Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1465
VI PHẠM ĐIỀU KHOẢN? – BÙ NHÌN MÀ THÔI
So sánh với cuộc sống gia đình nhàn nhã ngọt ngào của Hoắc Hoành và Nhiếp
Nhiên ở ngoại ô thành phố A, khoảng thời gian này Hoắc Chử ở trung tâm thành phố A không được thoải mái cho lắm.
Không, nghiêm túc mà nói là vô cùng không thoải mái.
Mặc dù hắn đã thành công “đá” Hoắc Hoành đi và trở thành người nắm quyền toàn bộ Hoắc thị, nhưng điều này cũng có nghĩa là hắn phải chịu toàn bộ mọi trách nhiệm với Hoắc thị.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.
Chỉ cần có sai lầm, những thành viên hội đồng quản trị kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Lúc Hoắc Chử mới tiếp nhận toàn bộ Hoắc thị, trong lòng hừng hực ý chí, cảm thấy ngay cả
Hoắc Hoành mình cũng có thể dễ dàng đá đi như vậy, cho dù bây giờ nhận thêm hai Hoắc thị cũng không vấn đề gì.
Nhưng mới chỉ qua mấy ngày, cuộc điện thoại đêm hôm đó đã khiến sự hăng hái của hắn biến mất. Đến nỗi mấy ngày Tết dương lịch đó hắn ăn ngủ không yên, lúc tụ tập cũng không đắc ý như những ngày trước nữa.
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại gọi một cuộc điện thoại, không phải gọi cho Đạt Khôn, cũng không phải chú bác nào, mà là tên thủ lĩnh cướp biển ngoài đảo xa xôi – Phó lão đại!
Chính là Phó lão đại hồi đó Hoắc Hoành “cứu đi” từ trong tay Nhiếp Nhiên.
Sau khi được Hoắc Hoành cứu đi, hắn dẫn đám thuộc hạ cuối cùng và Hoắc Hoành tiến vào một hòn đảo bí mật hơn.
Vì ơn cứu mạng, Phó lão đại đồng ý sẽ làm việc cho Hoắc Hoành.
Đương nhiên hắn cũng không thể không làm việc cho Hoắc Hoành, vì thuộc hạ của hắn tổn hại quá nửa, kẻ chết người bị thương, cần đồ ăn cùng với thuốc để sống tiếp.
Mà những thứ này Hoắc Hoành đều có thể cho, không những vậy anh còn có thể cho bọn họ một số tiền lớn, đủ cho bọn họ sống ở nơi đó.
Hơn một tuần trước, Phó lão đại phụ trách xây dựng kho vũ khí đạn dược ở trên đảo sai người gọi điện thoại cho thuộc hạ của Hoắc Chử.
Chính cuộc điện thoại đó đã khiến tương lai vốn tươi sáng của hắn hoàn toàn trở nên u tối.
Tên thuộc hạ bên kia gọi điện thoại nói với hắn, bên hòn đảo đột nhiên đình công không báo trước.
Lúc ấy hắn lập tức gọi điện cho Phó lão đại, nhưng Phó lão đại lại không nghe, hơn nữa trong vòng một tuần tiếp đó cũng không nghe.
Thời gian càng dài, hắn càng sợ chuyện này bị đám chú bác hoặc là Hoắc Khải Lãng phát hiện ra.
Bây giờ hắn vừa lên chức, còn chưa vững vàng, một khi lộ chuyện này ra nhất định sẽ phải chịu sự phản đối của đám chú bác, cho nên hắn luôn giấu giếm.
Sau đó hắn không ngừng gọi cho Phó lão đại, hy vọng có thể liên lạc được với Phó lão đại để giải quyết chuyện này.
Lúc hắn chuẩn bị bảo A Lạc đặt vé máy bay bay thẳng đến đó thì cuối cùng buổi chiều đã gọi được cho Phó lão đại. Hoắc
Chử thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn cười nói: “Gọi điện cho Phó lão đại mà khó quá.”
Trong lòng thì đã nghiến răng nghiến lợi rồi.
Phó lão đại cười, liên tục nói xin lỗi: “Thật ngại quá Tam thiếu. Ở trên đảo sóng yếu, hay mất sóng, mong Tam thiếu thứ lỗi.”
Đối với câu chém gió của Phó lão đại, Hoắc Chử tức giận nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt lại càng u ám.
Mẹ kiếp! Rõ ràng ban đầu vì có thể thuận lợi trao đổi, bọn họ đã tốn rất nhiều tiền để hoàn thiện toàn bộ hệ thống truyền tin trên đảo.
Ở đâu ra sóng yếu với mất sóng!
Nhưng hắn lại không thể vạch trần lời nói dối này.
Vì vậy, hắn hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình nghe bình thường, “Thứ lỗi? Phó lão đại bây giờ lợi hại hơn cả tôi, đâu có để ý đến việc tôi thứ lỗi hay không chứ.”
Phó lão đại hình như rất kinh ngạc, “Sao Tam thiếu lại nói như vậy? Tôi chỉ là một người bình thường trên đảo mà thôi, nào dám so với Tam thiếu.”
Hoắc Chử đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, nhìn dòng xe cộ phía dưới hỏi: “Vậy sao?
Tôi tưởng là bây giờ năng lực của Phó lão đại đã vượt qua tôi rồi, nếu không làm sao dám công khai đình công vi phạm điều khoản như thế.”
“Vi phạm điều khoản? Ai vi phạm điều khoản?
Chúng tôi vi phạm điều khoản sao? Đâu có, có phải là thằng chết tiệt kia không nói rõ ràng không? Tam thiếu, làm sao chúng tôi có thể vi phạm điều khoản được?”
Lại dám giả ngu với hắn à!
Lúc này, sắc mặt Hoắc Chử vô cùng u ám, giống có thể nổi bão bất cứ lúc nào.
“Vậy thì lập tức khôi phục thời hạn công trình đi!” Hắn lạnh giọng ra lệnh.
“Đương nhiên là phải khôi phục thời hạn công trình, tuy nhiên làm hơn nửa năm nay, các anh em quá cực nhọc, quá mệt mỏi rồi.” Phó lão đại đầu kia bắt đầu cười ha ha.
Trong lời nói của hắn có ý khác, đương nhiên
Hoắc Chử hiểu, giọng hắn lạnh đến cực điểm,
“Phó lão đại nói thế là có ý gì?”
“Hơn nửa năm nay các anh em của tôi có thể nói là bán mạng làm ngày làm đêm xây dựng kho vũ khí đạn dược cho mấy người, thế nào cũng phải cho các anh em một ngày ba bữa ăn ngon chứ.”
Phó lão đại công khai yêu cầu như thế khiển lửa giận dần dần dâng lên trong lòng Hoắc Chử, hắn nghiến răng, gằn từng chữ hỏi: “Theo ý Phó lão đại thì thế nào mới được tính là “ăn ngon”
“Đương nhiên là bữa nào cũng có rượu, có thịt rồi.” Phó lão đại yêu cầu rất tự nhiên.
Hoắc Chử cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật giật, hắn đè nén tức giận, tiếp tục hỏi:
“Chẳng lẽ tiền tháng trước Hoắc thị chuyển tới còn chưa đủ cho Phó lão đại bữa nào cũng có rượu, có thịt à?”
“Số tiền đó chỉ đủ cho một mình tôi, đâu có đủ cho nhiều anh em như vậy.”
Nhiều tiền như thế, đủ mua một căn nhà ở khu vực đắt đỏ trong thành phố A mà lại chỉ đủ cho mình hắn ăn?!
Đùa cái gì thế hả!
Hoắc Chử siết chặt tay, đầu ngón tay cũng trắng bệch, dường như đang áp chế lửa giận cực lớn trong lòng, hỏi: “Vậy Phó lão đại cảm thấy phải bao nhiêu tiền mới đủ?”
Người bên kia vội vàng nói: “Ít nhất là thêm một số không nữa.”
Đối mặt với đòi hỏi quá lớn từ Phó lão đại, lần này Hoắc Chử đã nổi điên, “Cái gì?
Các người chỉ xây nhà thôi mà lại muốn thêm một số không nữa?!”
“Tam thiếu nói như vậy là tôi không vui rồi. Chỉ xây nhà ư? Tôi nghe nói giá nhà chỗ các người không hề thấp, đặc biệt là khu vực đắt đỏ, một căn nhà giá cũng là trên trời.”
Hoắc Chử tức giận thiếu điều hộc máu, “Sao có thể như nhau được!”
Phó lão đại hừ lạnh hỏi: “Cái này có gì không giống nhau, không phải đều là xây nhà trên mặt đất sao? Các người xây nhà thì có thể tùy tiện thêm số không, chúng tôi không có tư cách à?”
Ha, xem hắn nói nhẹ nhàng chưa kìa!
Không phải đều là xây nhà trên mặt đất sao…
Nhưng vấn đề là xây ở trên đất nào!
Nếu như ở khu đất đắt đỏ, giá một căn nhà đương nhiên dọa người rồi.
Còn nếu ở một nơi không một bóng người, thỉnh thoảng có dã thú qua lại, đừng nói giá trên trời, cho dù bán tống bán tháo cũng không ai muốn.
“Phó lão đại, giờ anh đang mặc cả đấy à! Anh đang vi phạm điều khoản!” Hoắc Chử không muốn nói chuyện giá cả khác nhau của những khu vực khác nhau với một tên cướp biển. Như vậy sẽ vô cùng kỳ cục.
Phó lão đại đắc ý cười, “Tam thiếu nói như vậy là quá nghiêm trọng rồi. Vi phạm điều khoản?
Chúng ta có điều khoản hợp tác nào trói buộc à?”
“Anh!” Hoắc Chử giận tím gan.
Đúng thế, bọn họ vốn là cấu kết trái pháp luật, không có điều khoản hợp tác ràng buộc.
Cho dù vi phạm điều khoản thật, Hoắc Chử cũng không thể cầm cái tờ hợp đồng đó đi kiện đám cướp biển này ra tòa.
“Cho dù không có ràng buộc, nhưng ban đầu chúng ta đã thống nhất rõ điều khoản, anh cũng đồng ý rồi!” Hoắc Chử muốn nói phải trái với hắn, thuyết phục hắn.
“Thống nhất? Giữa chúng ta thống nhất lúc nào?
Lúc tôi đồng ý hợp tác, hình như Tam thiếu còn chưa biết tôi.”
Nghe thấy giọng khiêu khích và lòng tham không đáy của Phó lão đại, Hoắc Chử lại sôi máu.
“Lúc đầu tôi không ở đây, nhưng bây giờ toàn bộ
Hoắc thị do tôi quyết, anh dám vi phạm điều khoản, cái giá này anh có gánh nổi không?!”
Giọng nói lạnh lùng mang theo giận dữ của hắn truyền qua điện thoại, Phó lão đại lập tức im lặng mấy giây.
Hoắc Chử tưởng lời mình nói khiến đối phương sợ hãi mà đắc ý, nhưng chân mày hắn vừa mới thả lỏng, đã nghe thấy bên kia lên tiếng, “Nghe ý
Tam thiếu là không tiếp tục đàm phán nữa?”
Hoắc Chử lập tức sửng sốt.
Vừa mới nhậm chức đã làm hỏng vụ hợp tác kho vũ khí đạn dược, chuyện này mà truyền tới tai Hoắc Khải Lãng cùng với đám chú bác kia, hắn không chết cũng phải bị lột da.
Hoắc Chở cuống đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng tìm cách cứu vãn tình thế.
Trong lúc đó hắn nghe thấy Phó lão đại nói: “Tôi thấy Tam thiếu bận rộn nhiều việc, không quấy rầy anh nữa. Còn chuyện này, Tam thiếu cứ suy nghĩ đi, dù sao một khi đình công, người tổn thất lớn nhất cũng không phải là tôi.”
Nói xong, Phó lão đại cúp máy luôn.
Hoắc Chử nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may mà chuyện này vẫn còn đường cứu vãn, chưa thất bại hẳn.
Nhưng… khó khăn lắm hắn mới leo được lên vị trí ngày hôm nay, thế mà lại bị một tên cướp biển ép đến mức như vậy!
Đáng chết!
Càng nghĩ hắn càng tức giận, đấm mạnh lên cửa sổ sát đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
“Mời vào.”
A Lạc cung kính đi vào, nói: “Tam thiếu, lão gia bảo cậu lập tức về nhà.” (3
“Không thấy tôi đang bận à? Cứ nói buổi chiều tôi phải họp hội đồng quản trị, không rảnh!”
Hoắc Chử đang phiền não muốn đập đồ, lập tức tìm được chỗ trút giận. Hắn xả hết bực tức lên người A Lạc.
Khoảng thời gian này, hắn luôn cố gắng không gặp Hoắc Khải Lãng.
Bây giờ hắn đã là người nắm quyền của Hoắc thị rồi, hắn không muốn lại bị Hoắc Khải Lãng trói buộc, nắm trong tay nữa.
A Lạc thức thời, lập tức đáp “vâng” rồi lui ra ngoài.
Hoắc Chử cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt trở nên rất lo lắng và nóng nảy.
Chỗ Đạt Khôn còn chưa giải quyết xong, giờ kho vũ khí cũng xảy ra vấn đề. Đúng là tai họa liên miên mà.
Hoắc Chử không có cách nào bình tâm lại, cả chiều chỉ ngồi đăm chiêu suy nghĩ đối sách.
Cho đến ba giờ chiều, chuông báo thức điện thoại nhắc nhở hắn sắp đến giờ họp hội đồng quản trị, lúc này vẻ mặt hắn mới chuyển biến tốt.
Đây là cuộc họp hội đồng quản trị đầu tiên của hắn sau khi tiếp nhận từ Hoắc Hoành.
Điều này có nghĩa là Hoắc Hoành sắp trở thành quá khứ, hoàn toàn bước vào dĩ vãng.
Hắn chỉnh sửa lại Âu phục, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng họp.
Nhưng khi hắn mang nụ cười tự tin đẩy cửa phòng họp ra thì nụ cười của hắn lập tức cứng lại ở khóe miệng. Bởi vì trong phòng họp không một bóng người.
“Người đâu? Người đi đâu hết rồi?” Hoắc Chử đi vào bên trong, hô to.
Cửa phòng họp nhanh chóng bị đẩy ra, thư ký của hắn vội vàng chạy vào, trong tay vẫn cầm điện thoại, nói: “Xin lỗi Hoắc tổng, các thành viên hội đồng quản trị vừa rồi nhao nhao gọi điện thoại tới, nói là không thể tới tham gia buổi họp này.”
Hoắc Chử cau mày, “Thế nào gọi là không thể tham gia? Nguyên nhân là gì?”
Thư ký rất khó xử cúi đầu, “Chuyện này…”
“Chuyện này cái gì, nói chuyện ấp a ấp úng lãng phí thời gian của tôi, có phải là không muốn làm nữa không?” Hoắc Chử vốn đang phiền não, bây giờ thấy thư ký của mình muốn nói lại thôi như vậy càng không vui.
Hắn đang định tiếp tục khiển trách, cửa phòng họp lại bị đẩy ra.
Chú Trần đứng ở cửa, dửng dưng hỏi Hoắc Chử,
“Tam thiếu, lão gia hỏi cậu bây giờ có thời gian rồi chứ?”
Một câu nói đơn giản khiến Hoắc Chử nhìn về phía chú Trần.
Hắn lập tức hiểu ra, hóa ra cuộc họp bị hủy là do Hoắc Khải Lãng ở sau lưng giở trò quỷ.
Ông ta đang nhắc nhở mình, cũng là đang biểu thị công khai ông ta mới là người nắm quyền thực sự của Hoắc thị.
Rõ ràng tâm tư của hắn đã bị ông ta nhìn thấu rồi.
Hắn im lặng một lát, nhìn chú Trần, rồi nói với thư ký bên cạnh: “Hủy hết lộ trình tiếp theo của tôi.”
“Vâng!” Thư ký cung kính gật đầu.
Lúc nhìn thấy Hoắc Chử bước ra khỏi phòng họp, cô ta mới thả lỏng. Vừa rồi cô ta thật sự sợ mình sẽ bị Hoắc Chử giận cá chém thớt, sau đó sẽ bị đuổi việc.
Trời mới biết vừa rồi lúc nghe điện thoại, tay cô ta run thế nào.
Hoắc Chử vừa đi xuống dưới tầng đã thấy A Lạc lái xe ra, chờ sẵn ở cổng công ty.
Trên đường đi, Hoắc Chử không nói một lời, chỉ siết chặt nắm đấm trên đùi.
Hoắc tổng cái chó gì, nói cho cùng chỉ là con rối và bù nhìn Hoắc Khải Lãng có thể thao túng mà thôi.
Xem đi, chỉ một cuộc điện thoại đã khiến hắn dễ dàng rơi vào cảnh khốn cùng như vậy.
Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua.
Xe xuyên qua trung tâm thành phố, dần dần lái ra ngoài ngoại ô.