Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1464
MÀY LÀ NGƯỜI CỦA AI? – CHỜ ĐỢI
Trong bóng đêm đen thui, Nhiếp Nhiên vô cùng nhanh nhẹn nhảy từ sân thượng tầng hai xuống.
Sau đó chạy nhanh đến cái cây phía Tây.
Bóng đen trên cây nhìn thấy cô nhảy từ tầng hai xuống còn chưa hoàn hồn lại, vẫn nghĩ có phải là xảy ra chuyện gì rồi không.
Nhưng đến khi cô chạy nhanh về phía mình, tên kia mới bừng tỉnh hiểu ra hắn đã bị phát hiện rồi!
Vì vậy hắn lập tức nhảy xuống cây, chạy ra ngoài cổng.
Đáng chết, rốt cuộc hắn lộ sơ hở từ lúc nào?
Hắn mới vừa leo lên cây, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có đã bị phát hiện.
Tính cảnh giác của cô gái này đúng là quá mạnh.
Tên kia vừa nghĩ vừa chạy nhanh ra ngoài cổng.
Nhiếp Nhiên sau lưng cầm súng đuổi theo hắn không buông.
Hai người một trước một sau gần như vòng nửa trang viên, rõ ràng là hắn muốn tiêu hao thể năng của cô, sau đó sẽ chạy thoát.
Hắn thấy Nhiếp Nhiên hoàn toàn không chậm lại, hơn nữa còn sắp đuổi kịp rồi nên lại tăng nhanh tốc độ.
Nhưng cho dù hắn chạy thế nào cũng không thoát được Nhiếp Nhiên.
Hắn chỉ có thể rút khẩu súng bên hông ra, đang chuẩn bị bóp cò nổ súng thì “đoàng” một tiếng, khẩu súng trong tay hắn đã bị đạn đánh bay ra ngoài.
Hắn kinh hãi, ngay cả thời gian nhặt súng cũng không có, vội vàng chạy ra ngoài cổng trang viên.
Lúc này, Nhiếp Nhiên không tiếp tục chạy nữa mà đứng yên, giơ súng lên, lạnh lùng nói: “Còn đi về phía trước một bước, tao sẽ nổ súng, cho đạn bắn xuyên qua gáy mày.”
Tên kia đang gắng sức chạy nghe thấy mệnh lệnh lạnh như bằng kia, do dự mấy giây rồi dừng ngay lại.
Nhiếp Nhiên rất hài lòng. Cô giơ súng từ từ đi tới trước mặt hắn, dí súng vào đầu hắn, lạnh lùng hỏi: “Mày là ai!”
Tên kia run lên, “Tôi… tôi chỉ đi qua thôi… hôm nay uống nhiều, không… không cẩn thận đi nhầm chỗ mà thôi…”
Hắn cố gắng muốn giả làm một kẻ nát rượu không cẩn thận xông nhầm vào nhà người khác, nhưng Nhiếp Nhiên không dễ bị lừa như vậy.
Cô khinh thường bật cười, “Là người của Đạt
Khôn đúng không, nói dối ngu thật.”
Hắn không ngờ một câu nói không đúng tiêu chuẩn của mình lại trở thành cái thóp trong tay đối phương, bị nhìn thấu ngay.
“Vừa rồi ở bên trong xem kịch có thoải mái không?” Nhiếp Nhiên ám chỉ cười hỏi.
Gã kia nhìn súng trong tay Nhiếp Nhiên, bị dọa liên tục lắc đầu, “Không, không phải, tôi không nhìn, tôi không thấy gì cả…”
Hắn không nói dối, lúc đó khó khăn lắm hắn mới trèo lên được, còn chưa thấy cái gì đã bị
Nhiếp Nhiên phát hiện, hơn nữa bị bắt tại chỗ nên không kịp nhìn cái gì cả.
“Không nhìn? Mày đoán tao có tin không?”
Nhiếp Nhiên cầm chặt súng, hơi cúi người tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng cong khóe miệng lên cười châm biếm.
Gã kia đảo mắt một vòng, gật đầu liên tục, vội vàng nói: “Tin!”
Nhiếp Nhiên phì cười, nhẹ giọng nhắc nhở, “Xin lỗi, có thể mày cần đoán lại một lần nữa rồi.”
“Không, không phải, tôi thật sự không nhìn, cô tin tôi đi… tôi không…” Hắn cấp bách giải thích.
Dù sao cảm giác bị khẩu súng kia dí vào đầu cũng không dễ chịu.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng thèm tiếp tục chuyện này, cô hỏi thẳng: “Nói đi, Đạt Khôn bảo mày đến làm gì?”
Cô không tin nửa đêm thuộc hạ của Đạt Khôn không đi bảo vệ hắn mà chạy tới theo dõi Hoắc
Hoành, chỉ là bởi vì nhất thời uống say nên đến nhầm chỗ.
Không, không… không làm gì…” Tên kia cho là chỉ cần mình không nói thì vẫn còn một con đường sống.
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Vậy sao?
Vậy được rồi, nếu mày đã không chịu nói thì giữ mày lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Nói rồi cô kéo chốt bảo hiểm ra.
Gã đàn ông dưới họng súng gần như nhảy lên,
“Cô… cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giết mày rồi, nhân lúc đêm hôm cũng dễ vứt xác.” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói.
Cô dí chặt họng súng vào hắn, làm ra vẻ muốn nổ súng.
“Không, đừng…”
“Đừng? Nhưng mày không có tác dụng gì cả, tao giữ mày lại làm gì?”
Trước bờ vực sống chết, sự sợ hãi và hoảng hồn đã ném lý trí của hắn ra sau lưng.
Mặc dù hắn là một kẻ buôn ma túy, là một kẻ liều chết, nhưng hắn không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Cho nên khi Nhiếp Nhiên đào hố bẫy hắn, hắn không hề do dự nhảy xuống, vội vàng gật đầu, “Có, hữu dụng! Tôi hữu dụng!”
“Ồ? Thế thì mày nói xem, mày có ích lợi gì với tao?”
“Chẳng lẽ cô không muốn biết mục đích Khôn lão đại bảo tôi tới đây à?” Gã kia đã hoàn toàn bị sự hăm dọa và khủng bố của Nhiếp Nhiên làm cho đầu óc mê muội, tự giác chủ động muốn dùng cái này trao đổi lấy cơ hội sống cho mình.
“Nhưng không phải mày nói không có mục đích gì sao?” Nhiếp Nhiên cau mày.
“Không không không, anh ta có, anh ta có mục đích!” Hắn lập tức nói, giống như sự chậm mấy giây sẽ bị Nhiếp Nhiên nổ súng bắn chết.
“Hắn có mục đích gì?”
“Có phải tôi nói rồi là sẽ không phải chết không?”
Nhiếp Nhiên chậm rãi cong khóe miệng lên cười u ám, “Mày đang mặc cả với tao à?”
Nói rồi, cô lại dùng sức chọc khẩu súng vào đầu hắn.
Tên kia sợ hãi liên tục lắc đầu, “Không không không, không phải thế. Thật ra khôn lão đại muốn tôi tới xem Nhị thiếu bị nghiện ma túy thật hay là giả nghiện.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, “Vậy kết quả mày nhìn thấy là gì?”
Trong đêm đen, nụ cười của cô vô cùng u ám, sống lưng tên kia lạnh toát, “Là thật, nghiện thật!”
Nhiếp Nhiên thấy hắn gật đầu như con gà mổ thóc, nụ cười càng lớn thêm mấy phần, “Mày như vậy là không trung thành với hắn, hắn có biết không?”
Trong lòng tên kia run lên một cái, chỉ cảm thấy hốt hoảng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp,
“Tôi… tôi thật sự không biết gì cả, thật sự không…”
Đoàng!
Tên kia còn chưa nói xong, một tiếng súng đã vang lên hoàn toàn kết thúc mạng sống của hắn.
Hắn trợn to hai mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhiếp Nhiên đã quen nhìn thấy người chết nên không mấy để tâm. Lúc này sự chú ý của cô đều đặt trên câu nói trước khi chết của hắn.
Tới xem xem Hoắc Hoành bị nghiện ma túy thật hay là giả nghiện?
Lần này Hoắc Hoành giả bệnh bị phát hiện rồi sao?
Hay có thể nói là Đạt Khôn quá thận trọng, cho nên đặc biệt đến kiểm tra?
Đột nhiên, một tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ nơi nào đó, trong không gian yên tĩnh thế này vô cùng rõ ràng.
Nhiếp Nhiên giơ chân đá thi thể kia, cảm nhận được điện thoại của hắn đang rung lên trong túi.
Cô khom người lấy cái điện thoại ra, trên màn hình điện thoại chỉ hiển thị một chuỗi số, không có tên.
Cô nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay trên màn hình, giọng người đầu kia lập tức vang lên, “Làm thế nào rồi?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong môi lên, bình tĩnh trả lời: “Hắn hoàn thành rất tốt.”
Người bên kia điện thoại nghe thấy giọng phụ nữ chưa từng nghe bao giờ này thì ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên thấy đầu kia im lặng thì tiếp tục nói: “Bảo Khôn lão đại nghe điện thoại, nói với anh ta là cô Diệp, thuộc hạ của Nhị thiếu muốn nói chuyện với anh ta.”
Bên đầu kia vẫn im lặng, hình như là đang suy nghĩ.
Hiển nhiên đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là cứ thử đi, nếu không, tin tôi đi, anh nhất định sẽ hối hận.”
Nhiếp Nhiên nói chắc chắn khiến đối phương trở nên do dự.
Sau một lúc yên lặng rất dài, cuối cùng một tiếng cười thoải mái quen thuộc cũng vang lên bên đầu kia, “Cô Diệp, Tết dương lịch vui vẻ.”
“Khôn lão đại cảm thấy Tết dương lịch bị người khác nhìn chằm chằm lúc ăn cơm là một chuyện vui vẻ à?”
Lời nói châm chọc của Nhiếp Nhiên khiến Đạt
Khôn phá lên cười, “Ha ha, cô Diệp, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Tôi đợi hơn nửa tháng mà không đợi được người hợp tác của mình, thật sự là không đợi nổi nữa.”
“Người hợp tác? Bây giờ người hợp tác của Khôn lão đại không phải là Tam thiếu rồi sao? Đừng nói với tôi rằng Khôn lão đại còn là một thương nhân uy tín, chỉ nhận người không nhận tiền nhé?” Nhiếp Nhiên không do dự vạch trần sự giả nhân giả nghĩa của hắn.
Đạt Khôn không tức giận mà chỉ khẽ cười lên,
“Tôi thích cô Diệp thẳng thắn và thông minh như vậy.”
“Cảm ơn lời khen của anh.” Giọng Nhiếp Nhiên bình thản và dửng dưng, vô cùng qua loa lấy lệ.
“Tôi nghe nói Nhị thiếu đón Tết dương lịch một mình ở cái trang viên ngoại ô thành phố A, sợ
Nhị thiếu ở đó không được chăm sóc chu đáo, cho nên mới phái người đi xem có cần tôi giúp gì không.”
Nhiếp Nhiên nhìn về phía tầng hai, trả lời: “Yên tâm, Nhị thiếu rất tốt, không phiền Khôn lão đại phải lo lắng.”
“Nếu đã như vậy, không biết tôi có thể nói chuyện với Nhị thiếu mấy câu không? Dù sao ban đầu người hợp tác của tôi là anh ta, bây giờ đổi người khác, tôi muốn tìm hiểu tình hình.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cảm nhận sau lưng có tiếng bước chân. Cô quay lại nhìn, thấy Hoắc
Hoành đi tới, vì vậy cô nói thẳng với Đạt Khôn ở đầu bên kia: “Thật không khéo, Nhị thiếu đã nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Nói xong cô cúp điện thoại luôn, không để ý Đạt
Khôn còn muốn nói gì nữa không.
Hoắc Hoành chờ cô cúp điện thoại xong mới nhìn thi thể đã chết hẳn dưới đất, sau đó cau mày lại, “Em nhất định phải giết người vào lúc này sao? Hôm nay là Tết dương lịch.”
Là ngày đầu tiên của năm mới.
Cũng là ngày kỷ niệm đầu tiên của bọn họ.
Ngày này phải tươi đẹp mới đúng.
Cô gái này nhất định phải thêm ký ức đẫm máu vào trong cái ngày ấm áp và đáng nhớ này à? ?
Nhiếp Nhiên không để ý, nhún vai nói:
“Chính vì là Tết dương lịch mới thuận lợi giết được, vì bên ngoài toàn tiếng pháo.”
Cô đã nghĩ là sẽ giữ tên đó lại đến ngày mai giải quyết. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngộ nhỡ tên này chạy mất thì không tốt lắm. Bởi vì cô không chắc là hắn có nhìn thấy tình trạng chân Hoắc Hoành hay không.
“Em luôn có lý!” Hoắc Hoành thật sự không làm gì được cô, chỉ có thể oán hận khẽ trợn mắt nhìn cô: “Được rồi, chỗ này để anh giải quyết, em đừng nhúng tay vào, mau về nhà đi, trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Nhiếp Nhiên cười túm lấy cổ tay anh, nói:
“Người đừng nhúng tay vào là anh đấy, lát nữa em tìm cái túi nilong màu đen bọc vào là được rồi.”
Sự tùy ý của cô khiến Hoắc Hoành cảm thấy kinh ngạc, “Em nhất định phải làm như vậy à?
Thi thể thối rữa sẽ bốc mùi, cho dù là mùa đông.”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Đương nhiên em biết rồi, nhưng đến bây giờ Đạt Khôn vẫn chưa từ bỏ ý định tìm anh, nhất định là muốn thăm dò thực hư. Theo cách làm việc của hắn, chỉ mấy ngày nữa hắn nhất định sẽ tới đây, đến lúc đó bảo hắn đưa cái xác đi là được rồi.”
Cô có thể chắc chắn trăm phần trăm nếu người đàn ông đó không tận mắt nhìn thấy tình hình của Hoắc Hoành thì tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Hoắc Hoành nhìn thi thể nằm dưới đất cùng với máu chảy lênh láng quanh thi thể, cuối cùng vẫn đưa cô vào trong nhà, “Cho dù bọc thi thể lại thì vẫn nên để anh làm. Em cứ đợi ở trong này, đừng để bị cảm.”
Sau khi nói xong, anh cầm cây lau nhà và thùng nước, còn có mấy cái túi nilong màu đen đi ra ngoài sân, xử lý vũng máu lớn kia.
Còn Nhiếp Nhiên thì đi vào phòng ăn lấy một quả táo rồi đi ra cửa, tùy ý ngồi ở trên bậc thềm ăn táo, nhìn Hoắc Hoành xử lý thi thể.
Hoắc Hoành dùng nước cọ rửa máu đã động lại dưới đất, ngẩng đầu thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi ăn táo rất ngon lành thì bật cười, “Đâu có cô gái nào ngồi ở bên cạnh ăn táo, thản nhiên nhìn người khác xử lý thi thể như em chứ.”
Sao anh lại thích một cô gái khác người như vậy nhỉ?
Nhiếp Nhiên lại cắn một miếng táo, “Không có à? Em chỉ sợ một mình anh ở đây nhàm chán, cho nên muốn ở cạnh anh.”
Quan trọng hơn chính là hình như cô đã phá hỏng bữa tiệc người nào đó dày công sắp đặt, cho nên cô muốn mượn việc này đền bù cho anh.
Hoắc Hoành hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, làm việc lập tức nhanh nhẹn hẳn lên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.
Chỉ một lát anh đã xử lý xong toàn bộ.
Anh đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Đi thôi, muộn lắm rồi, tắm rồi ngủ một giấc đi. Hai ngày nữa còn có một vở kịch phải diễn đấy.”
Anh kéo cô lên. Nhiếp Nhiên ném chính xác cuống táo vào trong thùng rác, sau đó vỗ vai anh, “Ừm, hy vọng anh có thể diễn xuất thành công.”
“Cảm ơn lời chúc của em.”
Sau đó hai người nhìn nhau cười rồi cùng đi vào phòng.