Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1467
Dưới màn đêm, một chiếc xe nhanh chóng đi đến vùng giáp ranh ngoại ô thành phố A.
Trong xe chính là Đạt Khôn vừa mới nói chuyện điện thoại với Hoắc Chử.
Hắn hỏi tên thuộc hạ đang lái xe, “Còn bao lâu nữa mới đến trang viên Hoắc Hoành ở?”
“Còn ba tiếng nữa.”
Đạt Khôn nhìn đồng hồ, sau khi xác định thời gian còn dư dả, hắn mới dựa vào ghế nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe.
Hóa ra Đạt Khôn không đi chơi gì cả mà lén đến trang viên Hoắc Hoành ở.
“Đợi lát nữa đến đó, tìm cơ hội xem rốt cuộc tình hình sức khỏe của hắn thế nào, Lâu Á.” Đạt
Khôn ngồi ở sau xe đột nhiên chỉ đích danh Lâu
Á đang ngồi ở ghế phụ. Lâu Á đang lén gửi tin nhắn, nghe thấy Đạt Khôn gọi, tay run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.
“Tôi biết rồi.” Cô ta đè nén sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Đạt
Khôn trong kính chiếu hậu, đáp.
Đến khi Đạt Khôn ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ta mới lén lấy điện thoại ra, ấn gửi đi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô ta luôn lo sợ bất an, sợ Đạt Khôn ở sau lưng sẽ phát hiện ra hành động của mình, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt nhẹp.
Suốt ba tiếng, cô ta ngồi trên ghế phụ không nhúc nhích, cầm chặt điện thoại trong tay, giống như nhà sư ngồi thiền.
Trời đêm tối đen như mực. Trên đường quốc lộ ven núi vắng vẻ, chỉ có mình xe của bọn họ đang chạy.
Đạt Khôn nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ thì cười lạnh, “Hoắc Khải Lãng này thật ác, lại ném hắn đến nơi hoang vu thế này.”
Cho dù sợ lời đồn đại nghiêm trọng thế nào đi nữa thì cũng nên tìm cho Hoắc Hoành một bệnh viện tốt, hoặc là bác sĩ giám sát 24/24 giờ mới đúng. Nếu như Hoắc Hoành thật sự phát tác cơn nghiện, xảy ra vấn đề gì, thì ngay cả thời gian gọi xe cấp cứu cũng không đủ.
Đạt Khôn nhìn cảnh tượng hoang vu ngoài cửa xe, không nhịn được cảm khái. Đường đường là
Nhị thiếu nhà họ Hoắc mà lại luân lạc giống như một tù nhân, bị giam cầm ở chỗ này. Một chút tự do cá nhân cũng không có.
Con đường vắng vẻ nên xe rất nhanh đã đến nơi.
“Lão đại, chúng ta đến rồi.” Tên thuộc hạ thông báo xong rồi lập tức xuống xe mở cửa cho hắn.
Đạt Khôn xuống xe, đập ngay vào mắt hắn là một tòa trang viên to lớn đứng sừng sững trước mặt.
Hắn tiến lên bấm chuông.
Hai người trong nhà ăn xong bữa tối, đang định so tài tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lập tức cảnh giác.
Giờ này không thể nào có người dân tới đưa nguyên liệu nấu ăn được.
Hơn nữa cho dù đưa thì bọn họ cũng gần như không bấm chuông cửa, phần lớn đều là gõ lên cửa mấy cái, sau đó bỏ đồ ăn xuống rồi đi luôn.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vốn đang tươi cười lập tức thu lại mấy phần.
“Anh lên tầng nằm đi, em đi mở cửa.” Cô nói với
Hoắc Hoành: “Xem ra, kịch hay sắp mở màn rồi.”
“Em phải cẩn thận.” Hoắc Hoành cười, xoa đầu cô rồi lên tầng.
Sau khi xác định Hoắc Hoành đã vào phòng,
Nhiếp Nhiên mới đi ra mở cửa.
Quả nhiên, cổng lớn vừa mở ra, cô đã thấy
Đạt Khôn đang cười đứng ở cửa.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, không lộ ra vẻ kinh ngạc mà chỉ lạnh lùng hỏi, “Khôn lão đại?”
“Ha ha ha, cô Diệp, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh trả lời.
“Sao thế, không định cho tôi vào trong à? Chỗ các cô không phải có một câu nói là người tới là khách sao? Không phải cô định chặn khách ở ngoài cửa đấy chứ?”
“Người được mời mới gọi là khách, còn kiểu không mời mà tới như Khôn lão đại…”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong, Đạt Khôn đã cười ha ha ngắt lời: “Không mời mà tới cũng là khách, cũng là khách.”
Nói rồi hắn tự nhiên đi vào.
Lúc hắn nhìn thấy bên trong cái sân rộng lớn trống không có một cái túi rác rất lớn thì tỏ vẻ rất kinh ngạc, “Chỗ hai người không có cả người tới quét dọn định kỳ à? Sao lại ném rác ở đây?”
Nhiếp Nhiên theo tầm mắt hắn nhìn qua rồi bật cười, “Vậy lát nữa khôn lão đại tốt bụng ném “rác” đi hộ tôi nhé.”
Tên thuộc hạ đi cùng Khôn lão đại nghe thấy thế, lập tức nổi giận, “Cô muốn chết à!”
Con ranh chết tiệt này lại dám sai bảo lão đại của bọn họ.
Không chỉ như vậy, còn dám bảo lão đại của bạn họ vứt rác, đúng là chán sống rồi!
Nhưng ai ngờ Đạt Khôn không hề để ý, thậm chí sau khi nghe xong còn phá lên cười ha ha, đồng thời ngăn cản thuộc hạ của mình, “Không sao không sao, từ trước đến giờ tôi coi việc giúp người là niềm vui, chỉ là một cái nhấc tay thôi.”
Nhiếp Nhiên cũng cười, không nói thêm cái gì.
Chỉ sợ đến lúc đó thấy túi “rác” kia, hắn sẽ không cười được nữa thôi.
Đạt Khôn thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, vì vậy nhìn xung quanh, hỏi: “Nói lâu như vậy, Nhị thiếu đâu? Sao tôi không thấy anh ta?”
Nói rồi hắn đi vào trong phòng khách trang viên.
Trong phòng sáng sủa nhưng trống không lạnh lẽo, ngay cả đi bộ cũng có tiếng vang.
Nhiếp Nhiên đi từ phía sau lên, chặn trước mặt
Khôn lão đại, lạnh lùng nói: “Nhị thiếu đã nghỉ ngơi rồi.”
Đạt Khôn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, “Bây giờ mới chín giờ, Nhị thiếu nghỉ ngơi sớm quá rồi đấy.”
Lúc chiều thuộc hạ của hắn tới báo cáo người phái đi theo dõi Hoắc Hoành đã mấy ngày vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, nghi ngờ là bị người bên kia giữ lại.
Sau khi nghe được chuyện này, hắn đã quyết định tới xem xem.
Một là tới tìm người, hai là tới xác định lần cuối cùng
Hắn ở đây đã một khoảng thời gian rồi, nếu còn không quyết định thì chuyện sau đó sẽ bị trì hoãn hết.
Mặc dù hắn có thể kéo dài, nhưng vấn đề là tất cả có đáng cho hắn kéo dài như vậy không.
Nhiếp Nhiên thấy hắn cứ đứng đó không đi thì sầm mặt lại, “Sao thế, bây giờ khôn lão đại đang nghi ngờ chất vấn tôi à?”
Cô vừa mới dứt lời, trên tầng hai đã truyền đến một giọng nói yếu ớt, “Ai tới thế?” Đạt Khôn vốn đang định đi, nghe thấy giọng
Hoắc Hoành, lập tức cười như không cười nhìn
Nhiếp Nhiên.
Ngay cả tên thuộc hạ kia và Lâu Á sau lưng hắn cũng cười khẩy khinh thường nhìn cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô trả lời với người trên tầng hai, “Là Khôn lão đại.”
“Khụ khụ… vậy mau đỡ tôi xuống…” Trên tầng hai lại truyền tới giọng nói yếu ớt của Hoắc Hoành.
“Vâng.” Nhiếp Nhiên đáp, sau đó nói với Khôn lão đại: “Xin Khôn lão đại chờ một lát.”
Nói rồi cố định đi lên tầng.
Nhưng Đạt Khôn đầu có bỏ qua cơ hội này, lập tức nói: “Đừng đừng, dù sao tôi cũng đặc biệt tới thăm Nhị thiếu, thăm ở đâu mà không phải là thăm.”
Sau khi nói xong, hắn không chờ Nhiếp Nhiên đồng ý, đi vòng qua cô lên thẳng tầng hai.
Nhiếp Nhiên làm ra vẻ muốn ngăn cản, tên thuộc hạ sau lưng Đạt Khôn vội tiến lên ngăn cô lại.
Hai người cứ đứng mặt đối mặt ở trên cầu thang.
Tên thuộc hạ kia không động vào cô, cứ đứng chặn ở trước mặt cô như vậy.
Nhiếp Nhiên đâu có muốn ngăn Đạt Khôn, chỉ làm ra vẻ mà thôi, bây giờ có người muốn ngăn cản mình, cô cũng vui vẻ dừng lại, trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng tên thuộc hạ đối diện kia không biết chuyện, hắn cho là Nhiếp Nhiên sợ hắn, cười khẩy trong lòng.
Đến khi Đạt Khôn thuận lợi đi vào, hắn chặn ở trước mặt cô, đứng trên cao nhìn xuống.
“Có thể tránh đường rồi chứ?” Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nói.
Tên kia không biết sống chết vênh mặt lên:
“Khôn lão đại muốn nói chuyện riêng với Nhị thiếu của cô, cô không thể đi vào.”
“Tôi thấy anh không biết chữ “chết” viết như thế nào rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Tên kia cau mày lại, tức giận nói: “Cô đừng tưởng là tôi không dám đánh phụ nữ.”
Nhiếp Nhiên nhìn cửa tầng hai, nhún vai một cái, lui về phía sau hai bước sau đó nhanh như cắt đạp mạnh vào ngực trái tên kia.
Tên không kịp tránh, trong nháy mắt cả người bị đá bay ra ngoài.
Sàn nhà cẩm thạch bóng loáng khiến hắn bay ra ngoài mấy mét.
Nhiếp Nhiên thấy hắn kéo lê miễn phí trên mặt đất, mới không tiến lên đá thêm mấy cái, mà đi thẳng lên tầng.
Tên kia bị đá nằm dưới đất đau đến nỗi thở cũng khó khăn, trước mắt tối đen, ngay cả đứng lên cũng không nổi, càng đừng nói là đi lên ngăn cản cô.
Hắn không hiểu một cô gái nhỏ nhắn như thế sao lại có thể có sức lực lớn đến vậy!
Hắn nằm trên mặt đất trơ mắt nhìn Nhiếp
Nhiên từng bước từng bước lên tầng.
Nhiếp Nhiên đi vào phòng, thấy Đạt Khôn đang bắt tay Hoắc Hoành, cười xán lạn, “Nhị thiếu, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Hoắc Hoành nằm trên giường, nhìn sắc mặt vô cùng yếu ớt, “Xin lỗi Khôn lão đại, gần đây tôi bị cảm, cho nên luôn đi ngủ rất sớm.”
Cảm?
Vậy mà anh cũng nói ra được.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa cười thầm.
Mà Đạt Khôn cũng khách sáo nói: “Không không không, là tôi tới không đúng lúc.”
Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, lạnh lùng nói chen vào, “Hiếm khi thấy Khôn lão đại biết thân biết phận, nhưng vừa rồi lúc tiến vào sao không có cái giác ngộ này nhỉ?”
Đạt Khôn cười ha ha, “Không phải là tôi nhất thời thấy Nhị thiếu nên vui quá, quên mất sao?
Dù sao bạn hợp tác của tôi đột nhiên biến mất một khoảng thời gian dài như vậy, tôi rất lo lắng.”
Hoắc Hoành tựa vào đệm, mỉm cười, “Tôi không sao, chỉ là cảm cúm suốt, không được thoải mái lắm, đến đây nghỉ dưỡng một thời gian mà thôi.”
Nói xong, anh không nhịn được ho khẽ.
Đạt Khôn kín đáo nhìn Lâu Á đứng bên cạnh.
Lâu Á một lòng muốn Đạt Khôn và Hoắc Chử giao dịch với nhau, đương nhiên sẽ không cho
Hoắc Hoành cơ hội, huống hồ bây giờ anh không ngừng ho, trông rất ốm yếu bệnh tật.
Vì vậy cô ta âm thầm lắc đầu.
Nhưng không ngờ Đạt Khôn nhìn thấy, ý cười càng sâu hơn.
Mà nụ cười thoải mái của hắn khiến Lâu Á càng cảm thấy quyết sách của Đạt Khôn lần này là sai lầm, cũng càng cảm thấy phán đoán của mình là chính xác.
“Không sao, dù sao tôi đã ở đây nửa tháng rồi, thêm nửa tháng nữa cũng đâu có sao. Chờ Nhị thiếu nghỉ dưỡng xong rồi, chúng ta lại tiếp tục bàn vụ làm ăn này.” Đạt Khôn đã tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.
Câu trả lời của hắn lại khiến Hoắc Hoành và
Nhiếp Nhiên đồng thời khẽ cau mày lại.
Đặc biệt là Nhiếp Nhiên, vừa rồi cô không hề bỏ qua hành động nho nhỏ giữa Đạt Khôn và Lâu Á.
Tại sao Đạt Khôn nhìn thấy Lâu Á lắc đầu, lại nói ra lời hứa hẹn này?
Hơn nữa nhìn vẻ mặt Lâu Á hình như cũng rất không tán thành với Đạt Khôn, nếu không cô ta không thể nào cau chặt mày như vậy được.
Hoắc Hoành nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, sau đó cố ý kinh ngạc hỏi: “Anh không đàm phán với Hoắc Chử à?”
“Vụ làm ăn này là Nhị thiếu không quản xa xôi nghìn dặm tới hợp tác với tôi, hơn nữa thành ý lớn như vậy, sao tôi có thể bởi vì Nhị thiếu bị bệnh mà quay đi hợp tác với người khác? Tôi không phải là người như thế.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Thành ý của Khôn lão đại đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt. Có điều, vì có thể hợp tác với Nhị thiếu mà anh không sợ để đồ của anh ở trên bến tàu, đến lúc đó bị người ta phát hiện ra à?”
“Hàng của tôi chưa đến.” Đạt Khôn cười với
Nhiếp Nhiên, lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn rất đắc ý tiếp tục nói: “Thứ lần này tôi mang đến chỉ là đồ bình thường, hàng thật sẽ đến vào ngày hôm đó.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn mới hơi thả lỏng vẻ mặt.
Chẳng trách người này có thể ở lại đây lâu như vậy, hóa ra vẫn giữ lại đường lui.
Không thể không nói Đạt Khôn rất cẩn thận.
Lúc Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ, Hoắc Hoành ngồi ở trên giường đột nhiên ngồi thẳng lên, kích động vỗ lên chân mình, “Vậy thì tốt quá rồi!
Nếu như khôn lão đại vẫn có thể đứng về phía tôi, tôi có thể cam kết, tôi sẽ mở hết đường dây hai thành phố cho anh.”
Nhiếp Nhiên lập tức không phản ứng kịp, chân mày khẽ cau lại nhìn Hoắc Hoành.
Kế hoạch ban đầu không phải là nghĩ cách thức đẩy Hoắc Chử và Đạt Khôn hợp tác với nhau, sau đó một lưới bắt hết bọn họ sao?
Sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi thế?
Nhiếp Nhiên im lặng đợi lời tiếp theo của Hoắc Hoành.
“Chỉ cần anh đồng ý đứng về phía tôi, tôi thật sự có thể cam kết với anh!” Hoắc Hoành vì quá kích động mà ho sặc sụa.
Nhiếp Nhiên thấy thế, lập tức đi lên vuốt lưng cho anh.
“Đương nhiên tôi đứng về phía Nhị thiếu rồi, chỉ là… Nhị thiếu cũng biết đấy, mặc dù hàng của tôi không ở đây nhưng cũng không dồn ở địa bàn của mình, ít nhiều vẫn nguy hiểm. Cho nên, rốt cuộc tôi còn phải chờ bao lâu nữa?” Đạt Khôn cười hỏi.
Hoắc Hoành họ xong, thở hổn hển, “Chỉ cần
Khôn lão đại kiên quyết, tôi tin tôi sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Đạt Khôn cố giả ngu hỏi: “Hả? Sao tôi lại không hiểu ý anh thế, không phải là nghỉ ngơi sao? Tại sao lại không thể ra ngoài?”
Hoắc Hoành giống như là bị thành ý của Đạt
Khôn làm cho cảm động, rủ rỉ nói, “Chuyện tới nước này tôi cũng không giấu Khôn lão đại nữa.
Hoắc Chỉ biết chuyện tôi cai nghiện từ chỗ bác sĩ của tôi, nói cho ba tôi, vì vậy tôi bị ép chuyển tới nơi này.”
Lời Hoắc Hoành nói nửa thật nửa giả cũng như tin tức Đạt Khôn lấy được.
Hắn cũng lập tức yên tâm.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ kinh ngạc, “Tại sao lại như vậy? Vậy anh cai nghiện thành công chưa? Có cần bảo Lâu Á điều chế ít thuốc cho anh không?”
Hoắc Hoành xua tay, “Cảm ơn Khôn lão đại quan tâm, tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“Anh đừng vội, cứ nghỉ ngơi tử tế, dù sao lần hợp tác này tôi nhất định chỉ làm với anh. Suy cho cùng vẫn là tôi nợ anh.”
Đạt Khôn liên tục bảo đảm khiến Hoắc Hoành thả lỏng hơn không ít.
Hai người lại trao đổi gần một tiếng cho việc hợp tác tiếp đó, thấy đã không còn sớm, lúc này
Đạt Khôn mới rời đi.
Đi từ trên cầu thang xuống, Đạt Khôn cười nói:
“Cô Diệp có thể ở bên cạnh Nhị thiếu trong lúc
Nhị thiếu sa sút thế này, tôi bái phục.”
“Tôi còn bái phục Khôn lão đại hơn, biết rõ Nhị thiếu đã bị Hoắc thị vứt bỏ mà anh có thể không suy nghĩ đến vốn đầu tư và nguy hiểm để giúp anh ấy.” Nhiếp Nhiên sóng vai đi xuống cùng hắn, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống một thuộc hạ.
Ý trong lời nói của cô cũng không biết là khen hay châm chọc.