Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1555
NGƯỜI QUEN CŨ ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP.
Lúc này đã là đầu mùa hè, thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy tiếng ve kêu.
Nhiếp Nhiên ngồi ở dưới bóng cây ngắm bầu trời, nghe chim hót, cuộc sống vô cùng thư thái.
Nhưng đã một tháng trôi qua, Hoắc Hoành vẫn không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại nào.
Cũng không biết là do điện thoại bị giám sát hay là do anh vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, không có mặt mũi nào đối mặt với cô.
Song Nhiếp Nhiên cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn.
“Sao cô lại ở đây?” Đột nhiên, một giọng đàn ông vang lên sau lưng cô.
Nhiếp Nhiên chầm chậm quay đầu nhìn ra sau thì thấy một người đã lâu không gặp xuất hiện trước mặt.
Cô cười khẽ, đáp: “Câu này nên là tôi hỏi thầy mới đúng chứ, sĩ quan huấn luyện
An.”
Năm chữ này khiến vẻ mặt An Viễn Đạo đứng ở cách đó không xa hơi ngẩn ra.
Lần cuối cùng Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo gặp nhau là sau khi cô giải quyết chuyện của Cát Nghĩa, trước khi trở về đơn vị đến thăm Cổ Lâm.
Hôm nay hai người lại gặp nhau trong bệnh viện, Nhiếp Nhiên thấy rất thú vị,
“Lần trước chúng ta gặp nhau trong bệnh viện, thầy là bệnh nhân, tôi là người đi thăm bệnh. Lần này đến lượt tôi là bệnh nhân, nhưng sĩ quan huấn luyện An muốn
đi thăm ai thế?”
An Viễn Đạo nhanh chóng hoàn hồn lại, bình thản nói: “Tôi tới thăm Cổ Lâm.”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên lập tức cứng lại, có kinh ngạc hỏi: “Cổ Lâm? Không phải Cổ Lâm đang ở một bệnh viện quân y khác sao?”
An Viễn Đạo gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, “Ừ, khoảng thời gian trước em ấy được chuyển đến bệnh viện tuyến đầu.”
“Đang yên đang lành tại sao phải chuyển?”
Nhiếp Nhiên có cảm giác trong này có gì đó bất thường.
An Viễn Đạo cũng không giấu giếm,
“Khoảng thời gian trước bác sĩ kiểm tra ra não em ấy bị phù thũng, suýt nữa nguy kịch.”
Nhiếp Nhiên lập tức đứng lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
An Viễn Đạo nhìn thấy thế, lập tức nói:
“Yên tâm, nửa tháng trước đã vượt qua giai
đoạn nguy hiểm rồi, bây giờ đang quan sát.”
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có còn nghe được nửa câu sau của An Viễn Đạo, cô đi thẳng vào trong bệnh viện.
An Viễn Đạo thấy cô đi xiêu đi xẹo như vậy, trên tay còn đang bó bột nên vội vàng đi theo, đưa cô lên tầng.
Cửa thang máy vừa mới hé mở, Nhiếp
Nhiên đã nghiêng người giống như một con cá chạch xông ra ngoài.
“Cô chậm một chút! Cô còn đang bị thương đấy!” An Viễn Đạo không thể bắt được cô, chỉ có thể ở phía sau gọi với.
Nhưng lúc này cả trái tim Nhiếp Nhiên đều là sự an nguy của Cổ Lâm, không nghĩ được gì khác.
Cô chạy như điên đến số phòng bệnh An
Viễn Đạo nói.
Cô gõ cửa dồn dập, người ở bên trong nghe thấy hỏi vọng ra: “Ai thế?”
Nhiếp Nhiên nghe ra đó là tiếng mẹ Cổ
Lâm, vội vàng vặn cửa trực tiếp xông vào, cô thở hổn hển chào, “Cô!”
Mẹ Cổ Lâm nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì vô vùng ngạc nhiên và vui mừng: “Sao cháu lại đến đây? Lâu lắm không gặp cháu rồi, cháu…” Đang nói giữa chừng, nhìn thấy tay cô đang bó bột, bà lập tức cau mày lại, “Ôi! Sao lại bó bột thế này? Cháu bị thương thế nào vậy?”
Nhiếp Nhiên không để ý xua tay, “Cháu không sao, bị va chạm nhỏ mà thôi, Cổ
Lâm đầu, Cổ Lâm thế nào rồi ạ!”
Nhắc tới Cổ Lâm, đáy mắt cô không thể nào che giấu được sự lo lắng và sốt ruột.
Mẹ Cổ Lâm thấy cô vội vàng như vậy thì đã rõ nhất định là cô gái này biết bệnh tình
của Cổ Lâm nguy kịch nên mới chạy tới đây, trong lòng vô cùng cảm động: “Nó đã không sao rồi, bây giờ bác sĩ nói nó rất ổn định.”
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh giường bệnh nhìn Cổ Lâm.
Mẹ Cổ Lâm khuyên nhủ: “Cổ Lâm có bác sĩ trông coi mọi lúc, sẽ không có chuyện gì đâu. Còn cháu, đã như vậy rồi còn không nằm trên giường bệnh, ngộ nhỡ xương cốt không lành được, người chịu khổ chính là cháu đấy.”
“Không đâu ạ, chỉ là gãy xương nhỏ mà thôi, hơn nữa đã tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rồi, bác sĩ cũng đồng ý cho cháu đi lại nhiều.”
“Đám con gái bọn cháu chẳng biết suy nghĩ thế nào mà lại muốn đi làm quân nhân. Đó là chuyện con gái có thể làm sao, nhìn xem đứa nào cũng bị thương khắp người, sau này còn lấy chồng sao được?” Mẹ Cổ Lâm than thở.
Nhiếp Nhiên cười, “Chuyện bảo vệ quốc gia đâu có phân biệt nam nữ ạ.”
Câu nói này là của Lý Kiêu, vào ngày hai người uống với nhau trên đảo.
Lý Kiêu còn nói năm đó ba cô ấy lấy cái tên
Lý Kiều này là vì muốn muốn cô ấy có thể kiêu dùng thiện chiến, bảo vệ quốc gia!
Còn nhớ khi đó Nhiếp Nhiên rất khinh thường chế nhạo cô ấy, bảo vệ quốc gia cái gì, nói ra lời này làm người ta cảm thấy buồn cười.
Giống như mẹ Cổ Lâm bây giờ, dĩ nhiên bà sẽ không châm chọc cười nhạo, mà mang theo sự quở trách và đau lòng của bề trên:
“Còn bảo vệ quốc gia nữa chứ, đến lúc đó đừng nói quốc gia nợ các cháu một tấm chồng.”
Nhiếp Nhiên cười, kịp thời chuyển lại chủ đề, “Khoảng thời gian này Cổ Lâm hồi phục thế nào ạ?”
Mẹ Cổ Lâm nhìn Cổ Lâm nằm ở trên giường, thu lại ý cười ở khóe miệng, “Rất tốt, bác sĩ nói phù thũng đã tiêu rồi, những thứ khác thì phải xem ý trời.”
“Cậu ấy sẽ tỉnh, nhất định là thế.” Nhiếp
Nhiên nghẹn giọng nói.
“Hy vọng thế, nhưng cô không cưỡng cầu, bây giờ cô chỉ mong nó bình an, cho dù chỉ là nằm ở trên giường, cô cũng đã thỏa mãn rồi.”
Câu nói này khiến đáy lòng Nhiếp Nhiên thắt lại.
Vốn dĩ Cổ Lâm không cần nằm ở chỗ này.
Đều là vì cô…
Bởi vì cô nên mới…