Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1557
LÀ THẦY CỨU CÔ TA – TÔI NỢ EM ẤY
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.
“Thật ra thì… Thiên Dạ có vấn đề về tâm lý.”
Con người Nhiếp Nhiên lập tức có mạnh.
Thiên Dạ có vấn đề về tâm lý?
Làm sao có thể?!
Nhiếp Nhiên còn chưa lên tiếng, An Viễn
Đạo đã rủ rỉ nói tiếp.
“Tôi gặp Thiên Dạ trong một lần hỗ trợ cảnh sát địa phương phá án ở chợ đen. Khi đó, Thiên Dạ mới khoảng mười tuổi, có mấy gã đàn ông đang muốn cưỡng hϊế͙p͙ em
ấy. Lúc tôi định xông lên cứu thì ai ngờ tốc độ của em ấy còn nhanh hơn tôi, trực tiếp quật ngã đám người kia.”
“Lúc ấy tôi ngạc nhiên lắm, một cô bé đánh thắng ba bốn người đàn ông. Tôi nghĩ đó có thể là do cha mẹ em ấy dạy. Thế nhưng không ngờ, vừa đánh nhau xong em ấy đã đi vào sàn đấu boxing. Vì tò mò nên tôi cũng đi vào theo thì thấy em ấy đeo găng tay và bộ bảo vệ răng rồi tiến lên sàn đấu.”
“Đến bây giờ tôi vẫn nhớ người đàn ông đánh với em ấy cao thế nào, giống như đạp một cái là có thể giẫm chết em ấy. Nhưng em ấy đối mặt với hiểm nguy lại chẳng sợ hãi, vẫn quần nhau với đối phương. Dù nhiều lần bị đối phương quật mạnh ngã xuống sàn, em ấy vẫn không chịu thua mà bò dậy.”
Lúc này An Viễn Đạo đã hoàn toàn rơi vào trong câu chuyện cũ kia.
Nhiếp Nhiên không lên tiếng quấy rầy, yên lặng đứng ở đó nghe anh ta tiếp tục nói.
“Cuối cùng, sau khi bị ngã không biết bao nhiều lần, cuối cùng em ấy cũng thẳng.
Đến khi trận đấu kết thúc, em ấy cầm mấy tờ tiền mỏng kia rời khỏi chợ đen. Khi đó tôi cũng không biết vì sao mình lại đi theo em ấy nữa. Tôi cho là em ấy sẽ đến bệnh viện trước, nhưng không ngờ em ấy lại đi thẳng về nhà và còn bị ba em ấy đánh cho một trận tơi bời, chỉ vì em ấy kiếm được quá ít tiền, không đủ cho hắn đánh bạc. Cô nói xem có buồn cười không? Nhưng buồn cười nhất không phải là cái này, mà là rõ ràng em ấy có thể đánh trả nhưng lại để mặc cho hắn ra tay.”
“Sau trận đòn roi dã man đó, Thiên Dạ đã ngất đi. Nhưng, hình như tên đàn ông kia vẫn thấy chưa đủ, hắn còn dí đầu thuốc lá đang cháy vào người em ấy bắt em ấy tỉnh dậy. Khi đó, tôi thật sự không chịu nổi nữa, nên đã xông đến đánh nhau với hắn. Vậy mà Thiên Dạ lại đi giúp ba mình đối phó với tôi.”
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao em ấy phải làm như vậy? Cho tới sau này ba em ấy bị
người đánh bạc chém chết, tôi thấy em ấy đáng thương không có nơi nương tựa, nên đã xin đơn vị đưa em ấy về. Kết quả, lúc đi đón em ấy, thấy em ấy quỳ trước mộ ba mẹ mình vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên. Tôi không dám quấy rầy, cứ ở bên cạnh nhìn. Hóa ra Thiên Dạ khóc vì chưa hoàn thành lời hứa với mẹ em ấy trước lúc lâm chung, là phải chăm sóc tốt cho ba, không được vứt bỏ. Còn Thiên Dạ cười chính là vì cuối cùng em ấy cũng đã thoát khỏi người ba điên rồ của mình.”
An Viễn Đạo nhắc đến chuyện này, không nhịn được khổ sở bật cười, rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Khi cô nghe được chuyện này, cô còn có thể nói gì, nói em ấy hiếu thuận một cách ngu xuẩn à? Nhưng chúng ta đều không phải là em ấy, trong khoảng thời gian cần ba mẹ nhất đó thì em ấy lại phải chịu sự tổn thương nhiều hơn, chúng ta có thể lấy cái gì để phê phán.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không có thay đổi gì, cô chỉ đứng ở đó nghe anh ta nói, không
phát biểu bất cứ ý kiến gì.
An Viễn Đạo cũng không muốn cô trả lời gì mình, tiếp tục nói: “Cô biết không, lúc đó tôi đưa em ấy về là dùng thân phận trẻ mồ côi. Bác sĩ trong đơn vị kiểm tra sức khỏe cho em ấy, nói trên chân em ấy toàn vết sẹo của tàn thuốc nóng, hơn nữa em ấy còn có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng.”
“Chuyện này cũng có nghĩa là em ấy không thể làm quân nhân, hơn nữa còn phải chuyển vào cô nhi viện. Nhưng mà… khi đó tôi thấy em ấy ngoan như vậy, lần nào bôi thuốc cũng không khóc không kêu một tiếng, huấn luyện cũng không thua bất cứ binh sĩ nam nào. Tôi muốn dạy dỗ em ấy
thật tốt, không chừng có thể khiến tâm lý và tính cách của em ấy khôi phục như bình thường.”
“Tôi đã che giấu chuyện này, sau đó nghiêm túc dạy dỗ, đến kỳ nghỉ là lại đưa em ấy ra ngoài khám bác sĩ tâm lý. Lâu dần, tôi phát hiện em ấy trừ không thích nói chuyện với người khác ra, những thứ khác đều bình thường. Tôi cho là em ấy đã khỏi bệnh, hơn nữa ngay cả bác sĩ tâm lý cũng nói với tôi là em ấy đã khỏe rồi.
Nhưng bây giờ chuyện của Cổ Lâm đã nói cho tôi biết, thật ra em ấy chưa hề khỏi.”
Lúc này, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng nói,
“Không phải chưa, mà là cô ta đã coi thầy là người duy nhất cứu giúp cô ta.”
An Viễn Đạo bị câu nói này của cô kéo ra khỏi ký ức, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên, đáy mắt mơ hồ.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới, đứng đối diện với anh ta: “Khi đó tôi đã thấy kỳ lạ rồi, tại sao tôi chỉ cần gọi tên thầy hay nói thầy không đúng là đã có thể khiến cô ta ác cảm
với tôi. Khi ấy tôi còn nghĩ có phải là cô ta thích thầy không. Có điều bây giờ nghe thầy nói như vậy, tôi cảm thấy đó không chỉ là thích, mà là hoàn toàn coi thầy là toàn bộ cuộc đời cô ta.”
“Thầy giao cho cô ta sinh mệnh lần thứ hai, cho nên cô ta không cho phép bất cứ ai không tôn trọng, phá hoại, bất kính với thầy.”
Đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn không quên được ánh mắt sắc bén của Thiên Dạ khi nghe thấy mình gọi tên An Viễn Đạo.
“Cho nên cô ta vì lựa ý hùa theo ánh mắt của thầy, đã hoàn toàn áp chế sự thiếu hụt trong tính cách không có cách nào thay đổi xuống, cố gắng để thầy nhìn thấy mặt tốt của cô ta. Có lẽ nếu tôi không tồn tại, cô ta sẽ không mất khống chế như vậy.”
Nếu như không có trận chiến giữa cô và
Thiên Dạ thì cũng sẽ không gây ra nhiều rắc rối thế này.
“Nói cho cùng vẫn là tôi hại em ấy, hại Cổ
Lâm.” An Viễn Đạo thở dài một tiếng.
Là anh ta đưa Thiên Dạ vào, cũng là anh ta cố ý che giấu sự thật là Thiên Dạ bị bệnh, ép cô ta ở lại bên cạnh.
Nếu như lúc ấy anh ta đưa cô ta đến cô nhi viện, nói không chừng bây giờ Thiên Dạ có thể là một cô gái bình thường, có giáo viên viện phúc lợi dạy dỗ, ít nhất vẫn có thể bình an sống đến bây giờ.
Càng nghĩ anh ta lại càng hối tiếc về chuyện mình đã làm.
“Mỗi người đều có lựa chọn của mình, đâu phải là thầy chưa cố hết sức. Với chức sĩ quan huấn luyện nhỏ của thầy, có lẽ đã móc hết tiền lấy vợ ra để chữa bệnh cho cô ta rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta rất đau khổ, lại nhiều chuyện chuyên một câu.
Vốn dĩ hai người bọn họ bất hòa với nhau, vậy mà bây giờ lại có thể đứng cạnh nhau nói nhiều như vậy, hình ảnh này vô cùng kỳ lạ.
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy lạ, hơn nữa thấy An Viễn Đạo sa sút tinh thần như vậy, cô nổi hứng trêu chọc, “Nói thật, thầy không có… ý đồ gì khác với cô ta đấy chứ?”
An Viễn Đạo nghe thấy thế lập tức nổi nóng, “Nói linh tinh cái gì thế, tôi chỉ coi em ấy là lính của mình!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Vậy thì thầy đúng là chính nhân quân tử, cô ta lại coi thầy là duy nhất, nhất định chính là người vợ ông trời tặng cho thầy.
Hơn nữa…” Cô nói rồi dịch đến gần, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Cô ta nhỏ hơn thầy nhiều như thế, thầy trâu già ăn cỏ non, căn bản là lời to.”
Giọng điệu hài hước của cô lập tức khiến tâm trạng tệ hại của An Viễn Đạo hóa thành hư không, anh ta tức giận trợn mắt,
“Con nhỏ này, cô có thể đứng đắn một chút không hả?”
“Được rồi, tôi trêu cho thấy vui thầy không muốn, vậy thì thầy đi thong thả, không tiễn.” Nhiếp Nhiên xua tay, sau đó không chờ anh ta nói gì đã rời đi.
Trêu… trêu cho anh ta vui?
Anh ta là con chó nhỏ sao? Còn cần có trêu?!
An Viễn Đạo nhìn bóng lưng của cô, tức đến vẹo cả mũi.
Nhưng từ trước đến giờ anh ta lại chẳng làm gì được cô, cuối cùng cũng chỉ có thể rời khỏi bệnh viện.
Nhiếp Nhiên lại đến phòng bệnh của Cổ
Lâm một chuyến. Lúc này, bác sĩ mới vừa kiểm tra cho Cổ Lâm xong, Nhiếp Nhiên ở hành lang gọi bác sĩ kia lại.
“Bác sĩ, tình hình bây giờ của Cổ Lâm thế nào rồi?”
Bác sĩ biết cô là người Tiểu đoàn trưởng Lý đích thân đưa tới, vì thế cũng coi là khách sáo, cười nói: “Khôi phục không tệ, phù
thũng não đã tiêu, về cơ bản không có vấn đề gì.”
Những lời này có lẽ có thể qua loa lấy lệ với mẹ Cổ Lâm, nhưng lại không thể qua mặt được Nhiếp Nhiên: “Bác sĩ, tôi hy vọng anh có thể nói sự thật với tôi.”
Bác sĩ thấy ánh mắt rét lạnh của cô, không tự chủ được nói chuyện hơi mơ hồ, “Thật… thật sự rất tốt.”
“Anh chắc chắn chứ? Anh nói tình trạng của cô ấy rất tốt, vậy nếu như có một ngày cô ấy không tốt nữa, tôi sẽ đến tìm anh nói chuyện. Có điều tình tình tôi không tốt lắm, đến lúc đó nói chuyện có thể sẽ không được vừa ý đâu.”
Bác sĩ rất sợ bị đánh, dù sao đối phương cũng là quân nhân, mặc dù là binh sĩ nữ, nhưng binh sĩ nữ của đơn vị dự bị còn mạnh hơn cả binh sĩ nam bình thường, làm sao anh ta có thể chống lại được?
Anh ta không màng bất cứ giá nào nữa, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Được rồi, vậy tôi
nói rõ nhé. Đầu Cổ Lâm từng bị đạn bắn bị thương, còn sống đã là không dễ rồi, nếu cô muốn khiến cô ấy tỉnh lại, thật sự là… trừ khi có kỳ tích xuất hiện.”
Bác sĩ thấy chân mày Nhiếp Nhiên cau lại, sợ bị đánh lập tức nói tiếp: “Hơn nữa cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ tình hình của cô ấy như vậy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dấu hiệu nguy kịch, cho nên tôi cảm thấy bây giờ có thể bảo vệ tính mạng đã là một chuyện rất không dễ rồi, những chuyện khác cô cứ…”
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu nhưng nhìn sắc mặt Nhiếp Nhiên, anh ta tự động im lặng.
Nhiệt độ trong đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh dần đi, một lúc sau cô mới khó khăn lên tiếng, “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác Sĩ vội vàng trả lời: “Không có gì.”
Nói rồi anh ta nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa sổ hành lang nhìn
Cổ Lâm nằm ở bên trong.
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện…
Từng lời của bác sĩ đang vọng lại bên tai cô.
Mặc dù cô cũng biết khả năng Cổ Lâm tỉnh lại không lớn, nhưng thật sự nghe thấy anh ta nói như vậy, cảm giác tuyệt vọng trong lòng vẫn khiến cô đau khổ.
Cổ Lâm mới hai mươi tuổi, cuộc đời còn dài như vậy, vậy mà chỉ bởi vì mình đẩy một cái mà hoàn toàn bị hủy hoại.
Khoảnh khắc đó, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Có lẽ đây chính là sự chuộc tội mà An Viễn
Đạo nói.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, đột nhiên nhớ đến việc trong quần áo của mình có cái thẻ Hoắc Hoành đã từng cho.
Vì vậy cô vội vàng quay trở về phòng bệnh, lấy cái thẻ ngân hàng đó ra, sau đó trở lại phòng bệnh của Cổ Lâm giao cho mẹ Cổ
Lâm.
“Cô, cô cầm lấy số tiền này đi.”
Mẹ Cổ Lâm vừa mới lau người cho Cổ Lâm xong, lúc định đi đổ nước thì thấy Nhiếp
Nhiên lao vào, còn cầm một cái thẻ ngân hàng đưa cho mình, bà vội vàng nói:
“Không được, cái này cô không thể cầm được, đây đều là tiền ba mẹ cháu cho cháu dùng, cô không thể lấy được.”
Nhiếp Nhiên vốn muốn xóa bỏ đắn đo của bà, để bà nhận lấy khoản tiền này nên cười nói: “Không sao, đây là tiền của cháu, không liên quan gì đến gia đình.”
Nhưng mẹ Cổ Lâm càng đẩy cái thẻ ngân hàng ra xa hơn, “Tiền của cháu thì cô càng không thể lấy, cháu mới bao nhiêu tuổi, làm sao cô có thể lấy tiền của cháu được?”
“Nhưng mà…”
“Cô nhận tấm lòng của cháu, nhưng tiền thì cô tuyệt đối không thể nhận.”
Nói rồi bà đẩy lại.
Hai người đẩy qua đây lại rất lâu, cuối cùng Nhiếp Nhiên nhét thẻ ngân hàng vào trong tay bà, siết chặt tay bà lại rồi nói: “Cô nhận đi, đây là cháu… nợ Cổ Lâm, cô chú nên nhận lấy.”
Nhiếp Nhiên nói xong mới rời khỏi phòng bệnh.
“Cháu nợ Cổ Lâm tiền? Không thể nào, nó…”
Mẹ Cổ Lâm nhìn cái thẻ ngân hàng trước mặt, nhíu mày lại.
Cổ Lâm lấy đâu ra nhiều tiền mà cho người khác vay như vậy?