Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1469
LÁNH NẠN LÚC NỬA ĐÊM – NHỔ CỎ TẬN GỐC
Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường vốn đã ngủ rồi, lập tức mở mắt ra.
Có người ở ngoài cửa!
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, người bên ngoài là người xấu.
Chọn giờ này tới chắc là tới ám sát!
Chẳng lẽ là Đạt Khôn?
Không thể nào, bây giờ Đạt Khôn muốn bảo vệ
Hoắc Hoành còn không kịp, làm sao có thể sai người tới ám sát?
Rốt cuộc là ai?
Nhiếp Nhiên nhân lúc cửa còn chưa hoàn toàn mở ra, lặng yên không một tiếng động xuống giường, đồng thời lấy con dao quân dụng dưới gối ra, nhanh chóng đặt gối vào trong chăn, giả vờ như vẫn còn đang ngủ say, sau đó lén nấp dưới giường.
Phòng của cô không có chỗ nào để ẩn náu, hơn nữa cô không có súng, tốt nhất vẫn không nên tùy tiện lộ mặt.
Tiếng khóa cửa lại khẽ vang lên, cửa từ từ bị đẩy ra.
Trong căn phòng tối đen, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhiếp Nhiên nằm bò dưới đất, xuyên qua kẽ hở thấy có người lặng lẽ lẻn vào bên trong phòng
CÔ.
Tổng cộng là ba tên!
Bọn chúng lách từ cửa vào, động tác rất nhẹ, nhìn là biết có huấn luyện.
Nhưng có nhẹ thế nào thì Nhiếp Nhiên vẫn nghe thấy tiếng hít thở kia vô cùng rõ ràng.
Cô nín thở nằm bò ở đó. Trong bóng tối, cô giống như một con sói đang yên tĩnh ẩn nấp, chỉ chờ đối phương đến gần, sau đó ngoạm lấy cổ hắn cho đến chết.
Gã cầm đầu vừa đến gần cạnh giường lập tức kéo mạnh chăn ra, cái tay còn lại cầm dao đâm mạnh xuống.
“Phụp” một tiếng, tiếng vải bị xé vô cùng rõ ràng trong tai Nhiếp Nhiên.
Những kẻ đó không có súng!
Sau khi có được nhận thức này, Nhiếp Nhiên lập tức nhảy lên từ dưới giường.
Tên kia cảm nhận được dưới dao là cái gối, lúc này mới phát giác mình trúng kế rồi.
Gần như cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên đã nhảy từ dưới giường lên rồi chém mạnh xuống, lập tức cắt đứt cổ họng hắn.
Hai gã còn lại thấy cảnh này thì kinh ngạc đến ngây người.
Trong mấy giây ngắn ngủi, Nhiếp Nhiên đã giải quyết xong một tên rồi nhảy từ trên giường xuống chém đầu một gã đàn ông khác.
Cả khuôn mặt hắn lập tức chia làm hai, vết máu nhỏ xíu kéo dài từ trán đến cằm.
Tên kia trợn to mắt, tay vẫn giơ lên giữa không trung, ngay cả năng lực đánh trả cũng không có đã gặp phải đòn tấn công này, mềm nhũn ngã xuống đất.
Chỉ còn lại tên cuối cùng.
Tên cuối cùng thấy Nhiếp Nhiên giết người dùng mãnh như vậy liền sinh lòng sợ hãi, muốn hô lên để người bên ngoài tới giúp.
Nhưng ngay khi hắn há miệng ra, Nhiếp Nhiên đã bước đến trước mặt hắn, gã kia nhanh chóng nhìn ra cô muốn làm gì.
Hắn giơ dao găm lên nhắm vào cổ cô.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, chụp lấy cổ tay hắn, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng súng.
Đoàng!
Tiếng súng vang dội lập tức phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ai nổ súng?
Là Hoắc Hoành sao?
Hay là đối thủ.
Nhiếp Nhiên bị phát súng này làm phân tâm, lại hơi dừng lại, chậm một bước.
Mũi dao nhọn hoắt kia cứ lao vào cổ cô như vậy.
Con người của Nhiếp Nhiên co lại, kịp thời nghiêng đầu tránh đi, lưỡi dao mỏng khó khăn rạch qua cổ cô, trên da lập tức hiện lên một vết máu nhỏ.
Sự đau đớn khiến đáy mắt cô càng thêm lạnh lùng
Nhiếp Nhiên lập tức cầm chặt cổ tay hắn.
“Rắc” một tiếng, cổ tay bị cô bẻ gãy.
“A…” Đau đớn kịch liệt khiến tên kia không nhịn được kêu lên.
Trong đêm tối cô tịch lạnh lẽo này, tiếng kêu thê thảm của hắn càng thêm vang dội.
Nhiếp Nhiên nhanh chóng đâm vào ngực hắn khiến tiếng hét của tên hắn tắt lịm trong nháy mắt.
Nhiếp Nhiên buông hắn ra, vội vàng chạy đến phòng Hoắc Hoành. ở trong mắt người ngoài, chân anh bị tàn phế, hoàn toàn không thể cử động, tiếng súng vừa rồi cũng không biết là ai bắn.
Nếu là đối phương bắn, nhất định anh sẽ bị thương!
Còn chưa chạy vào phòng ngủ của Hoắc Hoành,
Nhiếp Nhiên đã nghe thấy hai tiếng súng vàng lên bên trong.
Cô dừng chân lại, trái tim căng thẳng.
Đáng chết!
Rốt cuộc là ai đang nổ súng!
Nhiếp Nhiên sợ trong tay đối phương có súng, vì vậy quyết định chờ cơ hội ẩn nấp đi vào, tiến hành ám sát.
Trong đêm tối, cô im lặng lẻn vào trong phòng.
Bên trong có sáu gã đàn ông đang nằm dưới đất, còn có bốn gã đang đứng ở bốn góc phòng, giống như pho tượng nhìn chằm chằm cửa sổ.
Nhiếp Nhiên theo tầm mắt bọn chúng nhìn qua, có bóng đen mờ mờ đang nấp ở đó.
Đó là Hoắc Hoành!
Có thể khiến bốn gã này không dám tiến lên, chứng minh súng ở trong tay anh!
Lúc này Nhiếp Nhiên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh không sao, vậy thì tất cả đều không thành vấn đề.
Nhiếp Nhiên từ từ đến gần gã gần mình nhất, nhân lúc gã chưa chuẩn bị, cô bịt miệng gã từ phía sau, sau đó cắt đứt cổ họng gã.
Gã đó chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tên đứng gần gũ nhất lập tức quay đầu lại.
Nhưng đột nhiên “đoàng…” một tiếng, một tiếng súng lập tức vang lên bên cạnh.
Gã kia còn chưa quay đầu, một lưỡi dao lạnh lẽo đã khẽ cắt qua cổ họng gã.
Vào lúc tiếng súng vang lên, tên cuối cùng còn sót lại đã lăn nhanh ra sau cái ghế.
“Tao thu hút hỏa lực, mày lén bò qua giết hắn.”
Gã nhìn chằm chằm tình hình trước mặt, phân phó đồng bọn sau lưng.
Vừa dứt lời, ánh sáng lạnh lẽo đã lóe lên, gã trợn to mắt, kinh hãi nhìn cái cổ mình bị dao găm đâm qua, sau đó nghe thấy giọng nói u ám của
Nhiếp Nhiên truyền từ sau lưng tới, “Lần sau nhớ xác nhận cho đúng người sau lưng rốt cuộc là đồng bọn hay là kẻ địch.”
Hóa ra Nhiếp Nhiên nhân lúc gã không phát giác đã giả làm đồng bọn của gã, cũng lăn qua cùng gã.
Sau đó cô rút dao găm ra, gã tắt thở.
Bên trong phòng toàn người chết, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Hoắc Hoành đứng ở chỗ tối cạnh cửa sổ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với gã đó, lập tức đi ra ngoài, lấy hai hộp đạn và một khẩu súng ra khỏi ngăn kéo.
Nhiếp Nhiên thấy động tác của anh nhanh như vậy bèn đi lên phía trước, “Bọn chúng là người của Đạt Khôn à?”
“Không phải, bọn chúng là người của Hoắc
Chử.” Hoắc Hoành thuần thục lắp đạn vào trong nòng súng, sau đó nhét vào trong tay Nhiếp
Nhiên: “Chúng ta mau đi thôi. Sau khi không nhận được tin tức, Hoắc Chử nhất định sẽ còn phái một nhóm nữa tới. Lần này hắn quyết tâm muốn diệt trừ anh rồi.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, không hiểu tại sao Hoắc
Hoành có thể khẳng định như vậy, nhưng vẫn làm theo lời anh.
Cô nắm chặt khẩu súng cùng Hoắc Hoành bước nhanh xuống dưới tầng, nhưng mới ra khỏi cửa đã nghe thấy ở cổng biệt thự truyền đến mấy tiếng phanh xe chói tai.
“Nguy rồi, bọn chúng tới rồi!” Hoắc Hoành kịp thời dừng lại, nhìn chằm chằm cổng nói.
“Nhảy lầu đi, nhảy từ cửa sổ phòng ngủ của anh xuống, vừa vặn là ngoài cổng, có thể trốn thoát.”
Càng vào thời khắc nguy hiểm Nhiếp Nhiên càng bình tĩnh.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng động ngoài cửa càng ngày càng gần, lập tức đồng ý với quyết định của Nhiếp Nhiên.
Hai người nhanh chóng đi vòng lại vào căn phòng trên tầng hai.
Khi cửa phòng ngủ tầng hai bị xô ra, Nhiếp
Nhiên đang nhảy từ cửa sổ xuống thì tên xông vào đầu tiên lập tức hô lên: “Bọn chúng chạy rồi, mau, mau ngăn bọn chúng lại!”
Sau đó hắn chạy tới bên cửa sổ, thấy Nhiếp
Nhiên đang chui vào trong xe.
Gã ở tầng hai vội vàng bắn ba phát súng về phía cô, đạn bắn vào cửa xe phát ra tiếng kim loại nặng nề.
“Nhiếp Nhiên!”
Hoắc Hoành bên trong xe muốn nổ súng giải vây cho cô, nhưng vừa mới định nhoài người qua ghế phụ đã bị Nhiếp Nhiên quát, “Về chỗ!”
Cô vừa dứt lời, đạn đã bắn “pằng” vào chỗ ghế phụ.
Nhiếp Nhiên chỉ có thể nhanh chóng lăn vào bụi cỏ gần nhất, sau đó bắn một phát súng về phía cửa sổ.
Tên kia không ngờ trong tay cô có súng, lúc nổ súng gần như nửa người hắn đang ở ngoài cửa sổ, mục tiêu lớn đến nỗi không kịp tránh đi, bị tiêu diệt tại chỗ.
Gã còn lại theo bản năng nấp vào bên trong phòng.
Nhiếp Nhiên lập tức lao vào trong xe.
Xe cũng khởi động ngay lúc đó, Hoắc Hoành chỉ nói với Nhiếp Nhiên một câu ngồi chắc, sau đó nhấn mạnh chân ga, xô cái xe đang chắn ở phía trước ra, lao nhanh ra ngoài cổng.
Đám người kia chạy từ trên tầng xuống, vội vàng lên xe đuổi theo.
“Bọn chúng tới rồi.” Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ, lúc nhìn thấy phía sau có xe đuổi theo, lập tức nói với Hoắc Hoành bên cạnh.
Hoắc Hoành nhìn kính chiếu hậu, lại đạp mạnh chân ga.
Cái xe phía sau bám sát theo, không ngừng nổ súng với bọn họ.
Trình độ lái xe của Hoắc Hoành không tệ, trên đường núi ngoằn ngoèo vẫn có thể kịp thời tránh mấy viên đạn.
Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành của một góc đẹp, bắn một phát súng vào cái tên đang lái xe sau lưng, máu bị bắn thẳng lên kính chắn gió.
Lúc này chiếc xe đã mất lái, bay ra khỏi con đường, rơi xuống núi.
“Mẹ kiếp, mau bắn nát bánh xe của chúng nó cho tao!” Gã trong cái xe khác nhìn thấy chiếc xe bên cạnh rơi xuống chân núi, lập tức tức giận ra lệnh cho hai tên thuộc hạ sau lưng.
Nhất thời, tất cả đạn đều bắn về phía lốp xe của
Nhiếp Nhiên.
Hoắc Hoành đã đạp chân ga hết cỡ, cua liên tiếp ba đoạn.
“Đến khúc cua phía trước tăng thêm tốc độ, em…”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong, Hoắc Hoành ngồi ở ghế lái đột nhiên hô, “Nằm xuống!”
Tay anh giơ ra đè lấy cô.
Đoàng! Một viên đạn lao nhanh qua mu bàn tay
Hoắc Hoành, bắn xuyên qua kính chắn gió.
Nhiếp Nhiên quay lại bắn ra ngoài cửa xe một phát súng, cái xe phía sau hơi lảo đảo, nhưng lại nhanh chóng quay đầu xe đuổi theo.
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên kính chắn gió, nói với người bên cạnh.
“Lời cảm ơn suông không bằng hành động thực tế.” Hoắc Hoành khẽ cong khóe miệng lên, vừa mới nói xong đã nghe thấy “đoàng” một tiếng, xe của bọn họ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Nhiếp Nhiên bám lấy cửa xe, trong lòng biết rõ rằng lốp xe bị bắn nát rồi.
Giống như chứng thực suy đoán trong lòng cô, bánh xe sau nhanh chóng vang lên tiếng ma sát chói tai giữa kim loại và mặt đất, thậm chí còn tóe lên tia lửa.
Xe vẫn lao về phía trước không hề chậm lại.
Thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên sẽ bắn trả, muốn tranh thủ thời gian cho hai người bọn họ, nhưng đúng lúc này, bốn cánh cửa kính đều hạ xuống.
“Anh hạ hết cửa xe xuống làm gì?”
“Không cần quan tâm đến cái xe phía sau, thắt dây an toàn vào.” Hoắc Hoành nhìn thẳng phía trước, nhắc nhở người bên cạnh.
Nhiếp Nhiên nhìn anh một cái. Từ trước đến giờ cô là một người không tín nhiệm bất cứ ai, đứng trước sống chết cũng không nghe mệnh lệnh của bất cứ ai, bởi vì cô chỉ tin tưởng phán đoán của mình.
Nhưng bây giờ, cô muốn thử đi tin tưởng người bên cạnh một lần.
Số lần hai người bọn họ cùng trải qua sinh tử thật sự là quá nhiều, huống hồ người đàn ông này cũng vì mình mà làm quá nhiều.
Cô lập tức thắt chặt dây an toàn.
Hoắc Hoành xoay mạnh vô lăng, xe xoay nhanh qua chỗ cua, tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai vang lên làm cho da đầu người ta tê dại.
Mấy gã trong chiếc xe phía sau thấy đúng cơ hội, bắn vào một cái lốp khác.
Lúc này chiếc xe hoàn toàn mất khống chế, không ngừng quay vòng trên đường núi.
Hoắc Hoành rất bình tĩnh, anh quan sát tình hình xung quanh, đồng thời điều khiển vô lăng.
Chỉ tiếc là cho dù muốn cứu vãn thế nào đi nữa, chỗ bây giờ bọn họ đang ở cũng là con đường ngoằn ngoèo trên núi, cái nơi chật hẹp đó đâu có chứa được một cái xe không vững.
Xe liên tục quay tròn ba vòng, sau đó lật nhào rơi từ trên núi xuống.
Lúc này bọn họ đang ở phía sau núi, dưới núi là một con sông.
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mắng, Hoắc Hoành đã nhào tới bảo vệ cô trong lòng mình.
Xe rơi từ trên núi xuống, cuối cùng chỉ nghe thấy “tùm…” một tiếng, xe rơi xuống sông, dưới lòng sông ùng ục nhô lên mấy cái bọt khí lớn.
Người trên núi lập tức xuống xe, đứng ở trên đường núi ngoằn ngoèo nhìn xuống phía dưới.
Sau khi xác định chiếc xe kia dần dần chìm xuống đáy, hơn nữa cho đến khi mặt nước yên tĩnh lại cũng không thấy có ai nhô lên, lúc này bọn chúng mới lấy điện thoại ra gọi điện.
“Hoắc tổng, đã giải quyết xong rồi.” Tên thuộc hạ cung kính nói với Hoắc Chử.
Hoắc Chử vô cùng vui vẻ, “Giải quyết rồi à?
Chắc chắn chứ?”
“Vâng, cả người cả xe rơi từ trên núi xuống sông, không thể nào có hy vọng sống được.”
“Tốt, tốt, tốt! Làm rất tốt!” chướng ngại vật này sẽ không cản đường hắn nữa.
Hắn muốn xem xem, không có Hoắc Hoành, Đạt
Khôn còn có thể lựa chọn ai!
Cúp điện thoại xong, hắn cao hứng ra khỏi phòng VIP của Đạt Khôn, rời khỏi khách sạn.
Mấy kẻ nhận mệnh lệnh của Hoắc Chử nhìn mặt sông đã phẳng lặng không một gợn sóng, mới trở lại bên trong xe rời đi.
Tiếng động cơ càng lúc càng xa, trên đường núi lại khôi phục sự yên tĩnh.
Trong hai ngày sau đó Hoắc Chử vẫn đi làm như bình thường, nhìn vẻ mặt không có gì đặc biệt.
Tất cả nhìn vẫn yên ổn và bình thường như cũ.
Vào sáng sớm ngày thứ ba, sự yên bình duy trì ngắn ngủi ba ngày này hoàn toàn bị phá vỡ.
“Đại ca!” Đúng bảy giờ sáng, chú Trần đã vội vàng đi từ ngoài cửa vào.
Vẻ mặt ông ta hốt hoảng, bước chân vội vàng, không gõ cửa mà đã xông thẳng vào.
Hoắc Khải Lãng mới vừa dậy rất không vui.
Chú Trần là người đã hầu hạ ông ta mười mấy năm, biết phân rõ nặng nhẹ, sao bây giờ lại cuống quýt như vậy?
Hoắc Khải Lãng cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chú Trần vội vàng trả lời: “Người bên thôn kia truyền tin tức tới, không thấy Nhị thiếu đầu nữa!”