Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1554
CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI, KHÔNG AI QUẢN ĐƯỢC
Thấy Nhiếp Nhiên cười nhạt với mình, Lý Tông Dũng cho là bây giờ cô đang tức giận.
Vì vậy ông liền nói giúp Hoắc Hoành, “Cô đừng trách nó, thật ra thì nó cũng không muốn làm như vậy.”
Nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên không thay đổi: “Đâu có, tại sao tôi phải trách anh ấy?”
“Nó cũng thật sự không có cách nào khác mới bảo tôi tới giúp.” Lý Tông Dũng hoàn toàn không tin lời Nhiếp Nhiên nói lúc này.
Con gái bình thường đều không chịu nổi bị giấu giếm lừa dối, huống hồ là cô bị giấu ngay lúc sống chết.
Chỉ sợ bây giờ ngay cả tâm trạng muốn giết thằng nhóc kia cũng có.
Nhiếp Nhiên gật đầu, trả lời: “Tôi biết.”
Dáng vẻ hiểu lòng người của cô làm Lý Tông Dũng rất mơ hồ.
Chắc là mỗi lần hai đứa cãi nhau, đều là thằng nhóc kia chủ động xin lỗi rồi.
Lý Tông Dũng nghĩ thấy mình cũng khổ, lại còn phải bận tâm giữ bạn gái cho học trò của mình, kéo đến ba mươi tuổi Hoắc Hoành vẫn ế vợ.
“Lúc ấy thân phận của cô đã bị nghi ngờ, lúc nào Hoắc Khải Lãng cũng để mắt đến nó, vì bảo vệ an toàn cho cô nên nó mới không thể không đưa ra hạ sách này.” Lý Tông Dũng rủ rỉ nói.
Nhiếp Nhiên nghe xong lại gật đầu phụ họa, “Đúng, cách làm việc này đúng là phong cách của anh ấy.”
Lý Tông Dũng thấy cô bình tĩnh như vậy, biết chắc chắn là cô đang vô cùng tức giận.
Vẫn nói không bùng nổ trong im lặng, thì chính là diệt vong trong im lặng.
Nghĩ tới đây, ông lập tức nói: “Nếu cô tức giận thì cứ trút hết ra ngoài đi, nhất định đừng để mình bức bối, không tốt với thân thể.”
“Tôi không bức bối. Có điều lần sau có thể đừng làm ám hiệu khó hiểu như vậy không? Ngài có biết tôi suýt nữa cầm dao phi thẳng vào đầu ngài rồi không?”
Khi đó nếu cô không kịp thời thấy cái tay khác buông xuôi bên người Lý Tông Dũng đang khẽ ám hiệu, trước khi ngã xuống chắc chắn cô đã sờ con dao ở thắt lưng, sau đó giết chết Lý Tông Dũng rồi.
“Lúc đó, tôi cũng không nghĩ ra nên dùng cách gì để nhắc nhở cô, dùng khẩu hình nói tôi sợ bị đội trưởng Lưu nhìn thấy, cuối
cùng chỉ có thể dùng cách này. Thật ra dùng ám hiệu nói với cô, tôi cũng lo lắng, sợ cô nhìn không hiểu, hoặc là không thấy, nhưng nghĩ đến việc bản thân đã tìm người ở dưới vách đá tiếp ứng cho cô, đợi cô tỉnh lại chắc chắn sẽ hiểu, cho nên tôi mới liều một lần.”
Đây là chuyện xảy ra trong tích tắc, vì tình hình lúc đó quá cấp bách.
“Còn có việc gì mà thầy trò hai người không nghĩ ra nữa?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, trên khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Lý Tông Dũng nghe xong, cười mắng,
“Chúng tôi đâu phải là thần, làm sao có thể nắm chắc được nhiều việc như vậy?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày không phản bác, cũng không nói gì thêm.
Dáng vẻ không để tâm của cô khiến Lý
Tông Dũng càng thêm mơ hồ.
Dựa theo tình huống bình thường, người nằm vùng tỉnh lại, chuyện đầu tiên hỏi là nhiệm vụ có thành công không.
Nhưng Nhiếp Nhiên từ khi tỉnh lại không hề hỏi lấy một câu, chỉ nói chuyện câu được câu chăng với ông, giống như mất trí nhớ.
Cuối cùng ông quyết định mình chủ động nói thì tốt hơn.
“Bây giờ tình hình ở bên kia về cơ bản đã được khống chế rồi.”
“Ồ.”
“Còn phải cảm ơn cô đã chia đám người kia ra, như vậy tôi cũng có lý do có thể khiến bọn họ từ bỏ việc truy xét trên đảo mà quay lại giải quyết đám cướp biển trên thuyền kia.”
“Ồ.”
“Chuyện lần này về cơ bản đã giải quyết rồi.”
“Ồ.”
“Đến lúc đó chúng tôi sẽ tìm cơ hội giải quyết người trên thuyền.”
“Ồ.”
“Nhóm người trên đảo đi theo cô lúc ấy thấy cô rơi xuống biển, tất cả đều rút lui, nhưng gần như đã bị tóm gọn.”
“Ồ.”
Lý Tông Dũng thật sự rất không biết làm sao với cô, chỉ đành thở dài, “Cô đừng như vậy.”
“Ồ, vậy tôi phải thế nào?” Nhiếp Nhiên vẫn yếu ớt, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.
“Tôi biết cô đang trách nó, tôi đều nghe thấy nó nói phải nghĩ cách đưa cô về, không muốn để cô rơi vào nguy hiểm, nhưng mấy lần sau đó nó đều không làm được, chắc là cô từ chối.”
“Lần này chưa được cô đồng ý, nó đã tự tiện quyết định như vậy, cô tức giận là chuyện tất nhiên, nhưng tôi hy vọng cô có thể hiểu, nó làm như vậy đều là vì để cô có thể sống sót.”
Nhiếp Nhiên ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn vẫn không có chút dao động nào.
Lý Tông Dũng thấy thế, quyết định tiêm một liều thuốc mạnh.
“Cô có biết nó vì bảo vệ cô mà sau đó điện thoại đều bị nghe lén không? Nhưng chính dưới tình huống đó, nó vẫn mạo hiểm tính mạng mỗi ngày gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình của cô.”
Ông nói xong, lại nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn thờ ơ như
không khiến ông vô cùng thất vọng.
Không chỉ dửng dưng, Nhiếp Nhiên còn cười trêu ông, “Tiểu đoàn trưởng, dáng vẻ của ngài bây giờ không giống cấp trên của tôi một chút nào, mà giống như bác gái hàng xóm lắm điều vậy.”
Bác… bác gái lắm điều?
Đời này đây là lần đầu tiên có người dám nói Lý Tông Dũng như vậy, làm ông tức đến trợn mắt.
Ông tức giận nói: “Con nhỏ này, tôi nói như vậy là vì ai chứ?”
“Vì học trò của ngài, chứ chẳng lẽ còn là vì tôi à?” Nhiếp Nhiên tự nhiên tiếp lời làm
Lý Tông Dũng nghẹn họng không giận nổi.
Con nhỏ này đúng là… làm người ta không biết làm sao…
Chẳng trách thằng nhóc kia bại trong tay cô.
Lý Tông Dũng đã đuối lý, để lấy lại mặt mũi của mình, ông lập tức nói: “Ai bảo thế, nếu ngày nào đó thằng nhóc kia làm chuyện không tốt với cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là binh lính của tôi, còn nó thì không phải.”
Lời nói mang theo sự lấy lòng như vậy khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa con trai và con gái, Lý Tông Dũng thầm nghĩ.
Nếu như những thằng nhóc kia dám nói với mình như vậy thì đã sớm bị đạp vào mông một cái rồi.
Nhưng con gái thì khác.
Trước không nói có thể đạp hay không, thấy cô gái nhỏ cười như vậy, cảm giác đã khác rồi.
Chẳng trách người ta vẫn nói con gái phải nuôi kiểu giàu, con trai phải nuôi kiểu nghèo.
Ai có thể nhẫn tâm để cho một cô gái như hoa như ngọc chịu một chút uất ức cơ chứ?
“Cô không tức giận à?” Lý Tông Dũng thấy cô cười, trong lòng đã hơi buông lỏng.
Thật ra không phải Nhiếp Nhiên cười Lý
Tông Dũng, mà là cảm thấy Lý Tông Dũng vì học trò mà nói với mình những lời như vậy, đúng thật là hơi đáng thương.
“Tôi không tức giận. Tiểu đoàn trưởng, ngài thật sự không cần nói nhiều như vậy, chuyện của tôi và anh ấy cứ để tự chúng tôi tự giải quyết, ngài cứ lo nghĩ cho chuyện của đơn vị đi.”
“Nhưng mà…” Lý Tông Dũng thấy cô khoan thai như vậy, trong lòng cũng lo thay cho học trò của mình.
Đây căn bản là không nghe khuyên bảo, hơn nữa muốn một lòng xử chết thằng nhóc kia.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Chắc là nhìn thấy lo lắng của Lý Tông
Dũng, Nhiếp Nhiên nói với ông: “Cho dù ngài nói tốt cho anh ấy chín mươi chín câu, nhưng một câu tổng kết cuối cùng cũng phải do anh ấy nói, không phải sao? Cho nên chuyện này ngài không xen vào được đâu.”
Lý Tông Dũng nghe thấy vậy, chân mày lập tức thả lỏng ra, cười hỏi: “Cô muốn dạy dỗ nó một trận à?”
Nhiếp Nhiên cười, “Ngài cảm thấy thế nào?”
Hàm ý trong nụ cười kia khiến Lý Tông
Dũng hoàn toàn không nắm chắc. Chỉ có thể nói bây giờ cô gái này càng lúc càng biết che giấu tâm tư của mình.
“Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng đã dùng hết sức rồi, những gì nên nói hay không nên nói tôi đều đã nói hết, tiếp theo phải xem tạo hóa của thằng nhóc kia thôi.”
Ông vung tay lên, hiển nhiên là định làm người đứng xem, không tham dự vào nữa.
Đúng như Nhiếp Nhiên nói, ông không phải là người trong cuộc, không xen vào được.
Có điều thấy nụ cười ngọt ngào này của cô, có lẽ lần này thằng nhóc kia không có quả ngọt để ăn rồi.
Haiz… thật là đáng thương…
Lý Tông Dũng lặng lẽ thông cảm cho học trò của mình.
Nhưng lại đồng thời muốn nhìn thẳng nhóc kia xui xẻo trong tay cô gái này.
Ai bảo trước kia thằng nhóc này chọc giận ông như vậy, lần này cũng nên tìm một người xử lý nó.
Nếu như lúc này Nhiếp Nhiên biết Lý Tông
Dũng nghĩ trong lòng như vậy, chỉ sợ phải im lặng oán trách một câu, thầy gì mà vừa nhìn thấy học trò xui xẻo đã vui vẻ như vậy, rốt cuộc là thế nào hả!
Nếu không có bất cứ thông tin gì, hơn nữa bây giờ cô cũng đã bình an rồi, đương nhiên Lý Tông Dũng không có lý do để ở lại đây nữa.
Lúc ông chuẩn bị rời đi, Nhiếp Nhiên lại hỏi: “Chuyện của Lưu Đức là thế nào vậy? Không phải anh ta đã bị bắt rồi sao? Sao lại quay về được?”
“Lưu Đức?” Lý Tông Dũng suy nghĩ một lát, sau đó hình như mới nhớ ra người này,
“Chuyện này phải hỏi ba cô, sau khi ông ấy ra ngoài đã tốn rất nhiều nhân lực đưa
Lưu Đức ra khỏi nhà giam.”
Nhiếp Nhiên cau chặt mày, “Đưa ra? Đã kết án rồi làm sao có thể đưa ra được?!”
“Vốn đã xác định rồi, nhưng tên cướp biển kia đột nhiên đổi lời khai, cho nên Lưu Đức được thả ra.”
Đột nhiên đổi lời khai?
Có thể khiến cướp biển đột nhiên đổi lời khai, chắc chắn Nhiếp Thành Thắng đã nhúng tay vào.
Nhiếp Nhiên nghiêm mặt lại, “Vậy tại sao ngài không nói với tôi?”
“Đã thả ra rồi, tôi còn cần thiết phải nói với cô à?” Lý Tông Dũng thấy vẻ mặt cô như vậy liền khuyên nhủ: “Đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ cô cần nghỉ ngơi, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ cũng cảm thấy Lưu
Đức chỉ là một người không quan trọng, đúng là không nên lãng phí tâm tư trên người anh ta, cho nên đổi chủ đề hỏi: “Lúc nào tôi có thể trở về đơn vị?”
“Lần này cô vất vả như vậy, cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, tất cả mọi chuyện đợi cô hồi phục như cũ rồi hãy
nói.”
Nhiếp Nhiên gật đầu đồng ý.
Bây giờ trên người cô có nhiều chỗ rạn xương, còn tự ý dỡ thạch cao ra, vì thế bác sĩ yêu cầu cô nằm yên trên giường nghỉ ngơi..
Cũng không biết là đãi ngộ của bệnh viện tốt, hay là Lý Tông Dũng đã đặc biệt dặn dò mà khẩu phần ăn của Nhiếp Nhiên lại tăng thêm một bữa, làm cô có cảm giác như mình đang được điều trị theo xu hướng nuôi heo.
Đến khi khó khăn lắm mới có thể xuống đất đi lại, cô mới bắt đầu tản bộ trong vườn hoa nhỏ dưới chân bệnh viện.