Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1466
SỰ CẢNH CÁO CỦA HOẮC KHẢI LÃNG – THÚC ÉP
Một tiếng sau, xe chậm rãi lái vào nhà họ Hoắc.
A Lạc đỗ xe ở sân rồi lập tức xuống xe mở cửa cho Hoắc Chử.
Hoắc Chử mới vừa xuống xe, chú Trần ngồi trên ghế phụ đã nói với hắn: “Lão gia đang đợi cậu ở trong phòng sách.”
Hoắc Chử hơi dừng bước lại, sau đó mới tiếp tục đi vào trong nhà.
Bên trong phòng khách trống trải không có một bóng người, Hoắc Chử và chú Trần hai người một trước một sau đi lên tầng hai.
Đến nơi, chú Trần cung kính gõ cửa, nghe thấy người bên trong đồng ý mới dám mời Hoắc Chử vào trong.
Hoắc Chử nhìn căn phòng u ám, Hoắc Khải Lãng ngồi một mình ở bàn đọc sách, nửa gương mặt chìm trong bóng tối của rèm cửa sổ, giống như một pho tượng.
Hắn vừa mới ngồi xuống, chú Trần đã đóng cửa phòng sách lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa “ken két”, không biết tại sao Hoắc Chử cảm thấy lạnh cả người.
Hắn cố đè nén sự bất an ở đáy lòng, làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ba, ba gọi con về gấp như vậy là xảy ra chuyện gì sao?”
Hoắc Khải Lãng dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng giống như băng lạnh nghìn năm, ông ta trầm giọng nói: “Ba vừa nhận được tin tức, bên đảo đã đình công từ bốn ngày trước rồi.”
Hoắc Chử giật nẩy mình, con ngươi không tự chủ được co lại.
Ông ta đã biết rồi!
Mấy ngày qua hắn luôn ém chuyện này xuống, làm sao ông ta có thể biết nhanh như vậy!
Đáng chết!
Chuyện này là một vết thương trí mạng với người căn cơ còn chưa vững như hắn.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Chỉ vì chuyện này thôi ạ?”
Giọng nói hờ hững kia khiến Hoắc Khải Lãng cau mày lại.
Có lẽ Hoắc Chử không biết tầm quan trọng của kho vũ khí đạn dược nhưng Hoắc Khải Lãng rất rõ ràng, kho vũ khí đạn dược đó không chỉ đơn giản là nơi chứa vũ khí đạn dược.
“Chỉ? Tốt nhất con nên hiểu, có được Đạt Khôn rồi không có nghĩa là có thể vứt bỏ vũ khí đạn dược. Vũ khí đạn dược mới là nghề chính của chúng ta.” Trong giọng nói của ông ta lộ ra sự uy nghi, cảm giác áp bức trong lời nói đó khiến mắt
Hoắc Chử giật giật.
Đây mới thật sự là phong thái của người quyền thế.
Chỉ một câu nói đã khiến Hoắc Chử lạnh sống lưng.
Hắn lập tức thu lại ý cười trên mặt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, “Ba, ba yên tâm, con vừa nói chuyện với bọn họ rồi. Bên chỗ Phó lão đại là bởi vì anh Hai đột nhiên bị cách chức, khiến bọn họ không kịp phản ứng nên mới tạm thời đình công.”
“Vậy bây giờ đã xử lý xong rồi chứ?” Vẻ mặt
Hoắc Khải Lãng vẫn không thay đổi.
Sắc mặt Hoắc Chử thoáng nặng nề, “Tạm thời vẫn còn một ít vấn đề, có điều con tin hai ngày nữa là có thể xong.”
Giọng Hoắc Khải Lãng mạnh mẽ, mang theo ý ra lệnh và cảnh cáo, “Tốt nhất hai ngày tới con có thể xử lý ổn thỏa cho ba, nếu không có thể ba sẽ phải nghi ngờ quyết định ban đầu của mình đấy.”
“Ba có ý gì?” Lần này, mặt Hoắc Chử biến sắc.
Hoắc Khải Lãng ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng như một tảng băng khổng lồ đè lên tim
Hoắc Chử, “Ba nghĩ con nên hiểu rõ.”
“Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, không cần phải hết bỏ con đi nhanh như vậy chứ?” Sắc mặt Hoắc Chử cũng sầm lại.
“Nhanh à? A Hoành đã rời đi một khoảng thời gian rồi, mà đến bây giờ con vẫn chưa nắm được con đường chỗ Đạt Khôn. Các chú bác kia bây giờ đều đang lén bàn luận, nếu như bây giờ còn biết kho vũ khí đạn dược ngoài đảo bị đình công thì con nói xem, tiếp theo sẽ là cục diện gì?” Hoắc Khải Lãng điềm tĩnh nói từng câu, gõ tay lên bàn giống như là đang gõ vào lòng Hoắc Chử.
Hắn bình ổn lại tâm trạng, sau đó nói: “Bên chỗ Đạt Khôn chỉ là bởi vì ban đầu hắn đàm phán với anh Hai, con không có ở đó. Bây giờ anh Hai đột nhiên rời đi, tất cả đàm phán đều bị lật đổ nên chỉ có thể làm lại lần nữa, bao gồm cả những chi tiết vụn vặt con cũng cần phải nói rõ ràng, như vậy thì trong quá trình hợp tác sau này mới có thể thông suốt không trở ngại.”
“Con cảm thấy các chú bác sẽ nghe lời giải thích của con à?”
Một câu nói của Hoắc Khải Lãng khiến vẻ mặt
Hoắc Chử nặng nề. Bởi vì hắn rất rõ ràng, đám chú bác kia chỉ xem kiếm được bao nhiêu tiền, chưa bao giờ quan tâm quá trình.
Hoắc Khải Lãng nhìn người đối diện, trực tiếp hạ thông điệp, “Ba cho con thêm một tuần, ba không hy vọng vào đêm giao thừa ba còn phải suy nghĩ chuyện đổi tổng giám đốc đâu.”
Hoắc Chử nghe thấy câu này, trái tim hoàn toàn chùng xuống.
Hắn biết Hoắc Khải Lãng không đùa với mình, đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Im lặng mấy giây, cuối cùng hắn gật đầu, đáp lại,
“Vâng, con biết rồi.”
Lúc này Hoắc Khải Lãng mới vừa lòng, nói: “Ra ngoài đi.”
Hoắc Chử lạnh mặt đứng lên, đi ra khỏi phòng sách.
Bấy giờ, Chú Trần đứng ở ngoài phòng cửa mới đi vào trong, đóng cửa lại.
Hoắc Khải Lãng lập tức hỏi: “A Hoành ở bên kia sống tốt chứ?”
Chú Trần vốn muốn đi vào báo cáo các thành viên hội đồng quản trị gần đây bởi vì mãi không thấy Hoắc Chử và Đạt Khôn hợp tác với nhau mà bắt đầu bàn luận sôi nổi. Ông ta không ngờ lại nghe thấy Hoắc Khải Lãng hỏi như vậy, nhất thời thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Theo như người dân dưới núi nói thì tình hình của Nhị thiếu không tốt lắm, cơn nghiện ma túy phát tác vô cùng dữ dội.”
Hoắc Khải Lãng ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm cái cửa sổ chưa kéo rèm, hồi lâu mới lên tiếng:
“Nếu như cần thì bảo bác sĩ can thiệp đi.”
Chú Trần trợn to hai mắt, “Đại ca, ý anh là… muốn để Nhị thiếu quay về à?”
“Rốt cuộc A Hoành có về được hay không thì phải xem năng lực của A Chử. Nếu nó không có cách nào khiến bên kia bắt đầu công việc lại, vậy tôi cũng chỉ có thể để cho A Hoành về thôi.”
Giao kèo này là một tay Hoắc Hoành ký kết. Hơn nữa nghe nói tên thủ lĩnh cướp biển bên kia từng chịu ơn cứu mạng của Hoắc Hoành. Anh đàm phán chắc chắn dễ dàng hơn Hoắc Chử.
Chú Trần lập tức gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo bác sĩ tới khám cho Nhị thiếu.”
Ông ta không ngờ dưới tình hình này mà Hoắc
Hoành vẫn có cơ hội trở mình.
Sau khi nói chuyện đơn giản với Hoắc Khải
Lãng mấy câu, ông ta mở cửa phòng sách ra.
Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ngay Hoắc Chử đang đứng ở cửa.
Vẻ mặt u ám của hắn khiến chú Trần giật mình, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Ông ta biết nhất định Hoắc Chử đã nghe được đoạn đối thoại của đại ca và ông ta trong phòng.
Thế nhưng vậy thì có ích lợi gì, nếu như hắn không giải quyết được vấn đề kho vũ khí đạn dược, cho dù đại ca muốn bảo vệ hắn, các thành viên hội đồng quản trị cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn tiếp tục ngồi ở vị trí này.
Ông ta gật đầu với Hoắc Chử rồi xuống tầng, để lại một mình Hoắc Chử đang vô cùng phiền muộn.
Vừa rồi hắn vốn định đi, nhưng không ngờ lúc chú Trần đóng cửa lại nghe thấy Hoắc Khải
Lãng nhắc tới Hoắc Hoành, làm cho hắn phải dừng lại lắng nghe.
Ai ngờ lại nghe được tin Hoắc Khải Lãng muốn để Hoắc Hoành trở về.
Hoắc Chử không nhịn được siết chặt tay lại.
Ông ta cho rằng mình chắc chắn không thể giải quyết chuyện này, cho nên mới có quyết định như vậy sao?!
Đợi đến khi Hoắc Hoành từ nơi đó về đây, địa vị của hắn ở công ty sẽ sa sút đến mức nào đây?
Không, không thể!
Tuyệt đối không thể để cho hắn ta trở lại!
Lần này Hoắc Hoành đã đến nước đường cùng còn trở mình được, vậy hắn nhất định sẽ trở thành trò cười của cả thành phố A!
Hắn thầm tính toán, lòng tràn đầy tâm sự xuống tầng
Hắn mới đi đến sân, một chiếc xe thương vụ màu đen đã chậm rãi chạy vào.
Lý Đào đi từ bên trong xe ra.
“Hóa ra chú Hai không có thời gian là vội đến nói chuyện với ba cháu.” Hoắc Chử châm chọc nói.
“Cháu không thể trách chú được, A Chử.” Lý Đào nhìn thấy hắn cũng hơi ngẩn ra, dường như là kinh ngạc tại sao lúc này hắn lại về nhà họ
Hoắc, nhưng sau đó ông ta cười nhạt, “Đại ca lên tiếng, chú nào dám không nghe.”
Trong lời nói của ông ta cũng có hai ý nghĩa.
Hoắc Chử bị ông ta chọc đến chỗ đau, giận đến tím gan.
Lý Đào âm thầm quan sát sắc mặt hắn, phát hiện đáy mắt hắn đầy vẻ phiền muộn, xem ra là bị khó chịu ở chỗ đại ca rồi.
Ông ta uyển chuyển hỏi: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện của Đạt Khôn rốt cuộc cháu làm thế nào? Bây giờ các chú bác khác đều nói kéo dài thời gian quá, bắt đầu dị nghị rồi.”
Hoắc Chử phiền não, nói qua loa lấy lệ: “Chú
Hai yên tâm, cháu nhất định sẽ làm ổn thỏa.”
Nhưng Lý Đào cũng không dừng lại, ý tứ sâu xa nói với hắn: “A Chử, mọi người đều tin tưởng cháu có thể kiếm được cho mọi người nhiều tiền hơn, mới để cho cháu ngồi lên cái vị trí này.”
“Chú Hai, chú đừng quá lo lắng, cháu sẽ giải quyết toàn bộ những chuyện này.” Hoắc Chử cố chịu đựng, nói tiếp.
Hai lần đều không có được câu trả lời rõ ràng,
Lý Đào dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề: “Vậy rốt cuộc lúc nào cháu có thể làm được? Hàng của
Khôn lão đại đang ở bến tàu, nhiều thêm một ngày là thêm phần nguy hiểm, đến lúc đó tất cả chúng ta đều không thoát được liên quan.”
Hoắc Chử cảm thấy có thể trấn an một người là có thể tranh thủ thêm một phần cho mình, vì vậy hòa hoãn hơn, “Chú Hai, không phải cháu không muốn xử lý cho xong, nhưng chú cũng biết anh Hai đàm phán với Khôn lão đại dưới tình trạng bị nghiện, bị Khôn lão đại chiếm phần lớn lợi nhuận. Bây giờ cháu đàm phán lại, muốn thu hồi lại cho Hoắc thị, đương nhiên
Khôn lão đại không chịu rồi, thế nên nhất định phải tốn thêm ít thời gian.”
“Tốt nhất là như vậy, chú hy vọng cháu đừng khiến mọi người thất vọng.”
Sau khi nói xong, Lý Đào nhìn Hoắc Chử một cái rồi mới đi vào trong nhà.
Ông ta vừa quay người đi, sắc mặt Hoắc Chử lập tức sầm xuống.
Vũ khí đạn dược, ma túy…
Hai con đường này bây giờ đều xảy ra vấn đề.
Phó lão đại đình công.
Đạt Khôn lại trì hoãn không muốn hợp tác.
Sự tự tin lúc đầu đã không còn tồn tại, thay vào đó là đủ vấn đề làm hắn nhức đầu.
Mặt hắn tái nhợt vào bên trong xe, lạnh giọng ra lệnh cho A Lạc: “Đến khách sạn.”
Chỗ Phó lão đại quá xa, chắc vẫn còn thời gian có thể kéo dài với Hoắc Khải Lãng.
Nhưng chỗ Đạt Khôn thì ngay cả các chú bác cũng đã không đợi được nữa rồi, hắn nhất định phải lập tức giải quyết mới được.
Xe lăn bánh ra khỏi nhà họ Hoắc.
Chiếc xe lao nhanh trên đường ngoại ô.
Sắc trời dần tối lại, đèn đường sáng lên.
Đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, chiếc xe dừng lại ở cổng khách sạn.
Hoắc Chử xuống xe, đi thẳng đến phòng của Đạt Khôn.
Thang máy nhanh chóng đi xuống.
Phòng hắn đặt là phòng VIP trong khách sạn này, có quản gia riêng biệt của khách sạn ở đó quét dọn và quản lý.
Vì thế lúc quản gia kia nhìn thấy Hoắc Chử thì vội vàng cung kính khom người, “Hoắc tổng.”
Quản gia phục vụ ở trong phòng VIP đều được trải qua huấn luyện quản gia chuyên nghiệp lâu dài ở nước ngoài. Vẻ mặt ai cũng bình tĩnh, núi
Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc.
“Khôn lão đại đâu?” Lúc hắn đi từ bên ngoài vào, phát hiện tên thuộc hạ luôn đứng giống như một cái cọc gỗ ngoài cửa bảo vệ cho Đạt
Khôn trước đây hôm nay không có ở đó.
Không chỉ không thấy ở cửa, ngay cả bên trong phòng cũng không có.
Quản gia nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó trả lời:
“Một tiếng trước ngài Đạt Khôn đã dẫn những người khác đi ra ngoài rồi.”
Hoắc Chử cau mày.
“Anh ta có nói đi đâu không?”
“Không ạ.”
“Vậy có để lại lời nhắn gì không?”
“Không ạ.”
“Được rồi. Ông đi đi.”
“Vâng, Hoắc tổng.”
Người quản gia kia lại cung kính khom người, sau đó mới lui ra ngoài.
Hoắc Chử chỉ còn lại một mình, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đạt Khôn.
Chỉ một lát, điện thoại đã được kết nối.
Tiếng cười chào hỏi quen thuộc của Đạt Khôn vang lên, “Sao muộn thế này rồi Tam thiếu còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì quan trọng à?”
Hoắc Chử cười nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tối hôm nay tôi muốn uống rượu, cho nên tới muốn uống hai ly với Khôn lão đại, không ngờ Khôn lão đại còn có hứng thú hơn tôi, muộn thế này rồi vẫn chưa về. Anh đi đâu chơi thế?”
“Ha ha ha, Tam thiếu, anh phải hiểu cho, tôi bị bệnh lâu như vậy, sắp ngột ngạt chết rồi.” Đạt
Khôn nói câu cuối cùng mang theo ý cười chỉ có đàn ông mới có thể hiểu.
Hoắc Chử cong khóe miệng lên cười lạnh lùng.
Ngột ngạt chết?
Nếu hắn thật sự đi đến chỗ đó, làm sao có thể để cho Lâu Á đi cùng được.
Vẻ mặt Hoắc Chử hung ác, nhưng giọng nói vẫn như cũ, “Hiểu hiểu. Nhưng mà tiếc hai chai rượu ngon tôi mang đến muốn chia sẻ với anh quá.”
“Không sao, đợi hai hôm nữa tôi sẽ uống cùng anh, rượu càng để lâu uống càng ngon.”
Hoắc Chử thấy không thể moi được gì từ Đạt
Khôn, chỉ có thể từ bỏ, “Nếu đã thế thì tôi không quấy rầy Khôn lão đại nữa.”
“Ha ha, được được được, hai hôm nữa gặp lại.”
Hai người hàn huyên xong, cúp điện thoại.
Hoắc Chử nhanh chóng gửi một tin nhắn cho
Lâu Á.
Nếu Lâu Á lựa chọn đứng về phía mình, vậy nếu
Đạt Khôn giấu giếm gì, cô ta nhất định sẽ nói cho mình biết.
Quả nhiên chỉ một lát sau, tin nhắn trả lời đã đến.
Hắn mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, lửa giận cháy bùng bùng không sao dập tắt được.
Hắn ném thẳng điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
Bởi vì tức giận mà mặt hắn vặn vẹo, ánh mắt ăn thịt người kia khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Sau đó Hoắc Chử lấy một cái điện thoại từ trong túi Âu phục ra, gọi vào số duy nhất trong danh bạ. Chỉ mới một tiếng “tút” điện thoại đã kết nối.
Hắn thở hổn hển, trong ánh mắt dữ tợn lóe lên sát ý nồng nặc, “Tối nay ra tay, tôi muốn hắn không thấy được ánh mặt trời ngày mai!”
Vừa dứt lời, hắn không chờ đối phương trả lời mà lập tức cúp điện thoại.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm mang theo gió lạnh cuốn đến.
Bóng đêm đen kịt sau lưng hắn giống như gắn lên cho hắn một đôi cánh ác ma.