Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1463
MỘT CHÚT LÃNG MẠN – CÓ NGƯỜI.
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút càng làm nơi này thêm ấm cúng.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành ngồi đối diện nhau trên bàn, nhìn vô cùng ấm áp.
“Em ăn nhiều thịt vào.”
“Rau cũng phải ăn nhiều.”
“Cháo gà anh hầm một ngày bằng lửa nhỏ, ngon lắm đấy.”
Nhìn đồ ăn chất cao như núi trong bát mình, lại nhìn cái bát không trước bàn Hoắc Hoành,
Nhiếp Nhiên nói: “Em có thể tự làm, anh ăn đi.”
“Không sao, tranh thủ khoảng thời gian này bồi bổ cho em, nếu không đến khi trở về lại không có thời gian.” Hoắc Hoành lại gắp một ít rau cải thảo trong nồi lẩu bỏ vào bát cô.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên bỗng trở nên dịu dàng hơn, gắp một cái sủi cảo trứng bỏ vào trong bát anh, “Khoảng thời gian này anh khổ hơn em nhiều.”
Hoắc Hoành không ngờ cô sẽ chủ động gắp thức ăn cho mình, anh ngẩn ra mất mấy giây mới hoàn hồn lại, “Ừ.”
Hành động hiếm có này khiến Hoắc Hoành rất thỏa mãn.
Nhiếp Nhiên không giống những cô gái khác, thích làm nũng, thích dính người, không phải là nói cô lạnh lùng, ít nhất ở một thời khắc nào đó, sự nhiệt tình của cô cũng khiến mình không có cách nào chống đỡ được.
Khách quan mà nói, cô khống chế bản thân cực kì tốt.
Cho dù là thân thể hay tình cảm, chưa đến lúc mất khống chế, cô tuyệt đối sẽ không lộ mặt chân thật nhất của mình ra.
Nhưng chính người có đầu óc và tình cảm vô cùng lý trí như vậy lại bắt đầu lo nghĩ cho mình nên cảm giác đó vô cùng tốt.
“Em có biết cảm giác tưới hoa rất lâu cuối cùng hoa cũng nở không?” Hoắc Hoành đột nhiên nói một câu như vậy khiến Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày. Cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy anh tiếp tục nói: “Đó chính là người anh thích cuối cùng cũng đáp lại anh.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, đáy mắt lóe lên rồi tan biến ngay, sau đó cô làm ra vẻ dửng dưng nói: “Muốn ăn nhiều sủi cảo trứng thì cứ nói thẳng, trong nồi còn nhiều lắm, em sẽ không ăn hết đâu.”
Nói rồi, cô lại gắp mấy cái sủi cảo trứng cùng với một miếng sườn dê vừa nướng xong vẫn còn xèo xèo vào bát anh.
Hoắc Hoành biết cô nhất định là hiểu rồi, chỉ che giấu theo theo bản năng mà thôi.
Anh cũng không vạch trần, cúi đầu ăn hết đồ cô gắp cho.
Bên trong nhà ấm trồng hoa chỉ nghe thấy tiếng
“lục bục” “lục bục” của nồi lẩu, cùng với hơi nóng lượn lờ bay lên.
Đột nhiên bên ngoài nhà ấm trồng hoa vang lên động cực lớn. Bùm!
Nhiếp Nhiên đang gặp khựng tay lại, cả người lập tức căng cứng.
Hoắc Hoành vội vàng nói: “Không sao, là người dưới chân núi đang bắn pháo hoa.”
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, một quả pháo hoa bình thường nở rộ trong màn đêm bên ngoài nhà ấm trồng hoa.
Nhiếp Nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh sáng phát ra từ pháo hoa lóe lên phản chiếu vào trong mắt cô, Hoắc Hoành hỏi, “Đợi lát nữa ăn xong rồi, em có muốn đi xem không?”
“Em đâu phải là trẻ con.” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu ăn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Hoắc Hoành thấy thế cũng không nói gì nữa, đang muốn tiếp tục gắp thức ăn cho cô, nhưng thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn đi xem à?”
Hoắc Hoành lắc đầu, cười với cô, “Xem pháo hoa đâu có vui bằng tự đốt pháo hoa.”
Nhiếp Nhiên vốn cảm thấy với trình độ nghiêm túc chuẩn bị bữa cơm tối này của anh, cái gọi là pháo hoa bên ngoài cũng có thể là do anh chuẩn bị, muốn cho mình một sự ngạc nhiên.
Không ngờ rằng anh lại còn nói muốn mình bắn pháo hoa.
“Tự bắn? Chỗ chúng ta không có pháo hoa.” Cô tốt bụng nhắc nhở.
Hoắc Hoành thần bí cười, “Ăn xong anh sẽ nói cho em biết.”
Đi đôi với tiếng pháo hoa thỉnh thoảng vang lên bên ngoài, cuối cùng gần chín rưỡi bữa tối hoàn mỹ này cũng kết thúc.
Thu dọn xong, Hoắc Hoành vội vàng dẫn
Nhiếp Nhiên lên sân thượng phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ của anh là góc gần núi nhất trong trang viên, sân thượng của anh lại nhìn thẳng xuống thôn xóm dưới chân núi.
Nhiếp Nhiên thấy ở đó cũng được anh bố trí tỉ mỉ không biết từ lúc nào.
Cái ghế dựa vốn ở trong phòng bị anh chuyển ra, phía trên để một cái chăn dày. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ có một cái lò sưởi cùng với một cái cặp lồng giữ nhiệt.
Cô không biết ở bên trong là cái gì, có điều chắc cũng là thứ anh đã chuyên tâm chuẩn bị.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trên cái ghế dựa đó, nhìn bóng lưng Hoắc Hoành, mong đợi xem xem rốt cuộc anh muốn bắn cho mình xem quả pháo hoa lớn thế nào.
Chỉ có điều…
Khi cô nhìn thấy Hoắc Hoành hào hứng cầm pháo hoa tới thì ngẩn ra.
“Đây chính là pháo hoa anh nói à?”
Cô nhướng mày nhìn mười mấy cây pháo hoa, bật cười hỏi.
“Anh trộm được à?”
Mặc dù là nghi vấn những giọng của cô vô cùng chắc chắn và khẳng định.
Bởi vì đây là loại pháo hoa kém chất lượng, bột nhôm còn rơi ra khỏi hộp đựng, hiển nhiên rất không giống đồ của nhà họ Hoắc.
Chắc là tối hôm qua anh lén đi xuống núi trộm thức ăn đã tùy ý cầm một năm của nhà dân nào đó.
Hoắc Hoành lại bị vạch trần lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, “Khụ khụ khụ… thật ra cũng không coi là trộm, chỉ thuận tay cầm hai hộp mà thôi.”
Thấy nụ cười như có như không ở khóe miệng
Nhiếp Nhiên, anh nói tiếp, “Anh đi lấy bật lửa.”
Nói rồi, anh vội vàng chạy đi như một cơn gió.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng gấp gáp của anh mà cười khẽ.
Hoắc Hoành nhanh chóng cầm bật lửa đi đến, anh không chịu để cho Nhiếp Nhiên tự đốt, sợ cô bỏng tay. Anh đốt từng cây pháo hoa, sau đó giao cho cô.
Nhiếp Nhiên không huơ pháo hoa giống những cô gái khác mà chỉ cầm như vậy, mặc cho pháo hoa cháy hết lại tắt.
Có một khoảnh khắc Hoắc Hoành tưởng là cô không thích. Nhưng thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cây pháo hoa kia, anh lại cảm thấy hình như cô thích.
“Lần sau anh cho em bắn loại pháo hoa chiếu sáng nửa bầu trời ấy.”
Chỉ cần chuyện này kết thúc, chờ anh trở lại
Hoắc thị, anh nhất định phải nghĩ cách cho cô một cuộc hẹn hò hoành tráng.
“Anh biết từ trước đến nay em không quan tâm những thứ này mà.” Nhiếp Nhiên nhìn cây pháo hoa sắp cháy hết trong tay, không để ý nói.
Hoắc Hoành nhìn cô, gương mặt trẻ trung yêu kiều lóe lên trong ánh lửa lấp lánh rực rỡ.
“Vậy em quan tâm cái gì?” Anh hỏi.
“Rất đơn giản, có cơm ăn, có chỗ ở là tốt rồi.”
Cây pháo hoa vừa vặn cháy hết, Nhiếp Nhiên ném cái que sang bên cạnh.
Lúc cô giơ tay ra lấy cây khác thì phát hiện Hoắc Hoành không đốt giao cho mình như vừa rồi nữa mà anh đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
Sao thế?
Cô nói sai cái gì sao?
Một lát sau, cuối cùng Hoắc Hoành cũng lên tiếng, “Em cảm thấy anh không thể cho em, cho nên em mới không bao giờ yêu cầu cái gì đúng không?”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Hoắc Hoành thấy cô ngơ ngác, khẽ thở dài, “Bởi vì em chưa bao giờ có bất cứ yêu cầu gì, khiến anh cảm thấy em không cần anh.”
“Có.” Nhiếp Nhiên nghiêm túc khiến vẻ mặt
Hoắc Hoành chấn động, “Em cần anh nấu cơm cho em, mà anh đã làm cho em rồi.”
Hoắc Hoành lập tức như bị xì hơi, “Chỉ như vậy thôi?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ, sau đó lại nghiêm túc nói: “Được rồi, em còn cần một người làm ấm giường, mà anh tạm thời không thể nào làm được.”
Người nào đó bị nghẹn họng, tức đến đau cả phổi.
Cái gì gọi là tạm thời không có cách nào làm ấm giường!
Nếu không phải đến bây giờ cô vẫn chưa đủ tuổi, anh sẽ không đến nỗi phải nhịn như vậy đâu!
Thấy Hoắc Hoành sắp tức đến vẹo cả mũi,
Nhiếp Nhiên không nhịn được phì cười,
“Được rồi, trêu anh thôi. Thật ra không phải là em không yêu cầu, mà là em thật sự không có những nhu cầu này.”
Cô lấy hết những cây pháo hoa còn lại trong tay
Hoắc Hoành, đồng thời cầm lấy bật lửa trong tay anh.
Phụt… một tiếng, ngọn lửa phóng lên từ bên trong bật lửa.
Nhiếp Nhiên đốt một lúc hết mười mấy cây pháo hoa, âm thanh rè rè đột nhiên lớn hơn, hoa lửa lóe lên thành vòng tròn bằng nắm đấm.
Trong ánh lửa, giọng Nhiếp Nhiên vang lên lần nữa:
“Hoắc Hoành, có lẽ những cô gái khác thích quần áo giày dép túi xách, thích được nửa kia chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, lúc nào cũng nói lời ngon tiếng ngọt, cùng với đủ thứ ngạc nhiên.
Nhưng đối với em mà nói, những thứ này không chân thực bằng việc anh có thể uống với em một ly trà, ngồi yên cả buổi chiều cùng nhau.”
Cô nhìn chằm chằm những cây pháo hoa trong tay mình, sau đó quay sang nhìn thẳng vào mắt
Hoắc Hoành, nói rõ từng chữ, “Thứ em mong muốn từ trước đến nay không phải những cái đó, mà là… anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em.”
Em không yêu cầu có bất ngờ lớn, cũng không yêu cầu hẹn hò lãng mạn ra sao, thứ em muốn là cuộc sống bình thường lâu dài.
Em đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, cũng từng đến ranh giới sống chết, cuộc sống bấp bênh, chua cay mặn đắng đều đã trải qua rồi, mà sau này em chỉ muốn thưởng thức cuộc sống bình thường, yên tĩnh, nhàn nhã.
Mà trong cuộc đời đó, em hy vọng có sự tồn tại của anh.
Anh hiểu không?
Dưới ánh lửa chói mắt đó, trong lòng Hoắc
Hoành cuộn trào mãnh liệt.
Anh nhận lấy pháo hoa trong tay Nhiếp Nhiên, giơ ra xa, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nhiếp Nhiên biết là anh đã hiểu.
Cô cũng khóe miệng lên, sau đó hôn anh thật sâu.
Hoắc Hoành không ngờ cô sẽ hành động như vậy, lúc anh cảm nhận được nhiệt độ trên môi mình, anh cảm thấy như có một dòng điện mãnh liệt truyền từ lòng bàn chân đi khắp toàn thân.
Anh mới chỉ ngẩn ra một hai giây như vậy mà
Nhiếp Nhiên hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Cô bám vào cổ anh, kiễng chân lên, cái lưỡi mềm mại giống như con cá nhỏ linh hoạt bơi trong miệng anh.
Hoắc Hoành cảm thấy có hai khối mềm mại đang cọ vào ngực mình.
Trong đầu anh lập tức nhớ lại cảnh cô thay quần áo lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, cùng với xúc cảm anh đã đích thân thể nghiệm trong phòng huấn luyện sau đó.
Hơi thở của anh lập tức thay đổi, đôi mắt sâu sắc kia cũng thẫm lại hơn trước.
Anh vứt hết mười mấy cây pháo hoa đã tắt đi, đặt hai tay lên eo cô rồi bế thẳng cô lên.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, không nhịn được rồi à?
Cô ngồi ở trên đùi anh, cả người vùi ở trong lòng anh.
Chỉ ngẩn ra mấy giây, quyền chủ động của
Nhiếp Nhiên trong nháy mắt đã chuyển sang Hoắc Hoành.
Anh cúi đầu, hôn chuẩn xác lên đôi môi man mát của cô, sau đó cạy môi cô ra, quấn chặt với cái lưỡi của cô. Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt eo cô, vuốt ve ám thị hết lần này đến lần khác.
Dáng vẻ này hoàn toàn không còn là Nhị thiếu trước kia nữa.
Chỉ có bản năng nguyên thủy của đàn ông bùng nổ chiếm lĩnh.
Nhiếp Nhiên không hoảng hốt lo sợ như những cô gái khác mà thuận thế quấn hai tay vào cổ anh, dán chặt vào anh.
Không biết đã qua bao lâu, nửa người cô gần như đã nằm ngửa trong lòng Hoắc Hoành, mà
Hoắc Hoành thì dùng một tay cố định gáy cô, cái tay còn lại ôm eo cô, chậm rãi vuốt ve.
Nụ hôn này vừa dài vừa sâu.
Cho đến khi Nhiếp Nhiên nhíu mày, khẽ đẩy vào ngực anh, lúc này Hoắc Hoành mới quyến luyến chậm lại.
Đôi môi bị anh giày vò đỏ au, thậm chí còn sáng bóng, hơn nữa cô vừa mở mắt ra, ánh mắt còn lấp lánh khiến anh kinh sợ trong lòng.
Anh lại muốn cúi người hôn cô lần nữa.
Cô cong môi cười, lúc anh cúi người, cô lại ôm lấy cổ anh một lần nữa.
Nhưng môi bọn họ còn chưa chạm vào nhau, hai người đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Có người.” Nhiếp Nhiên dòng tai nghe, nhẹ giọng nhắc nhở.
Hơn nữa nghe tiếng chắc người kia ở trên cái cây phía Tây.
Mấy giây ngắn ngủi, chỉ dựa vào tiếng vang rất khẽ phát ra từ cành cây vừa rồi mà Nhiếp Nhiên đã xác nhận được phương hướng của đối phương.
Lúc này Hoắc Hoành cũng hoàn toàn không có tâm tư gì khác, lạnh lùng gật đầu, “Em đừng đi, để anh ra ngoài xem xem.”
“Không được, anh không thể đi, ngộ nhỡ dưới tầng có người, anh sẽ lộ mất. Để em đi.” Nhiếp Nhiên giữ lấy cổ áo Hoắc Hoành, không cho anh đi.
Hoắc Hoành cảm thấy cô nói có lý. Nhưng anh rất lo lắng cho an nguy của Nhiếp Nhiên, không dám để cô đi một mình.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Đừng kì kèo nữa, em không sao, yên tâm.”
Nhiếp Nhiên đã buông tay ôm anh ra, chuẩn bị chờ anh cũng buông tay là sẽ đi bắt người.
Hoắc Hoành cau mày, sau mấy giây xoắn xuýt, anh nhét cái súng bên hông vào trong tay cô, dặn dò kĩ lưỡng: “Nhất định phải cẩn thận.”?
Nhiếp Nhiên cười vỗ nhẹ lên gương mặt tuấn tú của anh, “Được, ngoan ngoãn chờ em.”
Sau đó, lúc anh buông tay ra, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, nhảy ra khỏi lòng Hoắc Hoành, bước nhanh ra nhảy xuống sân thượng.