Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1468
Có điều Đạt Khôn cũng không so đo, cười cùng cô đi tới cửa thì dừng lại, “Đây là việc nên làm thôi, nguyên tắc làm người cơ bản này, tôi vẫn phải có.”
Tên thuộc hạ bị cô đạp bay lúc này đen mặt lại đứng ở sau lưng Đạt Khôn, không dám nói một tiếng.
Nhiếp Nhiên cũng không nói nhiều, cười ra hiệu mời bọn họ rời đi.
Đạt Khôn đi ra khỏi cửa, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, thuộc hạ của tôi ở đâu?”
Nhiếp Nhiên thấy hắn cuối cùng cũng hỏi đến, cười chỉ cái túi rác lúc hắn mới vào nhìn thấy,
“Chính là cái túi rác kia, anh nhớ mang đi đấy.”
Nói xong cô đóng cửa lại.
Tên thuộc hạ kia vội vàng chạy lên kiểm tra, đến khi hắn kéo cái túi rác ra, sắc mặt lập tức thay đổi, “Lão đại! Tiểu Ngũ chết rồi!”
Khôn lão đại thấy thi thể cứng đờ trong túi rác, sự hứng thú trong mắt càng thêm sâu.
Sự cảnh cáo của cô gái này thật ghê gớm.
Tên thuộc hạ nhìn thấy anh em của mình bị đựng trong túi rác ném ở trong sân, chết không nhắm mắt mà vô cùng tức giận.
Hắn hung dữ hỏi: “Lão đại, chúng ta phải làm thế nào!”
Dường như chỉ cần một câu nói của Đạt Khôn, lúc nào hắn cũng có thể lao vào bắn chết Nhiếp
Nhiên.
Nhưng Đạt Khôn chỉ nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”
“Được!” Tên kia theo bản năng đáp lời, sau đó định lao vào, nhưng mới đi về phía trước hai bước, hắn mới đột nhiên tỉnh táo, quay phắt đầu lại, “Cái gì?!”
Tai hắn không bị hỏng đấy chứ?
Không báo thù cho Tiểu Ngũ à?
Đạt Khôn liếc hắn một cái, dửng dưng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Tên thuộc hạ nhấn mạnh: “Nhưng Tiểu Ngũ chết rồi!”
Tiểu Ngũ chết ở trong tay con ranh đó nhưng
Khôn lão đại lại không làm gì, thậm chí còn định nuốt cái cục tức này xuống, đây không phải là tác phong của Khôn lão đại!
“Chết rồi thì tìm chỗ nào xử lý đi.” Đạt Khôn tùy ý nói.
“Lão đại! Tiểu Ngũ bị con ranh đó bắn chết! Cô ta biết rõ anh và Nhị thiếu có quan hệ tốt như vậy mà còn dám làm thế này, rõ ràng là đang vả vào mặt anh!”
“Vậy cậu đi báo thù cho cậu ta đi, có điều đừng hy vọng tôi sẽ giúp cậu.” Đạt Khôn hời hợt nói.
Nói xong, hắn đi thẳng ra khỏi sân.
Lúc đi ngang qua cái “túi rác” kia, hắn không hề dừng lại.
Đối với hắn mà nói, hợp tác với Hoắc Hoành mới là chuyện lớn, chỉ chết một hai người mà thôi, không đáng kinh ngạc.
Huống hồ người này dễ bị phát hiện như vậy, hiển nhiên không có năng lực và bản lĩnh gì, thậm chí còn suýt nữa khiến hắn và Hoắc
Hoành sinh ra ngăn cách.
Sao hắn phải trở mặt với Hoắc Hoành vì một người không đáng?
Tên thuộc hạ kia bị ném lại trong sân, thấy anh em của mình chết thê thảm như vậy, trong lòng vừa tức vừa giận. Nhưng cứ nghĩ đến phát đạp của con ranh vừa rồi thì lại sợ hãi.
Nếu đánh thật, thật ra chưa chắc hẳn sẽ thua, nhưng cô gái đó rõ ràng chính là một kẻ điên. Cô ta quang minh chính đại bắn chết anh em của mình như vậy cũng không chọc giận Khôn lão đại, ngộ nhỡ lúc đánh nhau với mình, bắn mình một phát, vậy thì phải làm thế nào?
Hơn nữa khôn lão đại đã nói sẽ không giúp mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn không cam lòng kéo cái túi rác kia rời khỏi sân.
Đến khi đặt thi thể vào cốp, hắn mới chui vào ghế lái.
Đạt Khôn ngồi ở ghế sau, nói với Lâu Á đang chuẩn bị ngồi vào ghế phụ: “Lâu Á, cô ngồi ở phía sau.”
Lâu Á hơi ngẩn ra, không hiểu tại sao Đạt Khôn lại muốn vậy, nhưng không hiểu thì không hiểu, cô ta vẫn phải nghe lệnh.
“Vâng.” Cô ta thấp giọng đáp, sau đó đi vòng ra sau xe, mở cánh cửa còn lại ra, ngồi vào.
Xe khởi động, chậm rãi lái ra khỏi trang viên.
Trên đường xuống núi vẫn vắng vẻ như cũ, y như lúc tới đây.
Nhưng điểm khác duy nhất là tâm trạng của Đạt
Khôn.
Vào giờ phút này hắn đã xác định được tình trạng hiện tại của Hoắc Hoành, tâm trạng vô cùng tốt.
Hắn dựa vào xe, chống một tay lên cửa sổ, cong khóe môi lên cười xán lạn.
Thấy Lâu Á bên cạnh cụp mắt không nói gì, hắn cười hỏi: “Sao cứ giữ cái vẻ mặt như cha chết thế, chẳng lẽ cô không hài lòng với quyết định ngày hôm nay của tôi à?”
“Không ạ.” Lâu Á lạnh nhạt trả lời.
Dù sao cô ta đã không đứng về phía Đạt Khôn nữa rồi, cho dù Đạt Khôn làm gì, cô ta cũng không quan tâm.
“Không? Trên mặt cô rõ ràng viết ba chữ “tôi không vui kìa.” Đạt Khôn dựa vào ghế, cười nói:
“Có điều hôm nay tôi rất vui.”
Lâu Á cười lạnh trong lòng.
Quyết định ngu xuẩn như vậy còn vui, có lẽ cô ta nên tìm thời gian rời đi, đi tìm người hợp tác mới, ít nhất sẽ không tìm bạn hợp tác tính cách quái đản điên cuồng như vậy.
Lúc cô ta đang âm thầm suy nghĩ con đường tiếp theo, Đạt Khôn lại lên tiếng: “Qua hai ngày nữa, cô đến tiêm cho anh ta mấy mũi.”
Trên mặt Lâu Á không có biểu cảm gì quá lớn, gật đầu đáp lời, “Tôi biết rồi, hai ngày này tôi sẽ tranh thủ chế tạo thuốc, tranh thủ khiến anh ta sớm khôi phục.”
Nhưng ngoài dự liệu của cô ta là Đạt Khôn lại xua tay, nói: “Không, tôi nói là cho thêm một chút đồ vào bên trong thuốc cho anh ta.”
“Thêm đồ?” Lâu Á kinh ngạc hỏi: “Không phải anh muốn hợp tác với anh ta à?”
Nếu đã hợp tác, tại sao còn muốn bỏ thuốc cho
Hoắc Hoành?
Đạt Khôn lắc đầu, “Lâu Á, nếu cô thông minh bằng một nửa Diệp Nhiễm thì tốt rồi.”
Cô gái đó nhìn tuổi tác không lớn nhưng xảo trá như hồ ly, làm việc cũng ngang ngược cuồng vọng.
Nói thật, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Nếu như cô ta có thể ở lại bên cạnh mình, nhất định sẽ là một trợ thủ rất tốt.
Chỉ tiếc, cô ta chỉ nguyện ý ở lại bên cạnh Hoắc
Hoành, làm cho hắn thấy tiếc nuối.
Nhưng có lẽ sau này có thể trá hình khiến cô ta thành thuộc hạ của mình rồi.
Vẻ mặt yêu thích của Đạt Khôn ở trong mắt Lâu
Á vô cùng nhức mắt.
Thông minh bằng một nửa?
Hừ!
Cô ta một lòng lo nghĩ cho hợp tác, không ngờ lại không nhận được nửa câu khen ngợi của Đạt
Khôn, còn bị hắn khiển trách uy hϊế͙p͙.
Cái người tên Diệp Nhiễm đó bất kính với hắn, thậm chí còn bắn chết thuộc hạ của hắn, nhưng hắn lại yêu thích như vậy.
Tay Lâu Á siết chặt trong góc khuất.
Đạt Khôn hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình, thấy Lâu Á không nói câu nào, chỉ cúi đầu, hắn khẽ cong khóe miệng lên, “Đến bây giờ cô còn chưa hiểu sao? Tôi hợp tác với Hoắc Chử, thứ tôi lấy được chỉ là đường dây của hai thành phố. Còn nếu hợp tác với
Hoắc Hoành, tôi có thể có được nhiều hơn.”
Tối nay tâm trạng Đạt Khôn rất tốt, hiếm khi tốt bụng giải thích nghi hoặc cho Lâu Á. Nhưng Lâu
Á vẫn không hiểu.
Cô ta nhắc nhở: “Nhị thiếu vừa rồi cũng chỉ cam kết với anh hai thành phố.”
Đạt Khôn lập tức cười lớn, “Nhưng cô đừng quên, Nhị thiếu bây giờ nghiện những thứ kia.
Một kẻ nghiện không khác gì một kẻ bỏ đi, tôi nâng đỡ một kẻ bỏ đi lên chức, cô nói tôi sẽ chỉ có đường dây hai thành phố à?”
Nụ cười thâm ý của hắn ở trong bóng tối vô cùng u ám.
Lâu Á nhìn thấy thì thầm kinh hãi.
Nâng đỡ một kẻ bỏ đi lên chức?
Như vậy thì tức là…
“Anh muốn biến Nhị thiếu trở thành bù nhìn của mình?” Lâu Á trợn to hai mắt, không nhịn được khẽ hô ra tiếng. 4
Không phải cô ta không biết dã tâm của Đạt
Khôn.
Nhưng tham vọng này… thật sự là quá lớn rồi.
Đạt Khôn thấy dáng vẻ khiếp sợ của cô ta thì thấp giọng cười, “Tôi nói rồi, thứ tôi mong muốn không chỉ đơn giản như vậy.”
Dưới bóng đêm, nụ cười của hắn rất đáng sợ.
Lâu Á nghe xong mà tim thắt lại.
Chẳng trách nghe thấy Hoắc Hoành rời đi rồi mà hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nghe ngóng chuyện trong đó.
Hơn nữa khi nhìn thấy mình lắc đầu, hắn lại cười vui sướng như vậy.
Hóa ra hắn hy vọng Hoắc Hoành xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần cô ta khẽ rung lên khiến cô ta lập tức tỉnh táo lại.
Nguy rồi!
Vừa rồi cô ta đã lén gửi tin nhắn việc Đạt Khôn gặp Hoắc Hoành cho Hoắc Chử!
Hoắc Chử liệu có vì bị lừa mà thẹn quá hóa giận, đối phó với Hoắc Hoành không?
Cô ta nhớ lúc đó mình đã ám chỉ với Hoắc Chử, để hắn dọn dẹp cái chướng ngại vật Hoắc
Hoành này đi.
Nếu như Hoắc Chử làm như vậy, thế thì kế hoạch của Đạt Khôn sẽ xôi hỏng bỏng không.
Miếng thịt đến tay còn bị Hoắc Chử đánh bay, hắn sẽ làm thế nào?
Hắn sẽ tiếp tục đàm phán với Hoắc Chử chứ?
Liệu hợp tác có sụp đổ không?
Chẳng biết tại sao trong lòng Lâu Á bắt đầu hốt hoảng.
“Đến lúc đó, đồ cô chế tạo ra sẽ lớn mạnh lên theo sự phát triển của Hoắc thị, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy cao hứng.” Đạt Khôn ngồi đó, trong đầu đã vẽ ra kế hoạch to lớn, dáng vẻ có dự tính trong lòng kia dường như đã nắm chắc được tất cả rồi.
Lâu Á ở trong bóng tối nhìn nụ cười cuồng vọng của hắn, lại cảm thấy trong tay đầy mồ hôi.
“Sao thế? Mừng đến phát ngốc rồi à?” Đạt Khôn cười khoa trương hỏi.
Lâu Á miễn cưỡng cong khóe miệng lên, cười với hắn. Nhưng tim lại đập thình thịch, không được yên lòng một giây nào.
Bên trong biệt thự, Nhiếp Nhiên tiễn người xong, lại kiểm tra những chỗ Đạt Khôn đã chạm vào.
Hoắc Hoành dựa vào giường, nhìn cô bận rộn trong phòng, cười nói: “Yên tâm, hắn không làm gì trong phòng đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh nói thế nhưng vẫn không yên tâm, kiểm tra cẩn thận phía dưới bàn và ghế một lượt, sau khi chắc chắn không có máy nghe lén, cô mới ngồi xuống.
Cô nghiêm túc hỏi: “Tại sao đột nhiên thay đổi kế hoạch, không phải anh nói muốn để cho hai người bọn họ sớm giao dịch sao? Hay là… anh muốn tự làm?”
Từ lúc nghe thấy Hoắc Hoành hứa hẹn với Đạt
Khôn, cô đã muốn hỏi rồi.
Kế hoạch vốn dĩ đã bàn xong, bây giờ đột nhiên thay đổi, vậy tiếp theo phải làm thế nào?
Lúc đầu trong điện thoại cố đã nói với Lý Tông
Dũng về việc tìm một đội hỗ trợ lùng bắt hàng cấm, mà trong khoảng thời gian này, đội lùng bắt hàng cấm đó vẫn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm hành tung của Hoắc Chử và Đạt
Khôn.
Như vậy một là giải quyết Đạt Khôn, hai còn có thể thuận lợi lên chức, tiếp tục làm nội gián.
Nhưng bây giờ một câu nói của Hoắc Hoành đã lật đổ tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên, chắc chắn Đạt Khôn không trốn thoát được rồi, nhưng Hoắc Chử vẫn ở đó.
Chẳng lẽ lại phải đấu với hắn một trận à?
Thế thì há chẳng phải nhiệm vụ này chưa hoàn thành sao?!
Nhiếp Nhiên không hiểu Hoắc Hoành đồng ý như vậy rốt cuộc là vì cái gì, nhưng nếu đã đồng ý, bây giờ có truy cứu cũng không làm sao được.
Cô chỉ có thể nghiêm túc nhắc nhở anh: “Nếu như anh muốn tự làm, vậy anh nhất định phải cẩn thận mới được. Em cảm thấy lần này Đạt
Khôn rất khả nghi. Cho dù tính hắn đa nghi, làm việc cẩn thận, nhưng anh có phát hiện ra không, lúc hắn thấy anh yếu ớt và nghe thấy anh chưa hết nghiện, rõ ràng rất vui vẻ.”
Hoắc Hoành thấy cô phân tích cho mình như vậy, lo nghĩ cho mình như vậy liền mỉm cười nhìn cô.
Nhiếp Nhiên nói một thôi một hồi, vẫn không thầy anh hồi đáp liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang nhìn mình đến ngẩn người.
“Này! Em đang nói chuyện với anh đấy, anh nhìn em làm gì!”
Cô khẽ đẩy Hoắc Hoành, cho anh hoàn hồn lại.
Lúc này anh mới dịu dàng nói: “Anh biết mà.
Anh còn biết hắn đang tính toán cái gì trong lòng.”
Nhiếp Nhiên lập tức trợn to hai mắt, hỏi: “Hắn tính toán cái gì?”
“Theo lý mà nói, thân thể anh yếu ớt như vậy, cũng chưa hết nghiện, còn bị nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi cửa, hắn nên về lập tức ký hợp đồng với
Hoắc Chử mới đúng. Nhưng hắn lại làm ngược lại, thậm chí còn vô cùng chắc chắn nói muốn hợp tác với anh, chỉ có thể nói hắn có mưu đồ khác với anh.”
“Có mưu đồ khác? Hắn muốn gì ở anh? Một thân thể khiếm khuyết à?” Nhiếp Nhiên bĩu môi.
Cô chỉ thuận miệng nói mà Hoắc Hoành lại gật đầu, “Không sai.”
Nhiếp Nhiên còn tưởng anh trêu chọc mình, bèn lườm anh. Sau đó thấy tuy vẻ mặt anh có ý cười nhưng tuyệt đối không giống đang đùa, lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ lời anh.
Hoắc Hoành nói, thứ Đạt Khôn muốn chính là thân thể khiếm khuyết của anh, rốt cuộc là ý gì?
Một người chưa cai nghiện ma túy có thể có ích lợi gì đối với hắn?
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
“Ý anh là hắn không chỉ muốn hợp tác, mà còn muốn cả Hoắc thị?!”
Hoắc Hoành cười véo mũi cô, “Thật thông minh!
Chưa gì đã nhìn thấu ngay!”
Lần này Nhiếp Nhiên hơi giật mình, cô không tưởng tượng nổi cười châm chọc, “Người đàn ông này có dã tâm thật lớn.”
“Vậy nếu đã biết rồi, tại sao anh còn đồng ý với hắn?” Nhiếp Nhiên rất không hiểu lại hỏi một lần nữa.
Hoắc Hoành nhân cơ hội này ôm eo cô, “Dùng cái đầu thông minh của em đoán xem.”
Lại như con mồi à?
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, sau đó cười, dịch đến trước mặt anh, đặt hai tay lên vai anh, dán cả khuôn mặt lên, hơi thở ấm áp ập đến.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên chủ động như vậy, tưởng là cô muốn tiếp tục chuyện vừa rồi chưa hoàn thành, đang muốn tiến lên ngậm lấy môi cô, kết quả mới vừa dịch lên, Nhiếp Nhiên đã bất ngờ đẩy anh ra, rời khỏi lòng anh.
Cô đứng ở cạnh giường cười hỏi: “Vậy anh cũng đoán xem, em đoán hay là không đoán?”
Nói xong cô rời đi, để lại Hoắc Hoành ngồi ngẩn ra trên giường một mình.
Hừ!
Đáng đời!
Đêm đã khuya lắm rồi.
Nhiếp Nhiên về phòng mình tắm rửa, sau đó sấy tóc, định đi ngủ.
Cả biệt thự đã không có một tiếng động, trong nhà tối om.
Tất cả đều đã chìm vào trong bóng tối.
Két! Đột nhiên tiếng khóa cửa rất nhỏ vang lên bên trong ngôi nhà yên tĩnh không một tiếng động.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com