Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1558
LẠI BIẾN MẤT
Từ sau lần nói chuyện với An Viễn
Đạo, quan hệ giữa Nhiếp Nhiên và anh ta đã dần hòa hoãn hơn.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ từ phía Nhiếp
Nhiên thôi.
Bởi vì có sự xuất hiện của An Viễn Đạo,
Nhiếp Nhiên phát hiện ra rằng chọc giận
An Viễn Đạo vui hơn bất cứ trò gì.
Vậy là mỗi tuần lúc An Viễn Đạo đến thăm
Cổ Lâm đều sẽ bị cô kéo đi nói chuyện một lúc.
Ban đầu, An Viễn Đạo khá khó chịu, nhưng sau đó dần dần cũng quen. Mỗi lần thăm
Cổ Lâm xong, hai người sẽ ngồi ở trong vườn hoa nhỏ nói chuyện giết thời gian.
“Sao cô lại bị thương?” An Viễn Đạo nhìn bả vai bị thương của Nhiếp Nhiên cùng với
cái tay đang bó bột, hỏi.
Vốn dĩ anh ta định hỏi từ lâu rồi, nhưng hai ngày trước sợ động đến chuyện gì của cô, chỉ đành nhịn không hỏi.
Hôm nay nhân lúc vừa kể một hai câu chuyện cười khiến cô cười vui vẻ, cuối cùng anh ta mới mở miệng hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn vết thương trên cánh tay, hờ hững trả lời: “Lúc huấn luyện thôi, còn có thể là lúc nào nữa.”
An Viễn Đạo nhìn vết thương trên tay cô, lắc đầu, “Huấn luyện bị thương? Ai còn có thể làm cho cô bị thương chứ?”
“Gì chứ, tôi mình đồng da sắt chắc?”
“Với năng lực của cô, cho dù chưa đến mức mình đồng da sắt nhưng ít nhất cũng không có ai có thể chế ngự được cô.”
Nhiếp Nhiên cười như không cười, “Thầy coi trọng tôi như vậy à?”
“Cô liều mạng huấn luyện như thế, tôi còn xem thường có thì chỉ có thể nói cô thật sự có vấn đề.”
Liều mạng luyện tập?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
“Cô tưởng là tôi không biết tối nào cô cũng huấn luyện ở sân huấn luyện à?”
Trong đơn vị dự bị có rất nhiều thiết bị giám sát, từ ngày đầu tiên cô lén ra khỏi tòa ký túc xá nữ, anh ta đã biết rồi.
Chỉ là anh ta không muốn vạch trần chuyện này ra, cố ý che giấu thay cô.
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói vậy thì giả vờ ngạc nhiên, “Thầy biết mà còn không bắt bỏ tôi? Với tính cách hay cà khịa của thầy, đáng lý ra phải phạt tôi đứng chín ngày nữa mới đúng chứ?”
An Viễn Đạo tức giận nói, “Này, cô có thích châm chọc tôi không!”
“Tôi châm chọc thầy? Tôi đâu dám châm chọc thầy, chín ngày đứng kia đã làm tôi suýt đi đời rồi.” Nhiếp Nhiên cười nói.
“Đáng đời cô, ai bảo cô không phục! Tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần rồi!”
“Ai biết được chứ, ngộ nhỡ tôi nhận lỗi, thầy lại đắc ý bắt tôi tiếp tục đứng thì làm thế nào? Thầy cũng không phải là người nói một là một nói hai là hai như Quý
Chính Hổ.”
An Viễn Đạo cau mày lại, trợn mắt nói:
“Hình tượng của tôi kém như vậy à?”
“Dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Cầu xỏ xiên của Nhiếp Nhiên làm An Viễn
Đạo chỉ muốn treo ngược cô lên đánh cho một trận.
Nhưng nể tình cô bị thương, cuối cùng anh ta vẫn hít sâu một hơi, áp chế tức giận gần từng chữ nói: “Tôi nói này, có phải bát tự của cô xung khắc với tôi không hả?”
“Như nhau cả thôi.”
Lần này cuối cùng An Viễn Đạo cũng bị
Nhiếp Nhiên làm cho nhảy dựng lên, “Như nhau? Như cái gì mà như nhau! Hồi đó là cô nói chuyện không có đầu óc biết không hả! Còn ngang ngược như con lừa, tôi suýt nữa bị cô làm cho tức chết.”
Cho dù là bây giờ, nhớ tới dáng vẻ bướng bỉnh của Nhiếp Nhiên chống đối lại mình hồi đó, An Viễn Đạo vẫn vô cùng đau đầu.
“Thầy dám nói khi đó không phải là thầy lấy việc công làm việc riêng bắt chúng tôi chạy không?”
Câu nói này của Nhiếp Nhiên giống như một bàn tay vô hình bóp cổ An
Viễn Đạo, khiến anh ta không thể nào phản bác.
Qua một lúc lâu, anh ta mới hơi chột dạ trả lời: “Tôi… tôi… tôi không…”
“Làm thầy nhưng lại không làm tấm gương sáng.”
Rõ ràng đây không phải là lời khiển trách nhưng lại khiến An Viễn Đạo hết đường chối cãi. Anh ta cúi đầu hít sâu hai cái, mới tỏ vẻ giống như không đếm xỉa gì nữa:
“Được rồi được rồi, tôi thừa nhận lúc đó tôi có lòng muốn khảo nghiệm cô, nhưng cô cũng to gan lắm, dám nói những lời đó.”
Anh ta nói xong lời cuối cùng thì nghển cổ lên, bày ra dáng vẻ tôi không sai.
Dĩ nhiên Nhiếp nhiên biết anh ta không sai, cũng biết mình không đúng.
Chỉ là lúc ấy cô một lòng làm lớn chuyện, muốn gặp Hoắc Hoành, muốn rời khỏi đơn vị.
Mà An Viễn Đạo lại chính là cơ hội tốt nhất.
Cuối cùng cô thành công, nhưng đồng thời cũng thành công chọc tức An Viễn Đạo.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta tức giận như vậy, cuối cùng vẫn cười nói: “Vâng vâng vâng, là lỗi của tôi, được rồi chứ?”
Tuy nói xin tha thứ nhưng Nhiếp Nhiên như vậy càng giống như đang qua loa lấy lệ hơn, không thành tâm một chút nào. Có điều xét thấy tình huống của Nhiếp Nhiên đặc biệt, An Viễn Đạo nghe xong câu này vẫn đắc ý hừ mũi, “Vốn dĩ chính là cô sai.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta vui vẻ như vậy cũng lười so đo với anh ta, “Có điều, tôi phát hiện hình như ngày nào thấy cũng rất rảnh.”
Vẻ mặt An Viễn Đạo lập tức hơi thay đổi, anh ta thu lại ý cười, sau đó trả lời: “Cũng tạm.”
“Cũng tạm? Tôi thấy gần như cuối tuần nào thầy cũng đến đây, chẳng lẽ gần đây huấn luyện trong đơn vị ít đi rồi à?”
Theo lý mà nói, Cổ Lâm là người lớp 6, nên là Quý Chính Hổ tới thăm mới đúng.
Nhưng Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện trong đơn vị, thời gian nghỉ có thể đi ra ngoài không nhiều, nhiều nhất cũng là nửa tháng hoặc một tháng qua thăm một lần.
An Viễn Đạo là sĩ quan huấn luyện lớp 1, vậy thì càng bận rộn hơn, sao tuần nào cũng có thể đến đây?
An Viễn Đạo bị nghi ngờ, vẻ mặt hơi cứng lại, sau đó nói với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi tìm một cái cớ đứng dậy, “Đến lúc rồi, tôi đi trước đây.”
Nhiếp Nhiên không giữ lại, trước khi anh ta đi, cô rất tự nhiên sai bảo, “Ngày mai lúc đến mang cho tôi một ít, tôi sắp ngán canh xương trong bệnh viện đến tận cổ rồi.”
An Viễn Đạo ném lại một câu, “Tôi biết rồi.”
Rồi anh ta định đi.
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy không đủ, An Viễn Đạo vừa mới bước ra được nửa bước, chân còn chưa hoàn toàn đặt xuống đất, cô lại bổ sung: “Còn nữa, mua giúp tôi hai cái áo phông, đã đầu mùa hè rồi, ngay cả một cái áo phông tôi cũng không có.”
An Viễn Đạo chậm rãi quay đầu lại, dường như là đang nhẫn nhịn, bực bội nói: “Tôi không biết mua quần áo phụ nữ.”
“Ôi dào, không cần có hoa văn gì cả, thầy cứ mua hai cái dài tay màu trắng là được.”
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói.
An Viễn Đạo mím môi lại, cuối cùng chỉ có thể nhịn, trả lời một câu, “Tôi biết rồi.”
Nhưng lần này chỉ đi hai bước, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với theo: “À đúng rồi…”
An Viễn Đạo không nhịn được, anh ta gắt góng ngắt lời: “Tôi không phải là người hầu của cô.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, nói: “Tôi chỉ muốn nói với thầy, tiền áo phông tôi sẽ trả thầy.”
“… Không! Cần!” Rất lâu sau An Viễn Đạo mới kìm nén phun ra hai chữ, sau đó đi thẳng về phía trước.
Nhưng đi được một đoạn, anh ta cảm thấy có người đi theo sau lưng.
Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp
Nhiên đang ở sau lưng.
“Cô lại sao nữa?” Anh ta cau mày hỏi.
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh anh ta, nói:
“Thầy giúp tôi nhiều việc, thế nào tôi cũng phải tiễn thấy một đoạn, tránh để đến lúc đó nói tôi coi thầy là người ở.”
“Không cần.” An Viễn Đạo từ chối thẳng thừng.
Nhiếp Nhiên lập tức thuận thế nói: “Vậy ngày mai thầy mang đồ đến sớm nhé.”
Nói xong cô quay đầu rời đi, ngay cả nửa điểm kiên trì cũng không có.
An Viễn Đạo ngẩn ra nhìn bóng lưng của cô, tức giận đến mức muốn nổ tung.
Cảm giác được ánh mắt sau lưng kia, tâm trạng Nhiếp Nhiên trở nên vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên, chọc giận An Viễn Đạo là vui nhất. 3)
Nhưng buổi chiều ngày hôm sau,
Nhiếp Nhiên chưa gặp An Viễn Đạo thì đã gặp Lý Tông Dũng trước.
“Sao hôm nay tiểu đoàn trưởng lại rảnh mà đến thăm tôi thế?” Thấy Lý Tông Dũng mặc quân trang bước vào phòng bệnh,
Nhiếp Nhiên hỏi.
Lý Tông Dũng cười đáp: “Hôm nay tôi vừa vặn đi ra ngoài có việc về sớm, thuận tiện tới thăm cô. Thế nào, vết thương phục hồi thế nào rồi?”
Nhiếp Nhiên dựa vào giường, giơ cánh tay bị thương lên nói: “Có canh xương của ngài, khôi phục không tệ.”
Lý Tông Dũng thấy cô giơ tay lên không quá khó khăn, thạch cao cũng vẫn còn nguyên trên tay cô, lập tức yên tâm, “Cô khôi phục không tệ thì tốt.”
Hai người ngồi nói chuyện với nhau. Nhiếp
Nhiên thấy ông nói chuyện nhưng đáy mắt lại lóe lên.
Cuối cùng cô dựa vào giường, lên tiếng hỏi:
“Sao thế, lại muốn hỏi tôi cái gì à?”
Lý Tông Dũng biết cô gái này thông minh lanh lợi, lại nhìn thấu lòng người, lừa gạt cô cũng không có tác dụng gì nên dứt khoát hỏi thẳng: “Nó có gọi điện thoại cho cô không?”
“Không. Sao vậy, ngài lại không tìm được anh ấy rồi à?”
Lý Tông Dũng bị đoán trúng đành gật đầu,
“Đúng vậy, không biết thằng nhóc này đang làm gì mà lại không nghe điện thoại.”
“Có lẽ là đang xử lý chuyện gì đó.” Nhiếp
Nhiên hờ hững nói.
“Hy vọng là như vậy, tôi chỉ sợ chuyện của cô bại lộ, liên lụy đến nó.”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không đâu. Anh ấy làm kín kẽ như vậy, ngay cả tôi cũng bị
tính toán, làm sao có thể bại lộ được?”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
Lý Tông Dũng thấy Nhiếp Nhiên như vậy cũng biết mình đang đạp bãi mìn thay tên nhóc kia rồi.
Ông còn tưởng là cùng lắm thằng nhóc kia chỉ nhịn được một tuần, kết quả đã hơn một tháng rồi cũng không gọi cho Nhiếp
Nhiên một cuộc điện thoại hay là gửi một mẩu tin nhắn nào.
“Tôi đoán chắc là nó bị chuyện gì đó làm vướng chân.” Lý Tông Dũng khó khăn bào chữa cho Hoắc Hoành.
Hồi đó lúc ông gọi điện thoại cho anh, anh nói sợ Nhiếp Nhiên tức giận nên không dám gọi điện thoại.
Bây giờ lại biến mất khó hiểu lâu như vậy, chỉ sợ chút kiên nhẫn cuối cùng của Nhiếp
Nhiên đã bị mài mòn hết rồi.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Lúc nào anh ấy chẳng bị chuyện gì đó vướng chân.”
Lý Tông Dũng nhìn thấy nụ cười của cô, vẫn cảm thấy mình nói ít đi thì hơn, tránh để đến lúc đó kích thích lửa giận của Nhiếp
Nhiên, thằng nhóc kia càng không còn đường sống.
Đang suy nghĩ, điện thoại trong túi ông đột nhiên vang lên.
Lý Tông Dũng lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa nhìn thấy là chuyện của đơn vị, ông vội vàng đi ra cuối hành lang ở bên ngoài nghe điện thoại.
Đến khi trong phòng chỉ còn mình cô,
Nhiếp Nhiên mới dựa vào cạnh giường, quay đầu sang nhìn về phía cái điện thoại trên tủ đầu giường đã hơn một tháng không có bất cứ cuộc gọi đến nào, ánh mắt lập tức tối lại.