Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1559
LÍNH CẤP DƯỠNG? CÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY?
Lúc này, Nhiếp Nhiên vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Cô tưởng là Lý Tông Dũng trở lại, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy An Viễn Đạo.
Anh ta xách đồ trong tay, mặt cau có, đi vào phòng, đặt đồ lên tủ đầu giường, nói:
“Đây là quần áo và trái cây của cô.”
Nhiếp Nhiên lấy hai cái áo phông dài tay màu trắng từ trong túi ra xem, cô lập tức há hốc mồm.
Trên cái áo phông màu trắng kia in hình một con chuột Mickey to đùng, phía trên còn đính một ít kim tuyến hồng, ở dưới ánh sáng có thể làm mù mắt người ta.
Nhiếp Nhiên ghét bỏ dùng hai ngón tay nắm vạt áo, nói: “Hóa ra sĩ quan huấn luyện An thích quần áo phong cách này.”
Thật ra tuổi Nhiếp Nhiên mặc những thứ này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vấn đề là, tuổi thật của cô không phải là mười tám tuổi, cũng chưa bao giờ mặc loại quần áo này.
Cho nên nhìn thấy quần áo đáng yêu như vậy… thật sự là…
An Viễn Đạo vừa nghe cô trêu chọc, lập tức nói: “Không phải! Tôi chỉ tùy tiện mua ở một hàng nhỏ, cô không cần thì ném đi.”
Nói xong anh ta định lấy lại quần áo.
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt thu lại, để anh ta vồ hụt, “Cần, sao có thể không cần chứ. Cho dù không mặc, ngắm phẩm vị của sĩ quan huấn luyện An cũng được.”
Cô đấu có ngốc, quần áo này nhìn là biết đã được chọn lựa.
Tuy có vẻ tầm thường, nhưng dù sao An
Viễn Đạo cũng là đàn ông, có thể mua một chiếc áo hình chuột Mickey đã là tốt lắm rồi.
“Con nhỏ này, trả lại quần áo cho tôi…”
An Viễn giơ tay ra cướp, nhưng lại kiêng dè tay Nhiếp Nhiên bị thương, không thể có động tác quá mạnh, cho nên luôn nhường cô, bị vồ hụt mất lần.
Nhìn An Viễn Đạo không làm gì được mình, Nhiếp Nhiên vô cùng đắc ý.
Thật ra cô vốn không thích trêu ghẹo nói chuyện với người khác, ngay cả đám người
Hà Giai Ngọc cũng là trải qua rất nhiều chuyện mới có thể quen thuộc.
Mà An Viễn Đạo hình như là một ngoại lệ.
Hai người bọn họ rõ ràng ngay từ đầu đã đối nghịch nhau, nhưng trải qua mấy ngày thường xuyên nói chuyện, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
“Sĩ quan huấn luyện An?” Lý Tông Dũng nói chuyện điện thoại xong, vừa trở lại phòng bệnh đã thấy An Viễn Đạo chọc giận, tức đến giậm chân. Ông khác ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
An Viễn Đạo lập tức quay đầu hô lớn: “Tiểu đoàn trưởng!”
Anh ta còn chưa kịp giải thích thì Nhiếp
Nhiên đã thò đầu ra từ sau lưng anh ta đáp: “Hôm qua tôi bảo thầy ấy mua hộ tôi hai cái áo mang qua đây.”
“Cậu mua quần áo cho Nhiếp Nhiên?” Lý Tông Dũng nghe thấy thế, vô cùng kinh ngạc. Đ
“Không… không phải vậy… là tôi đến thăm
Cổ Lâm, vô tình gặp cô ấy, nể tình cô ấy ở đây không có ai chăm sóc, cho nên mới đồng ý mua đồ cho cô ấy.”
An Viễn Đạo hơi luống cuống, đến nỗi lúc giải thích bởi vì căng thẳng mà tay cũng vung loạn giữa không trung.
Lý Tông Dũng nhìn Nhiếp Nhiên đang xem quần áo, rồi nói với An Viễn Đạo: “Có thể nói chuyện mấy câu không?”
An Viễn Đạo ngẩn ra, sau đó gật đầu đi theo Lý Tông Dũng ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng hai người bọn họ một cái, tiếp tục tựa vào giường.
Hai người ngoài cửa đứng ở trong hành lang, Lý Tông Dũng lên tiếng trước: “Cậu đã quen với cuộc sống nhàn nhã này chưa?”
“Cũng tạm, sống lâu cũng thành quen.” An Viễn Đạo nghiêm túc trả lời.
“Nếu như cậu đổi ý, lúc nào cũng có thể trở lại.”
“Khoảng thời gian này tôi sống rất tốt.” An Viễn Đạo từ chối.
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn kiên trì nói: “Cho dù có tốt hay không, chỉ cần cậu muốn thì lúc nào cũng được.”
“Được, tôi biết rồi.”
Lúc này chuông điện thoại của Lý
Tông Dũng lại vang lên một lần nữa, ông vội vàng nghe điện thoại, sau đó nói với An Viễn Đạo: “Bây giờ tôi có việc phải về trước, lúc cậu vào nói với Nhiếp
Nhiên một tiếng, tôi đã nói chuyện với bác sĩ chính của cô ấy rồi, cô ấy khôi phục không tệ, chờ qua một khoảng thời gian nữa, về cơ bản là có thể trở về đơn vị huấn luyện.”
An Viễn Đạo hơi ngẩn ra, sau đó mới lên tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Đến khi Lý Tông Dũng vào thang máy, An
Viễn Đạo mới trở lại trong phòng bệnh.
Lúc này Nhiếp Nhiên đang tựa vào giường bệnh, cong một chân lên, cắn quả táo trong tay.
“Lúc nào cũng có thể trở lại là sao?”
“Tại sao tiểu đoàn trưởng lại đích thân đến thăm cô?”
Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo nhìn thấy đối phương, gần như đồng thời hỏi.
An Viễn Đạo ngẩn ra, “Cô… nghe trộm à?”
Nhiếp Nhiên cắn một miếng táo, lắc đầu,
“Không, lúc tôi đi rửa táo vô tình nghe được câu đó.”
“Tôi đã trả lời vấn đề của thầy rồi, bây giờ thầy nên trả lời tôi, tại sao tiểu đoàn trưởng lại nói là lúc nào thấy cũng có thể trở lại?”
“Vấn đề vừa rồi rõ ràng là tôi hỏi trước.”
Nhiếp Nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tôi mới trả lời trước là tôi không nghe trộm.”
“Không đúng, vừa rồi rõ ràng tôi hỏi là tại sao tiểu đoàn trưởng lại đích thân đến thăm cô.”
“Nhưng vừa rồi thầy cũng hỏi tôi tại sao phải nghe trộm, mà tôi cũng giải thích rồi.”
“Đó là cô tự nguyện.”
Nhiếp Nhiên thật sự không phát hiện ra hóa ra người này lại xấu như vậy, vì có thể có được câu trả lời, cô lấy lui làm tiến nói:
“Tiểu đoàn trưởng là cấp trên, không thể quan tâm cấp dưới như tôi à?”
“Nhưng cho dù có quan tâm thế nào đi nữa, dưới tình huống bình thường, tiểu đoàn trưởng cũng sẽ không đặc biệt tới đây thăm cô, càng đừng nói là đi nói chuyện với bác sĩ chính của cô.”
“Tôi đã trả lời câu hỏi của thầy rồi, bây giờ thầy nên trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao tiểu đoàn trưởng lại bảo lúc nào thầy cũng có thể trở lại?”
Nhiếp Nhiên ném phần còn lại của quả táo vào trong thùng rác, sau đó nhìn thẳng vào An Viễn Đạo đứng ở cửa.
An Viễn Đạo vẫn cứng họng nói: “Bây giờ tôi ở bệnh viện, ngài ấy bảo tôi lúc nào cũng có thể trở về thì có gì sai à?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Thầy chắc chắn thầy không lừa tôi chứ?”
“Tôi lừa cô để làm gì.” An Viễn Đạo cúi đầu, tránh ánh mắt Nhiếp Nhiên, sau đó không nhịn được nói: “Được rồi, đồ tôi đã đưa đến rồi, tôi về trước đây.”
Nói rồi anh ta ra khỏi phòng bệnh.
Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa đã đóng kia, híp mắt lại.
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, An Viễn Đạo đang lừa mình.
Cô đi giày vào, vội vàng khoác lên người một cái áo mỏng, nhanh chóng đuổi theo anh ta.
Không biết có phải An Viễn Đạo hoảng loạn hay không, anh ta không chú ý thấy có người đi theo sau lưng, lấy xe đi ra cổng bệnh viện.
Nhiếp Nhiên theo ở phía sau khẽ cau mày lại.
Chuyện gì thế này?
Tại sao xe hơi của An Viễn Đạo lại biến thành một chiếc xe ba bánh?
Xe đơn vị cho anh ta đâu?
Thấy sắc trời vẫn sớm, Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này lớn lên một chiếc xe taxi đi theo anh ta.
Cô vốn nghĩ An Viễn Đạo sẽ đi về phía đơn vị dự bị, nhưng sau khi ra khỏi đường bệnh viện, anh ta lại đi về hướng ngược lại.
“Rốt cuộc anh ta định đi đâu thế?” Nhiếp Nhiên thầm thắc mắc.
Xe taxi đi theo chiếc xe ba bánh kia suốt cả quãng đường, cuối cùng dừng lại ở cổng một khu chợ huyện náo.
Anh ta tới nơi này làm gì?
Mang theo nghi vấn như vậy, Nhiếp Nhiên trả tiền, xuống xe đi theo An Viễn Đạo vào bên trong.
Nhìn An Viễn Đạo như sắp đến ngày tận thế, mua tích trữ bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, ra sức mặc cả với các bà các bác kia, sau đó lại chất đầy đồ lên cái xe ba bánh.
Đến khi mua xong tất cả rồi, anh ta lại lên xe ba bánh định rời khỏi chợ.
Lúc này, đột nhiên có một cái tay cầm chặt đầu xe từ phía sau.
An Viễn Đạo bị dọa giật mình.
Anh ta quay đầu nhìn sang, bất ngờ phát hiện Nhiếp Nhiên đang đứng ở sau lưng mình.
“Xe của thầy đâu? Tại sao lại biến thành xe ba bánh rồi? Bây giờ đãi ngộ của đơn vị dự bị đối với sĩ quan huấn luyện đã xuống cấp đến nông nỗi này à?” Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh anh ta, dùng ánh mắt ám chỉ cái xe nát anh ta đi, cười trêu chọc.
“Cô… sao cô lại đến đây?” An Viễn Đạo không có phòng bị đột nhiên nhìn thấy
Nhiếp Nhiên, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
“Thầy nói xem tại sao tôi phải tới. Thầy có thể giải thích một chút, bây giờ thầy đang làm gì không?” Nhiếp Nhiên vỗ lên đầu xe, hỏi.
An Viễn Đạo chột dạ nói: “Tôi đang đi chợ.”
“Vậy một sĩ quan huấn luyện quân đội như thầy sao đang yên đang lành lại phải đi chợ?”
An Viễn Đạo lập tức bị cô làm ngây ra, lại rất ngoan ngoãn buột miệng nói: “Bây giờ tôi đã không phải là sĩ quan huấn luyện nữa rồi. Bây giờ tôi làm lính cấp dưỡng ở đơn vị bên cạnh, chuyên đi chợ mua đồ.”
Nhiếp Nhiên nghe xong, ý cười ở khóe miệng lập tức biến mất, cô kinh ngạc nói:
“Cái gì?!”
Không phải sĩ quan huấn luyện?
Chạy đi mua đồ ăn?
Đầu óc An Viễn Đạo này bị hỏng rồi à?
Tại sao anh ta phải làm như vậy?
Tiếng kêu kinh ngạc của cô cuối cùng cũng làm An Viễn Đạo tỉnh táo lại, lúc này anh ta mới phát giác mình nói hớ, bèn giục cô rời đi, “Chuyện này không liên quan đến
cô, cô mau đi về đi, tôi còn phải mang đồ ăn về.”
An Viễn Đạo mới vừa định lái xe rời đi thì lại bị Nhiếp Nhiên giữ lại, “Cái gì mà chở đồ ăn về, thầy là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, chuyển đồ ăn cái gì! Hơn nữa, thầy chuyển đồ ăn, vậy người lớp 1 thì làm thế nào?”
Bị Nhiếp Nhiên giữ đầu xe, An Viễn Đạo chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế trả lời:
“Đơn vị dự bị có nhiều sĩ quan huấn luyện như vậy, tôi không có ở đó, đương nhiên sẽ có người khác thay thế tôi.”
“Vậy tại sao thầy không trở về?”.
An Viễn Đạo im lặng mấy giây, mới cúi đầu trả lời: “Bởi vì tôi cảm thấy mình không thể nào đảm nhiệm được nữa.”
Không thể nào đảm nhiệm được nữa?
Chuyện quái quỷ gì thế này…
Những lính mũi nhọn của lớp 1 từng được anh ta huấn luyện hoàn toàn khác với lính
lớp 2 lớp 3.
Nếu như anh ta rời đi, vậy không phải là một tổn thất của đơn vị dự bị à?!
Nhiếp Nhiên thấy anh ta thật sự rất khác so với bình thường, không nhịn được hỏi một câu, “Có phải thời kỳ dậy thì và tiền mãn kinh của thầy đến cùng lúc rồi không?”
An Viễn Đạo ngẩng đầu lên, tức giận nói:
“Cô nói linh tinh cái gì thế?”
Nhiếp Nhiên lập tức phản ứng lớn hơn cả anh ta, “Nếu không tại sao thầy không làm sĩ quan huấn luyện, mà lại đi làm lính cấp dưỡng mua đồ?”
“Không phải hồi đầu cô cũng đã làm lính cấp dưỡng rồi sao?” Đối mặt với phản ứng của Nhiếp Nhiên, An Viễn Đạo rất bình tĩnh.
Nhiếp Nhiên kéo chặt đầu xe, nói: “Vấn đề là tình huống của tôi và thầy không giống nhau, thầy là sĩ quan huấn luyện, xin thầy
có chút tinh thần trách nhiệm được không?”
Lần này An Viễn Đạo xuống xe, đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên nói: “Tôi có trách nhiệm nên mới không muốn làm.”