Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1470
CẮT ĐỨT ĐƯỜNG LUI CỦA HẮN – MẬT BÁO!
Hoắc Khải Lãng đang mặc áo khoác, tay hơi khựng lại, “Không thấy nữa? Xảy ra chuyện gì thế?”
Nó thật sự không chịu nổi cơn nghiện, trốn khỏi đó rồi à?
Không thể nào, nếu như không có xe, con đường núi dài như vậy, người bình thường không thể đi xuống được.
Chú Trần cũng rất bất an: “Không biết, bọn họ nói hai ngày nay nguyên liệu nấu ăn đặt ở cổng không có ai động vào, vì vậy bọn họ tự đi vào trong thì bên trong rất bừa bãi, còn có dấu vết đạn bắn vào tường, nhưng không tìm được Nhị thiếu và Diệp Nhiễm.”
Hoắc Khải Lãng lập tức bắt được chữ then chốt trong lời nói, “Chú nói là hai ngày trước?”
Chú Trần gật đầu, “Đúng vậy.”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của chú
Trần, Hoắc Khải Lãng vốn đang nhíu chặt mày bỗng thả lỏng ra, nói: “Không cần tìm nữa.”
“Tại sao?” Chú Trần nghi ngờ.
Hoắc Khải Lãng cài nốt cái cúc áo cuối cùng, một lúc sau mới nói chắc chắn: “Bởi vì tôi biết là ai ra tay.”
Lúc chú Trần kinh ngạc không hiểu, Hoắc Khải
Lãng lạnh lùng cong môi lên, “A Chữ thật là càng ngày càng có bản lĩnh.”
Chú Trần ngẩn ra, “Tam thiếu?”
Nhưng sau đó nghĩ lại, ông ta cũng cảm thấy có khả năng này.
Chỗ Khôn lão đại còn chưa giải quyết xong, bên
Phó lão đại lại đột nhiên đình công.
Dưới tình hình này, Tam thiếu lại nghe thấy đại ca chuẩn bị đón Nhị thiếu về.
Đại ca làm việc đoạn tuyệt như thế mới khiến
Tam thiếu có hành động như vậy, đây cũng là chuyện bình thường.
Chú Trần do dự một lát rồi hỏi: “Đại ca cảm thấy có cần tìm Tam thiếu nói chuyện không?”
“Nói chuyện? Nói chuyện gì? Chú cảm thấy A
Chử sẽ nhận chuyện này à?” Vẻ mặt Hoắc Khải
Lãng u ám.
Đương nhiên là không rồi.
Chú Trần âm thầm trả lời trong lòng.
Rèm cửa sổ bên trong phòng ngủ vẫn chưa kéo ra, Hoắc Khải Lãng vẫn ngồi dựa vào giường, mặt gần như hoàn toàn chìm trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Một lúc sau, ông ta mới giống như là thở dài, cảm khái nói: “Chỉ có thể nói A Hoành không có phúc, gặp xui xẻo thôi.”
Chú Trần cau chặt mày lại, “Đại ca, ý anh là chúng ta tạm thời coi như chưa xảy ra chuyện này à?”
Không đến mức này chứ?
Đại ca định để Nhị thiếu chết như vậy sao?
Ngay cả một câu cũng không hỏi?
Hoắc Khải Lãng vén chăn lên, xuống giường, đi tới bên cửa sổ, nhìn đường chân trời phía xa, chậm rãi nói: “Thật ra giải quyết A Hoành cũng tốt, ít nhất Đạt Khôn sẽ không kéo dài, chần chừ nữa.”
Không phải ông ta không biết Đạt Khôn đang đắn đo lựa chọn một trong hai đứa con trai của ông ta. Chỉ có điều khi đó ông ta cũng ôm một chút hy vọng với Hoắc Hoành, cho nên cứ mặc hắn.
Nhưng bây giờ Hoắc Hoành đã chết, cũng nên có quyết định rồi.
Vũ khí đạn dược, ma túy, phải xử lý một cái trước mới được.
Còn đứa con trai này chết, không phải ông ta không tiếc nuối, nhưng có tiếc nuối thế nào thì chuyện cũng đã xong rồi. Hơn nữa, nếu có thể bị người khác giết chết thì chỉ có thể chứng minh nó không đủ mạnh. Bây giờ cục diện đã định, không còn cách nào cứu vãn nữa.
“Được rồi, đi chuẩn bị bữa sáng đi.” Một lúc sau,
Hoắc Khải Lãng mới quay lại căn dặn chú Trần.
Chú Trần do dự hỏi: “Vậy Nhị thiếu làm thế nào?”
Hoắc Khải Lãng cười lạnh, “Nếu A Chử có bản lĩnh giết A Hoành, chuyện sau đó cứ để cho nó xử lý đi. Nhưng nếu nó khiến giá cổ phiếu của
Hoắc thị xảy ra vấn đề, tôi nhất định sẽ khiến nó phải trả giá lớn.”
Nói rồi, ông ta đi vào trong phòng tắm.
Chú Trần nhìn bóng lưng ông ta, thấp giọng đáp,
“Vâng.”
Thật ra thì đại ca vẫn bất mãn với cách làm việc của Tam thiếu.
Mặc dù cảnh tượng như vậy không khác lúc Đại thiếu chết là bao, chỉ là đổi một người khác.
Nhưng đại ca vẫn luôn rất hài lòng về Nhị thiếu, lại nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên chết, ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Đạt Khôn vẫn chưa biết chuyện, vẫn đang mơ đẹp trong khách sạn của mình, vạch ra kế hoạch phát triển lớn.
Vừa về tới khách sạn, hắn đã sai Lâu Á lập tức đi làm thuốc, nhưng Lâu Á lại cảm thấy thuốc này nhất định không cần dùng đến.
Thế nhưng cô ta lại không thể nói ra được, chỉ có thể dựa theo phân phó của hắn làm mấy ống.
Đạt Khôn nhìn thấy mấy ống thuốc kia thì rất hài lòng.
Bởi vì có những thứ này là hắn có thể nắm Hoắc thị trong tay.
Hai ngày sau, Đạt Khôn lại dẫn Lâu Á đến biệt thự của Hoắc Hoành một lần nữa.
Dưới bóng đêm, xe nhanh chóng chạy đến biệt thự trên núi. Nhưng vừa mới tiến vào con đường lên núi kia, một người dân đã ngăn bọn họ lại.
“Con đường này đang thi công, tạm thời không thể ra vào.”
Thuộc hạ của Đạt Khôn hạ cửa kính xuống, hỏi:
“Tuần trước chúng tôi còn đi qua con đường này, sao lại đột nhiên bây giờ lại thi công?”
Người dân kia lắc đầu, giọng nói truyền ra từ khẩu trang: “Chuyện này chúng tôi cũng không biết, dù sao thì tạm thời bây giờ cũng không thể đi lại.”
“Vậy chúng tôi phải đi đường nào lên đó?”
Thuộc hạ của Đạt Khôn lại hỏi.
Người dân đó cau mày, kéo khẩu trang xuống, dường như hơi bực mình, “Phía trên chỉ có một hộ gia đình, các người không phải là chủ nhà, muốn lên làm gì?”
“Chúng tôi…”
Tên thuộc hạ còn chưa nói xong, Đạt Khôn ngồi sau xe đã hạ cửa kính xuống: “Chúng tôi chỉ lên để cắm trại thôi.”
“Cắm trại? Thế thì hai ngày nữa các người hãy tới, bây giờ ngọn núi đã bị phong tỏa toàn bộ rồi, các người không vào được.”
Bị phong tỏa toàn bộ?
Đang yên đang lành sao lại phong tỏa toàn bộ?
Một tuần trước bọn họ tới vẫn chưa có chuyện này
“Vậy làm phiền cho tôi hỏi một câu nữa, phải bao lâu mới có thể lên núi?” Đạt Khôn hỏi.
Người dân đó vẫn lắc đầu, nhìn lên núi,
“Chuyện này tôi cũng không biết, phải xem lúc nào bọn họ vớt được người.”
“Vớt người?”
Người kia biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng, dáng vẻ căng thẳng.
Nguy rồi, người kia mới dặn ông ta không được nói linh tinh, không ngờ ông ta vẫn không cần thận nói ra.
Đều tại đám người này, đang yên đang lành buổi tối chạy tới cắm trại cái gì, làm hại ông ta vừa buồn ngủ vừa mệt nhất thời không cẩn thận lộ ra.
Ông ta hơi phiền muộn và trách móc, không kiên nhẫn nói: “Ý tôi nói là, lúc nào đám công nhân kia làm xong thì lúc ấy có thể lên núi, các người mau đi đi.”
Nói xong ông ta định quay đi.
Đạt Khôn lập tức gọi ông ta lại, “Chú này, làm phiền chú lâu như vậy, đây là một chút tấm lòng, buổi tối thế này chú cũng vất vả rồi.”
Nói rồi hắn lấy ví ra khỏi túi, đưa một xấp tiền cho ông ta.
Hắn dám cam đoan, cái gọi là sửa đường đó chắc chắn có nội tình.
Người đàn ông quay lại nhìn thấy xấp tiền kia, mắt lập tức sáng lên, cười ha ha nói: “Ôi chao, các cậu thật là khách sáo, thật ra thế này cũng đâu có gì.”
Ngoài miệng thì từ chối, nhưng trên thực tế tay ông ta đã cầm lấy tiền, bắt đầu đếm từng tờ.
Đồng thời âm thầm cảm thán trong lòng, đám nhà giàu này thật hào phóng. Chỉ hỏi mấy câu đã ném ra số tiền bằng bọn họ kiếm cả tháng rồi.
Đạt Khôn thấy ông ta cười híp cả mắt, vội vàng nói: “Đâu có, nếu không có chú nhắc nhở chúng tôi, ngộ nhỡ chúng tôi đi vào, thật sự xảy ra chuyện thì xong rồi.”
Người dân kia rất chất phác, tưởng là hắn sợ thật, lập tức nghiêm túc nói: “Đúng thế! Nếu tôi không canh gác ở đây, các cậu đi vào nhất định sẽ bị người ta bắt, đến lúc đó thì xong rồi!”
Đạt Khôn tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Vậy sao? Còn có người bắt chúng tôi? Nghiêm trọng thế cơ à?”
“Đương nhiên, bây giờ ở trong đó bị giới nghiêm hết rồi, không cho phép ai ra vào.” Người kia nói mãi lại không nhịn được, cuối cùng đếm tiền một lần nữa.
Đạt Khôn như có thâm ý muốn tìm tòi nghiên cứu: “Nghe chú nói thì hình như không phải là đang sửa đường.”
Người kia vốn đang cao hứng đếm tiền, lập tức dừng tay lại, vẻ mặt trở nên căng thẳng, “Tôi… tôi…”
Đạt Khôn sợ ông ta sợ lên lại chạy mất, vội vàng cười ha ha nói: “Chú, chú đừng sợ, tôi từ xa tới đây, bây giờ không cắm trại được nữa nên rảnh rỗi tán gẫu với chú giết thời gian thôi. Hơn nữa dù sao một mình chú ở đây cũng buồn chán, không có ai nói chuyện cùng.”
Nói rồi hắn lại lấy xấp tiền cuối cùng trong ví ra.
Xấp này còn dầy hơn xấp vừa rồi.
Mắt người dân kia dán chặt vào xấp tiền đó, không xê dịch.
Đạt Khôn thấy mình đã đạt được hiệu quả rồi liền đưa tiền qua.
Người kia nuốt nước miếng, nhưng không dám đưa tay ra.
Đạt Khôn thấy thế, lập tức nhét tiền vào trong ngực ông ta, “Nói chuyện phiếm thôi, tôi bảo đảm sẽ không nói linh tinh.”
Người kia nhìn xấp tiền lớn hơn mấy tháng tiền lương của mình trong ngực, lại nghe thấy hắn bảo đảm, cuối cùng vẫn không chịu được cám dỗ, cầm tiền rồi nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì cả, gia đình trên núi kia gặp chút phiền toái, hình như là không thấy nam chủ nhân đầu nữa.”
Đạt Khôn cau mày, “Không thấy là ý gì?”
Người dân kia đếm xong tiền mới trả lời, “Tôi không biết, bây giờ người nhà đó phải người tới lục soát, còn giới nghiêm tất cả.”
Nói mãi nói mãi, ông ta dịch đến gần cửa xe, hạ thấp giọng, thần bí nói: “Tôi nghe nói bên trong loạn lắm, dưới đất còn có máu!”
Lâu Á ngồi trên ghế phụ, từ lúc nghe thấy
Hoắc Hoành biến mất, tim đã đập thịch thịch rồi.
Bây giờ nghe thấy bên trong còn có máu, trong lòng cô ta càng nặng nề hơn.
Bởi vì cô ta biết, nhất định là Hoắc Chử đã ra tay rồi.
Lâu Á nhìn vẻ mặt khó phân biệt của Đạt Khôn ngồi sau xe qua kính chiếu hậu, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Vậy tại sao không báo cảnh sát?” Đạt Khôn hỏi.
“Cái này thì tôi cũng không biết, ban ngày bọn họ không tới, buổi tối mới tới lặng lẽ lục soát.
Mà nói ra cũng lạ, những người đó không lục soát trên đỉnh núi mà lại lục soát đường sống và chỗ nước cạn. Dù sao cũng thần bí lắm.”
“Vậy sau đó đã tìm được chưa?”
Người kia toét miệng cười, “Cậu thú vị thật đấy, đương nhiên là chưa rồi, nếu không cũng sẽ không bảo tôi đứng ở đây.”
Đạt Khôn cũng miễn cưỡng cười theo, âm thầm tính toán trong lòng rồi mới lên tiếng: “Hóa ra là thế, vậy tôi vẫn nên mau rời đi thì hơn.”
Người dân kia thu lại nụ cười, gật đầu lia lịa,
“Đúng thế đúng thế, các cậu mau đi đi, trời rất lạnh, đường lại hẻo lánh như vậy, ngộ nhỡ nửa đường động cơ chết máy thì không ổn đâu.”
“Cảm ơn chú.” Đạt Khôn cười nói rồi bảo tên thuộc hạ quay xe đi về trung tâm thành phố.
Trên đường về, sắc mặt hắn u ám có thể vắt ra nước.
Đạt Khôn không hiểu nổi hắn mới rời đi một tuần ngắn ngủi, sao Hoắc Hoành lại đột nhiên biến mất?
Vậy chuyện hợp tác tiếp theo há chẳng phải là xôi hỏng bỏng không rồi à?!
Hắn nhớ lại vừa rồi người dân kia nói tới việc trong phòng còn có vết máu, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Vì vậy, hắn lập tức ra lệnh cho tên thuộc hạ đang lái xe: “Lập tức phái người đi điều tra, tra rõ rốt cuộc Hoắc Hoành xảy ra chuyện gì!”
“Vâng.”
Người kia trả lời, Lâu Á ngồi trên ghế phụ hơi run lên.
Chiếc xe lao nhanh về khách sạn.
Kế hoạch to lớn với Hoắc Hoành tan biến không còn hy vọng nữa, hai ngày sau đó, vẻ mặt Đạt
Khôn càng lúc càng tệ hơn.
Bầu không khí bên trong phòng VIP cũng càng lúc càng căng thẳng.
Ngay cả nhân viên vệ sinh tới quét dọn hằng ngày cũng nơm nớp lo sợ đến, nơm nớp lo sợ đi.
Những người trong khách sạn đều đang xì xào bàn tán, sợ gặp phải tai họa, chỉ có thể cẩn thận phục vụ.
Bọn họ tưởng là theo thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Ai ngờ, vào ngày thứ tư, tên thuộc hạ Đạt Khôn phái ra ngoài mang về một tin tức xấu.
“Lão đại, em đã tìm người hỏi thăm rõ ràng, trong thôn có người đã từng đến hiện trường xem, nói là bên trong có dấu vết bắn nhau, hơn nữa hiện trường có nhiều vết máu, nhìn lượng máu kia tuyệt đối không phải là của một người.”
Đạt Khôn đang ngồi uống trà đặt mạnh ly trà xuống, “Vậy Hoắc Hoành thì sao?”
“Hắn nói lúc hắn đi vào bên trong thì đã trống không, hơn nữa hắn còn nói…” Tên thuộc hạ kia nói xong lời cuối cùng lại ấp úng.
“Hắn còn nói gì nữa?”
“Hắn còn nói rạng sáng một tuần trước, trên núi truyền tới mấy tiếng vang lớn, hình như là có thứ gì rơi từ trên núi xuống. Có điều chỉ vàng lên hai lần, sau đó không còn gì nữa, bọn họ cũng không để ý.”
“Bắn nhau, vết máu, rơi từ trên núi xuống…” Đạt
Khôn lẩm bẩm rơi vào trong suy nghĩ.
Nếu như bây giờ hắn còn chưa hiểu, vậy thì quá ngu xuẩn rồi!
Một lúc sau, hắn mới lạnh lùng nói: “Hoắc Chử thật là bản lĩnh.”
Vì mình từ chối hợp tác quá lâu nên hắn mới định nhổ cỏ tận gốc, giải quyết Hoắc Hoành hoàn toàn sao?
Không thể không nói, bước đi này của hắn rất thâm hiểm.
Không chỉ cắt đứt đường lui của mình, ngay cả kế hoạch cũng hỏng bét theo.
Đáng chết!
Chẳng trách hơn một tuần nay hắn không gọi điện thoại tới, hóa ra là đang đợi mình.
Bây giờ Đạt Khôn vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào.
Không có Hoắc Hoành, tương đương với việc thẻ đánh bạc hoàn toàn biến mất rồi.
Hắn không thể bởi vì Hoắc Hoành biến mất mà vứt bỏ đường dây thành phố A được.
Huống hồ những thứ hàng kia mang đến mang đi, ngộ nhỡ ở trên đường xảy ra chuyện gì, cuối cùng người xui xẻo vẫn là hắn.
Vì vậy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Đạt Khôn quyết định gọi điện cho Hoắc Chử trước.
Điện thoại vang lên khoảng một phút mới có người nghe.
“Ha ha, sao hôm nay Khôn lão đại lại có hứng như vậy, giữa trưa đã gọi điện thoại cho tôi?”
Bên đầu kia điện thoại là tiếng cười sang sảng của Hoắc Chử.
Đạt Khôn siết chặt nắm đấm, ánh mắt u ám, nhưng vẫn giả vờ cao hứng khách sáo hàn huyện với hắn, “Tôi cứ đau đau trong lòng chai rượu của Tam thiếu, nên mới đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.”
“Ồ? Tôi còn tưởng là Khôn lão đại đã quên chuyện này rồi cơ.”
Hoắc Chử biết chắc chắn Đạt Khôn đã nhận được tin tức rồi, cho nên mới nhanh chóng đổi hướng nịnh bợ mình như vậy.
“Sao có thể chứ, lời Tam thiếu nói tôi luôn nhớ kĩ trong lòng.”
Hoắc Chử đã nắm chắc thắng lợi khẽ cười,
“Nhưng ngại quá, Khôn lão đại đến chậm một bước rồi, chai rượu kia tôi đã uống hết từ tuần trước.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “tuần trước”, giống như ám chỉ.
Đạt Khôn đang bê trà nghe thấy thế, hơi khựng tay lại.
Một tuần trước…
Không phải chính vào cái đêm hắn đi đến biệt thự của Hoắc Hoành à?!
Đạt Khôn nhanh chóng hiểu ra, chắc là lúc hắn lén rời đi đã có người mật báo cho Hoắc Chử rồi!