Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1462
ĐÊM TẾT DƯƠNG LỊCH – SỰ NGẠC NHIÊN ĐƠN GIẢN
Hôm sau, mới sáng sớm, Nhiếp Nhiên đánh răng rửa mặt xong xuống tầng thì thấy Hoắc Hoành vẫn đang lúi húi trong bếp.
“Cả đêm anh không ngủ, hay là dậy sớm thế?”
Mặc dù bây giờ đã an dưỡng nửa tháng, cơ thể anh đã tốt hơn nhiều, cũng rất ít khi xuất hiện tình trạng tim đập nhanh, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng.
Bác sĩ đã dặn, bảo anh cố gắng hết sức đừng thức đêm.
“Anh dậy sớm.” Hoắc Hoành bế cháo trắng đã nấu xong từ lâu đặt ở trước bàn ăn, giục cô: “Em mau qua đây ăn đi, anh vẫn ủ ấm cho e đấy.”
“Dậy sớm?” Nhiếp Nhiên không nhìn nồi cháo kia mà kéo áo anh, “Cho nên không nhìn thấy rõ, tùy tiện mặc bộ quần áo ngày hôm qua đã mặc à?”
Hoắc Hoành không ngờ mình thuận miệng nói dối lại bị cô liếc mắt một cái đã phát hiện ra.
Vì vậy, Nhị thiếu nhà họ Hoắc từ trước đến giờ dịu dàng như nước, gian xảo tới cực điểm hơi xấu hổ. Anh ho khan mấy tiếng, muốn hóa giải sự lúng túng thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói,
“Đừng hòng đánh trống lảng.”
Hoắc Hoành hiếm khi bị chẹn họng như vậy, cúi đầu không lên tiếng, thỉnh thoảng liếc trộm
Nhiếp Nhiên mấy cái xem sắc mặt cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh như thế, ngoài mặt không thay đổi, thật ra trong bụng đã đang cười thầm rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Hoành có vẻ mặt ngượng nghịu giống như trẻ con thế này.
“Được rồi, cả đêm anh không ngủ.” Hoắc Hoành thấy cô im lặng nhìn chằm chằm mình, cuối cùng vẫn thở dài, thỏa hiệp.
Mặc dù cảm thấy dáng vẻ anh ngoan ngoãn nhận sai rất buồn cười, nhưng nghe thấy anh nói cả đêm không ngủ, vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn sầm xuống, “Anh quên mất lời bác sĩ rồi đúng không?”
Thấy sắc mặt cô, Hoắc Hoành vừa sợ vừa mừng.
Sợ cô giận, lại vui sướng vì cô đang quan tâm mình, anh liên tục đảm bảo: “Không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau.” –
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới không so đo với anh nữa. Cô kéo ghế ngồi xuống ăn cháo. Hoắc
Hoành thấy thế cũng ngồi xuống, cùng ăn sáng với cô.
Ăn sáng xong, anh lại thần bí trở lại phòng bếp.
Còn Nhiếp Nhiên thì đến nhà ấm trồng hoa tự huấn luyện một lúc.
Cả ngày hai người ai làm việc nấy. Đến khi sẩm tối, Hoắc Hoành mới đến cửa nhà ấm trồng hoa giục cô lên tầng tắm rửa ăn cơm.
“Làm gì phải tắm xong mới ăn, em ăn xong đi tắm không phải tốt hơn à?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, không hiểu yêu cầu kỳ lạ của anh.
“Không được, như vậy sẽ dễ bị cảm, em mau đi tắm đi.” Hoắc Hoành kiên quyết không chịu.
Anh kéo cô về phòng. Chờ đến khi thấy cô vào phòng đóng cửa lại, anh mới ba chân bốn cẳng lao xuống dưới tầng.
Hoắc Hoành dọn toàn bộ đồ chuẩn bị một ngày một đêm trong phòng bếp đến nhà ấm trồng hoa, thậm chí dọn cả… phòng khách.
Nhiếp Nhiên vừa mặc đồ xong thì đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm.
Cô theo bản năng tựa vào cạnh cửa, cảnh giác nghe âm thanh bên ngoài.
Đây không phải là cô cẩn thận quá mức, cũng không phải thần hồn nát thần tính, mà là quá trùng hợp.
Tối ngày hôm qua Hoắc Hoành vừa nhận cuộc điện thoại kia, tối hôm nay nguồn điện trong nhà bị ngắt khó hiểu.
Cho nên, cô phải cẩn thận một chút mới được.
Cô nhanh chóng đổ sữa tắm xuống đất, rồi cầm máy sấy tóc giơ lên.
Khoảng ba phút sau, ngoài cửa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Nhiếp Nhiên nghiêm mặt lại.
Sao lại im lặng như vậy?
Hoắc Hoành vẫn ở dưới tầng, nếu như có người xông tới, ít nhiều cũng sẽ phát ra tiếng động mới đúng.
Chẳng lẽ anh xảy ra chuyện rồi?!
Cô cau chặt mày lại, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong phòng tối đen như mực, Nhiếp Nhiên cẩn thận áp sát vào tường di chuyển ra ngoài.
Nhưng ngay lúc cô đi đến cầu thang tầng hai, từng ngọn nến xếp thành hình trái tim trên mặt đất phòng khách sáng lên.
Những ánh lửa nhảy nhót, chiếu sáng phòng khách mờ tối, đẹp đẽ lạ thường.
Nhiếp Nhiên ngây người trong giây lát, đáy mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó hiểu ra.
Hóa ra không phải có người đánh lén, mà là người nào đó muốn tạo sự ngạc nhiên cho cô.
Mấy cây nến nhỏ trên mặt đất miễn cưỡng tạo thành hình trái tim, trông rất buồn cười.
Có điều, nể tình cả ngày hôm nay anh bận rộn ở trong phòng bếp, cô vẫn nể mặt anh, chậm rãi bước xuống lầu.
Đi ra khỏi phòng khách, cô thấy trên con đường dẫn đến nhà ấm trồng hoa đặt lác đác hai ba cây nến, coi như đèn dẫn đường.
Nhiếp Nhiên đi theo những ngọn nến kia.
Vừa mới tới cửa, cô đã thấy Hoắc Hoành đứng ở giữa đám hoa, tay cầm một bông hoa cô không biết tên.
Anh tao nhã cất bước đi tới chỗ cô.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên người anh, khiến dung mạo anh tuấn của anh càng thêm rõ nét, trong con người dường như mang theo những đốm sáng li ti.
“Tết dương lịch vui vẻ.” Hoắc Hoành nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Nhiên, giơ bông hoa ra tặng cô.
Theo lý mà nói lúc này nhân vật nữ chính phải cảm thấy rất ngạc nhiên, rất bất ngờ mới đúng, nhưng Nhiếp Nhiên chỉ thản nhiên nhận lấy hoa, hoàn toàn không có dáng vẻ thẹn thùng của con gái.
Hoắc Hoành thấy vẻ mặt bình thản của cô, trái tim vốn dĩ tràn đầy khao khát lập tức như quả bóng bị xì hơi.
Quả nhiên, cô vợ nhỏ của anh luôn không giống bình thường.
Muốn khiến cô mất khống chế, giành được chút khen thưởng đúng là không dễ dàng.
“Hết rồi à? Chỉ có một bông hoa à? Theo kịch bản từ trước đến giờ không phải là chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ sao?” Nhiếp Nhiên nghịch đóa hoa trong tay, nói đùa.
Mắt Hoắc Hoành sáng lên, “Em thích hoa hồng đỏ à?”
Nhưng anh còn chưa kịp vui vẻ thì đã bị Nhiếp
Nhiên hắt cho một chậu nước lạnh, “Không thích.”
Tim anh lập tức nguội lạnh.
Nhiếp Nhiên thấy anh ủ rũ, nhụt chí thì khẽ cong khóe miệng lên, sau đó cố nén cười đi vào bên trong nhà ấm trồng hoa, thấy một bàn đầy đồ ăn kia, cô ngẩn ra.
Nồi lẩu trên bàn đang sôi sùng sục. Bên cạnh để đủ nguyên liệu thả lẩu, xếp chỉnh tề hết ở đó.
“Bọn họ gửi đến nhiều đồ ăn như vậy à?”
Tối hôm qua cô tự tay xách đồ ăn người dân mang đến về, một ít đồ như vậy không đủ làm một bàn đồ ăn thế này mới đúng chứ?
Rốt cuộc anh làm bằng cách nào, có thể trong một đêm làm ra nhiều món ăn như vậy?
“Anh đi ra ngoài tìm ít món ăn dân dã cho em.”
Hoắc Hoành cười ha ha nói.
Nhiếp Nhiên thấy anh cố ý chặn ở trước mặt mình, cô khẽ nhướng mày lên, đẩy anh sang một bên, lại nhìn kĩ đồ ăn trên bàn rồi cao giọng nói: “Em thấy không chỉ như vậy đâu.”
Hoắc Hoành lập tức đầu hàng, nói: “Được rồi, anh cũng đi xuống cái thôn dưới chân núi lấy ít xương, sườn dê và thịt bò.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy, lập tức phì cười, trêu chọc: “Đường đường là Nhị thiếu lại sa cơ tới mức đi trộm đồ, chuyện này mà truyền về thành phố A, mặt mũi anh coi như mất sạch rồi.”
“Anh vì ai hả, cái đồ không có lương tâm này!”
Hoắc Hoành tức giận, oán hận véo mũi cô.
Tối hôm qua anh làm sủi cảo trứng xong, cứ thấy quá đơn giản. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định xuống núi.
Nhưng anh không có xe điện, cũng không có xe đạp, ngay cả ván trượt cũng không có, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình.
Mặc dù trang viên xây ở lưng chừng núi, nhưng quãng đường đến chân núi vẫn rất dài.
Đi xuống núi lên núi hết mấy tiếng liền, mà anh còn phải lén lén lút lút vào trong phòng bếp của nhà người ta chôm ít đồ.
Đến khi lên núi đã năm sáu giờ sáng rồi.
Vào trang viên, chẳng kịp tắm rửa, anh lại vội vàng chế biến thức ăn. Cứ bận rộn, không ngừng nghỉ suốt một ngày như vậy, vừa mệt vừa cực khổ, kết quả còn bị cô cười nhạo.
Đúng là cô gái không có lương tâm!
Nhiếp Nhiên sờ mũi, lắc đầu.
Rõ ràng là anh yêu cầu đón Tết dương lịch, sao cuối cùng cô lại thành người không có lương tâm rồi?
Nào! Nếm thử sủi cảo trứng anh làm đi, anh đi nướng sườn dê trước.” Hoắc Hoành gắp hai cái sủi cảo trứng nhỏ từ trong nồi ra, cùng với canh gà đã hớt sạch váng mỡ đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn về phía anh chỉ, có một cái giá nướng mới để ở chỗ đó, than đã chuẩn bị xong.
“Anh muốn nướng sườn dê à?” Cô hỏi.
“Đúng vậy. Sao thế, em không ăn thịt dê à?”
Thịt dê dù sao cũng khá gây, nếu như Nhiếp
Nhiên không thích ăn cũng rất bình thường.
Nhưng đáng tiếc là anh ướp lâu như vậy, chắc chắn sườn dê đã ngấm gia vị rồi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không phải, để em nướng đi.”
Cô đặt bát canh và sủi cảo trứng xuống, định xắn tay áo lên.
Anh chàng này làm một ngày một đêm không được nghỉ ngơi chỉ vì chuẩn bị bữa tối thịnh soạn này, nếu như cô còn không làm gì, thật sự cảm thấy hơi áy náy.
“Em biết nướng à?” Hoắc Hoành kinh ngạc hỏi.
Anh cảm thấy Nhiếp Nhiên ngay cả vào bếp cũng giống như đang đánh giặc, chắc sẽ không biết nướng đồ.
Bởi vì điều chỉnh mức lửa nướng khó hơn lửa nấu cơm nhiều, chỉ cần không để ý là sẽ làm cháy
“Ừm, anh có muốn nếm thử tay nghề của em không?”
Hoắc Hoành hiếm khi thấy cô hứng thú như vậy, cũng không nỡ từ chối cô, chỉ có thể đồng ý,
“Thưởng thức tay nghề đương nhiên là tốt, nhưng mà… tốt nhất em để lại hai miếng nhé.”
Nhiếp Nhiên không hiểu khẽ nhíu mày lại, “Tại sao? Anh muốn giữ lại để ngày mai ăn à?”
“Không phải, anh sợ em làm hỏng, nếu thế thì…”
Nếu thế thì anh vẫn có thể thưởng thức hai miếng còn lại kia.
Chỉ tiếc nửa câu sau biến mất trong cái nhướng mày của Nhiếp Nhiên, thay vào đó là một câu,
“Anh cảm thấy em không thể nào làm hỏng được, cứ làm hết đi.”
Lập trường không hề kiên định mà anh nói vô cùng nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên cạn lời trợn mắt lườm anh, lúc này mới đi tới bếp nướng.
Lửa đã cháy rất mạnh rồi, cô kẹp từng miếng sườn dê nhỏ đã được tẩm ướp đặt lên bếp nướng.
Lò nướng đã nóng gặp phải nước, phát ra tiếng
“xèo xèo… xèo xèo…”
Hoắc Hoành ngồi đó thấy cô thuần thục lật tới lật lui miếng sườn nóng hổi trước lò nướng, sinh ra chút hứng thú, “Tay nghề nướng đồ của em học của ai thế? Thuần thục như vậy, tại sao không bảo người đó thuận tiện dạy em tài nấu nướng?”
“Em tự luyện đó.” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên trả lời.
Tự luyện?
Hoắc Hoành nhìn động tác của cô, cô đã ăn bao nhiêu đồ nướng mới có thể luyện được động tác thuần thục như vậy.
“Vậy tại sao em không luyện thêm tài nấu nướng?”
Ăn nhiều đồ nướng cũng không phải là tốt cho cơ thể.
Hoắc Hoành tưởng là cô thích ăn nướng nên mới quen thuộc như vậy. Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có thích ăn, chỉ là kiếp trước thời gian dã ngoại sinh tồn quá dài, ép cô không thể không luyện ra kỹ năng này.
“Nếu như em có một căn bếp bên cạnh, em nhất định sẽ luyện tập nhiều.” Nhiếp Nhiên lật từng miếng sườn lại, lại rải ít lá húng quế lên trên.
Mùi thơm mê người lập tức bay ra.
“Đã chín rồi, nếm thử tay nghề của em đi.” Cô tìm một cái đĩa, gắp sườn dê để lên trên.
Miếng sườn dê được nướng ngoài giòn trong mềm bóng loáng dầu mỡ, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Hoắc Hoành nếm thử một miếng, rất tươi ngon vừa miệng, cắn một cái là nước ứa ra.
Có thể nhìn ra được tay nghề của người nướng vô cùng lão luyện, có kinh nghiệm.
“Mùi vị thế nào?” Nhiếp Nhiên rất tự tin hỏi.
Hoắc Hoành tán thưởng gật đầu, “Nếu như không phải là ăn cơm em nấu rồi, anh thật sự sẽ cảm thấy anh đã tìm cho mình một người vợ hiền.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Vậy ăn cơm em nấu rồi thì sao?”
“Vậy đương nhiên là… vợ yêu rồi!” ?
Hoắc Hoành lấy lòng cô, sau đó vội vàng múc một bát canh cho cô, “Nào, uống canh đã, sau đó nếm thử sủi cảo trứng và sườn xào chua ngọt anh làm đi.”
Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Nhiếp Nhiên thấy anh ăn một ít đã đi ra ngoài như vậy, mặc dù tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tưởng là anh lại đi gọi điện thoại phân phó như tối hôm qua.
Không ngờ mới có mười mấy giây anh đã quay lại, trong tay là một cái… máy sấy tóc.
Anh cầm cái đó làm gì?
Chẳng lẽ muốn thổi than trong lò nướng à?
Nhiếp Nhiên lặng lẽ dõi mắt theo từng hành động của anh. Anh cắm điện rồi đi tới bên cô nói: “Tóc ướt gặp gió dễ đau đầu. Em cứ ăn đi, anh sấy tóc cho em.”
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Hoành đã bật máy, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ướt của cô.
Lực tay rất vừa phải, cảm giác như đang mát xa trên da đầu.
Nhiếp Nhiên ngồi đó thảnh thơi uống canh, thư thái tận hưởng cảm giác này.
Bên trong nhà ấm trồng hoa rất ấm áp, ánh đèn màu vàng chiếu lên hai người bọn họ, phủ lên một tầng quầng sáng nhẹ.