Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1556
CHÁU XIN LỖI – CHUỘC TỘI
Cháu xin lỗi.” Cô ngẩng đầu lên, nói với mẹ Cổ Lâm.
Vẻ mặt cô quá nghiêm túc khiến mẹ Cổ
Lâm ngẩn ra, sau đó vội vàng lau nước mắt khóe mắt rồi nói: “Con bé ngốc này, cháu có lỗi gì với cô chú chứ? Cô chú phải cảm ơn cháu, cảm ơn cháu hồi đó đã hiến máu mới cứu được mạng Cổ Lâm, nếu không bây giờ cô và ba nó đâu có còn ở trong bệnh viện trông nó nữa.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy bà cảm ơn thì trong lòng rất khó chịu.
Rõ ràng cô mới là kẻ đầu sỏ làm hại Cổ
Lâm, rõ ràng cô làm hại cả gia đình bọn họ tan nát như vậy, rõ ràng là cô…
Nhưng bây giờ cô lại thành anh hùng cứu người.
Cái cảm giác có miệng khó nói đó khiến cô vô cùng khó chịu.
“Thật ra Cổ Lâm sẽ trở thành như vậy, là bởi vì…”
Còn chưa nói chữ “cháu” ra, tiếng An Viễn
Đạo đã truyền từ sau lưng tới, “Gần đây Cổ
Lâm ổn không?”
“Sao sĩ quan huấn luyện An cũng đến đây?” Mẹ Cổ Lâm nghe thấy giọng nói kia, chuyển ngay sự chú ý đến An Viễn Đạo ở cửa nên cũng không để ý đến câu nói vừa rồi của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên bực bội nhìn An Viễn Đạo đến rất không đúng lúc.
Nhưng dường như An Viễn Đạo không cảm nhận được ánh mắt tức giận của Nhiếp
Nhiên, anh ta đưa cái túi trong tay cho mẹ của Cổ Lâm, “Tôi đi qua nên đến thăm em ấy, thuận tiện mua ít đồ ăn lên.”
“Sĩ quan huấn luyện An, cậu khách sáo quá, tuần nào cũng đến không nói, còn lần nào cũng mang đồ đến, thật sự không cần đầu, mọi người đến là chúng tôi rất vui rồi.”
An Viễn Đạo xua tay cười nói: “Đâu có gì, một chút trái cây mà thôi.”
“Tôi biết, nếu cậu không chủ động xin đơn vị giúp, chúng tôi có bán hết gia sản cũng không ở nổi phòng bệnh riêng này, thật sự rất cảm ơn cậu…” Bà nói mãi nói mãi rồi thoáng nghẹn ngào.
An Viễn Đạo vội vàng trả lời: “Đây là chuyện nên làm thôi, hơn nữa đây cũng là quy định, không liên quan gì đến tôi.”
Mặc dù An Viễn Đạo ra sức chối từ, nhưng mẹ Cổ Lâm vẫn nhận định, “Cho dù nói thế nào thì cũng phải cảm ơn cậu.”
“Không không không, thật sự không cần đâu…”
An Viễn Đạo và Nhiếp Nhiên ở trong phòng bệnh một lúc, chẳng bao lâu bác sĩ đã tới, bọn họ rất biết ý rời đi.
Lúc Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo cùng tiến vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức sầm xuống.
“Tại sao không để cho tôi nói?” Cô lạnh giọng chất vấn.
“Không cần phải nói.” An Viễn Đạo trả lời.
“Không cần? Thầy đâu phải là tôi, thầy dựa vào cái gì chắc chắn là tôi không cần, lại dựa vào cái gì quyết định thay tôi.”
“Chuyện này đã kết thúc rồi, cô cần gì phải rạch vết sẹo của người khác ra nữa?”
“Nhưng giấu giếm thì mọi việc sẽ thuận lợi sao? Thầy có biết mỗi lần tôi nghe thấy mẹ
Cổ Lâm cảm ơn tôi, tôi khó chịu thế nào không?”
Rõ ràng là lỗi của cô, là cô làm hại Cổ Lâm thành như vậy, lại còn được cảm ơn thế này.
Cảm giác đó còn đau đớn hơn so với lăng trì.
Coi như là cô nợ em ấy đi. Điều an ủi duy nhất của mẹ Cổ
Lâm bây giờ chính là Cổ Lâm vẫn có nhiều chiến hữu tốt tới hỏi thăm như vậy. Nếu như để bà ấy biết những chiến hữu này tập thể che giấu chân tướng, thậm chí cô gái liều mạng truyền máu cho con gái mình, được coi là ân nhân cứu mạng đó thật ra là người làm hại con gái mình, cô bảo bà ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Nhưng mà…”
Đó là lý do có thể giấu giếm sao?
Nhiếp Nhiên còn chưa nói, đã nghe thấy
An Viễn Đạo tiếp tục nói: “Không phải tất cả mọi người đều hy vọng nghe được chân tướng tàn nhẫn, cũng không phải tất cả mọi người có thể chịu được chân tướng tàn nhẫn này. Huống hồ bây giờ bà ấy đã suy sụp lắm rồi, nếu như cô nói ra, khó bảo đảm sẽ không trở thành cọng rơm cuối cùng ép nát bà ấy. Đến lúc đó, Cổ Lâm phải làm thế nào, ba em ấy phải làm thế nào, chăm sóc hai người sao? Vậy nhà bọn họ sẽ hoàn toàn xong rồi.”
Lời An Viễn Đạo khiến Nhiếp Nhiên hoàn toàn không nói lại nổi.
Đúng thế, cái nhà này còn cần hai ông bà già chống đỡ, nếu không thì thật sự sẽ xong.
“Cách chuộc tội của mỗi người không giống nhau, Thiên Dạ dùng cái chết coi như chuộc tội, cô thì từ từ chuộc tội trong áy náy, bất an đi.” An Viễn Đạo quay sang, bình tĩnh nói.
Nhiếp Nhiên thở dài, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nếu như đây là cách trừng phạt của ông trời với cô, vậy thì cô nhận.
Hai người im lặng đi cùng nhau.
Không biết có phải chuyện của Thiên Dạ khiến An Viễn Đạo đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn khỏi đả kích không. Anh ta không còn vẻ mặt hăng hái như trước kia nữa.
“Tuần nào thấy cũng đến đây à?” Nhiếp
Nhiên thấy anh ta như vậy, cuối cùng chủ động bắt chuyện.
“Ù.”
“Thầy đang sám hối thay Thiên Dạ sao?”
An Viễn Đạo không nói gì.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, thở dài, “Thật ra thì không cần đâu, mặc dù nói chuyện này Thiên Dạ phải chịu trách nhiệm chính, nhưng cô ta đã chết lâu như vậy rồi, cũng không có cái gì để truy cứu nữa. Huống hồ người đẩy cô ấy ra ngoài là tôi, đây là sự thật không thể chối cãi, có chuộc tội cũng nên để tôi làm, thầy cần gì phải gánh tội lên người mình.”
“Thiên Dạ là do tôi một tay dạy dỗ ra, em ấy làm không tốt, nên do sĩ quan huấn luyện là tôi gánh vác.” An Viễn Đạo thấp giọng trả lời.
“Cô ta cũng không phải là trẻ vị thành niên mà làm sai chuyện còn phải tìm người lớn gánh vác.”
Cô vừa nói vừa chậm rãi đi về phía trước, nhưng phát hiện lúc này An Viễn Đạo đã dừng bước lại, đứng yên tại chỗ.
Nhiếp Nhiên xoay người lại nhìn anh ta.
Ánh mặt trời đầu mùa hè xuyên qua cành lá, tạo thành vết ánh sáng loang lổ trên mặt đất.
“Không phải thế, tất cả đều là lỗi của tôi…”
An Viễn Đạo nhìn cô chằm chằm.