.
Hai người rơi vào thời gian dài trầm mặc.
Nhiếp Nhiên thấy đã qua gần nửa tiếng, sự kiên nhẫn bị mài mòn hơn nửa, cô lạnh giọng nói: “Còn không nói gì, tôi sẽ cúp máy đấy.”
Quả nhiên Hoắc Hoành ở bên kia điện thoại lập tức nói: “Đừng.”
Gần hai tháng không nghe thấy giọng nói này, Nhiếp Nhiên không nhịn được hít sâu một hơi, giọng hơi châm biếm: “Hóa ra là
Hoắc tổng đã lâu không gặp, sao thế, lần này điện thoại có tín hiệu rồi à? Tôi tưởng là cả đời này tôi sẽ không gọi được nữa.”
Hoắc Hoành đau xót trong lòng, còn chưa kịp giải thích, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên
hỏi: “Buổi tối anh gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?”
Hoắc Hoành biết nhất định trong lòng cô khó chịu, nên vẫn có chuẩn bị tâm lý.
“Em… có khỏe không?” Anh khàn giọng hỏi.
“Rất khỏe.”
“Không bị thương chứ.”
“Anh hỏi chỗ nào?”
Là trên người, hay là trong lòng?
Hoắc Hoành thông minh như vậy làm sao có thể sẽ không nghe ra ý trong lời này, anh chân thành nói: “Anh xin lỗi.”
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như là cố ý mỉa mai anh, “Anh đâu có bắn tôi bị thương, sao mà phải xin lỗi?”
Câu này làm ngực Hoắc Hoành đau nhói.
Nhưng lần này dù sao cũng là anh có lỗi trước, sau khi bình ổn tâm trạng, anh
thẳng thắn nhận sai, “Anh không nói với em mà tự ý quyết định, anh biết bây giờ chắc chắn em đang tức giận, giận anh không nói gì với em đã lừa em qua bên kia, còn lừa em nói anh sẽ giải quyết đám cảnh sát biển. Khi đó nhất định là em rất tuyệt vọng đúng không?”
“Không. Từ trước đến giờ tôi không thích dựa vào bất cứ ai.”
Thái độ lạnh nhạt cùng với câu nói chĩa mũi nhọn của cô khiến trong lòng Hoắc
Hoành ngổn ngang, “Anh xin lỗi.”
“Anh không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi tôi?”
“Anh biết em đang giận anh.”
Nhiếp Nhiên bật cười thành tiếng, “Tôi không giận anh, tôi đâu dám giận anh.”
Hoắc Hoành có nỗi khổ mà khó nói: “Nếu như em không vui thì mắng anh mấy câu cho hết giận đi.”
Cuối cùng, giọng nói dửng dưng của Nhiếp
Nhiên cũng có chút thay đổi, “Mắng anh?
Mắng anh có thể thay đổi được tình trạng ở trong bệnh viện bó bột của tôi bây giờ ?”
“Anh xin lỗi…”
Nghe Hoắc Hoành luôn miệng nói xin lỗi,
Nhiếp Nhiên giống như là hoàn toàn bị kích thích, giọng nói rét lạnh.
“Xin lỗi? Anh cho là một câu xin lỗi là xong à? Anh có biết tôi ở trên đảo bị giày vò như thế nào không!”
“
“… Anh biết.”
“Anh có biết đám binh lính kia bao vây tấn công tôi, muốn giết tôi không!”
“Anh biết.”
“Anh có biết tôi rơi vào trong dòng nước ngầm, thập tử nhất sinh không!”
“Anh biết.”
“Anh có biết tôi rơi vào trong dòng nước ngầm, thập tử nhất sinh không!”
“Anh biết.”
“Cái gì anh cũng biết, vậy thì…” Nhiếp
Nhiên dừng lại dùng một chút, sau đó mới nói, “Vậy anh có biết tôi đợi cuộc điện thoại này của anh bao lâu rồi không?” ?
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, nhưng lại có lực sát thương hơn bất cứ câu nói nào trước đó, khiến cổ họng Hoắc Hoành trong nháy mắt giống như là bị nhét một cục bông vải rồi nghẹn ứ, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Hóa ra cô ấy thật sự đang đợi mình.
Một lúc lâu sau, anh vẫn không nói gì, nhưng hô hấp không ổn định đã bán đứng tâm trạng phức tạp của anh.
Cuối cùng anh vẫn không ổn định được giọng nói của mình, “Anh xin lỗi… anh thật sự không biết phải gọi cuộc điện thoại này thế nào.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, châm chọc hỏi:
“Vậy bây giờ anh biết rồi à?”
Thật ra Hoắc Hoành rất muốn trả lời, anh không biết.
Trong đầu anh bây giờ trống rỗng, trừ xin lỗi ra, anh hoàn toàn không biết mình phải nói gì.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng tiếp tục chất vấn: “Trong mắt anh có phải chỉ có nhiệm vụ, cho nên mới có thể dễ dàng vứt bỏ tôi như vậy đúng không?”
“Không phải thế… không phải như vậy, lúc đó là Hoắc Khải Lãng…”
Những hình như lửa giận của Nhiếp Nhiên đã bốc lên, cô cáu kỉnh cắt ngang lời anh:
“Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một, vứt bỏ nhiệm vụ này. Hai, vứt bỏ tôi.”
“Nhiếp Nhiên?!”
Hoắc Hoành không nhịn được hít sâu một hơi, anh không ngờ cô sẽ đoạn tuyệt như vậy.
Vừa rồi rõ ràng Lý Tông Dũng còn nói với mình rằng Nhiếp Nhiên thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu.
Mặc dù trong lòng anh biết rõ khả năng này rất nhỏ, nhưng anh vẫn ôm chút hy vọng đó gọi điện thoại cho cô.
Có điều, kết quả… không có gì khác với anh dự đoán.
Lúc này anh thật sự muốn gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, nói với ông một câu:
Thầy, không có ai sẽ có thể thản nhiên tha thứ cho đối phương sau khi suýt nữa bị người ta đưa vào đường chết cả.
Cho dù đối phương hiểu sự bất đắc dĩ kia, nhưng trong lòng vẫn sẽ để ý.
Hoắc Hoành chỉ biết im lặng.
Nhiếp Nhiên thấy anh không nói gì, vì vậy không kiên nhẫn tiếp tục nói: “Tôi không muốn lại bị anh đùa giỡn nữa, anh nên biết đây đã không phải là lần đầu tiên tôi bị anh đùa giỡn rồi, sức nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn.”
Hoắc Hoành nghe thấy thế, trong lòng lập tức cuống lên, “Không phải thế, anh không đùa giỡn em…”
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nhắc nhở, “Không à? Anh nhắc lại một lần nữa cho tôi.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Hoắc Hoành bị cô chất vấn và uy hϊế͙p͙ thì lập tức không cứng rắn được nữa, “Đừng như vậy… anh…”
Nhiếp Nhiên khinh thường cười khẽ,
“Đừng như vậy thì phải như thế nào? Thân phận của anh đã định trước là không thể thẳng thắn đối mặt với tôi, mà tôi lại không muốn bị lừa dối. Cứ như vậy mãi, sẽ chỉ khiến cho cả hai ta đau khổ hơn mà thôi.”
Cô bình tĩnh và lý trí như vậy khiến Hoắc
Hoành cảm nhận được cái gì gọi là tàn nhẫn.
Anh liên tục lắc đầu, “Không phải vậy, sau này anh sẽ cố gắng…”
“Cố gắng? Ha! Anh chỉ nói là cố gắng, chứ không phải là bảo đảm trăm phần trăm.”
Nhiếp Nhiên không hề quan tâm đến sự khốn khổ của anh mà nhượng bộ một chút nào, thậm chí còn xì mũi coi thường.
Hoắc Hoành rơi vào thế khó xử, chỉ có thể thấp giọng gọi tên cô, “Nhiếp Nhiên…”
Anh hy vọng Nhiếp Nhiên có thể không đối xử với mình như vậy.
Nhưng Nhiếp Nhiên không cảm nhận được sự hy vọng này, cô luôn ép anh, “Anh không nói, vậy có phải tôi có thể ngầm thừa nhận là anh lựa chọn nhiệm vụ không?”
“Anh biết bây giờ em đang tức giận, cho nên em giận dỗi anh anh có thể hiểu được, nhưng mà…”
Hoắc Hoành cố gắng muốn Nhiếp Nhiên có thể hòa hoãn một chút, chỉ có điều, anh còn chưa nói hết, cô đã ngắt lời anh, “Tôi không giận dỗi.”
“Em để cho anh giải thích một chút được không?” Trong giọng nói của Hoắc Hoành mang theo sự khẩn cầu.
Nhiếp Nhiên phì cười, trong tiếng cười là sự khinh thường và xem nhẹ, “Giải thích?
Bây giờ anh mới muốn giải thích à? Một tháng qua anh đã làm gì?! Tôi đợi anh lâu như vậy, nhưng ngay cả một cuộc điện
thoại anh cũng không gọi! Bây giờ tôi không muốn nghe giải thích, tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh chọn cái gì?”