Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1435
ĐỘNG LÒNG – QUẤN QUÝT VỚI NHAU
Thân thể anh đang co quắp phát run, trán đầy mồ hôi lạnh. Hoắc Hoành cố nén sự đau đớn, cười với cô, “Không sao… tôi…”
Còn chưa nói xong, cả người anh lại run lên.
“Có chịu.”
Nhiếp Nhiên không biết an ủi anh thế nào, bởi vì cô chưa bao giờ an ủi người khác.
Cô chỉ biết lạnh lùng đứng nhìn từng người ta đau khổ, cầu xin, gào thét, cho đến khi chết đi.
Lần đầu tiên đáy mắt cô xuất hiện một thứ gọi là hốt hoảng, luống cuống.
Cô nhìn người đàn ông chịu khổ thay cô nằm ở trên giường, cắn chặt răng, không kêu một tiếng. 2
“Nếu như không nhịn được thì kêu lên, hoặc là nói với tôi.”
Chịu đựng sẽ chỉ càng khó chịu hơn, càng giày vò hơn.
Hoắc Hoành cắn chặt răng, cố lộ ra một nụ cười, làm ra vẻ thoải mái trêu cô: “Yên tâm, trước khi chết tôi nhất định sẽ trăn trối với em.”
“Anh nói linh tinh cái gì thế?”
“Chỉ đùa thôi…”
“Buồn cười lắm sao?”
Khóe miệng Hoắc Hoành cứng đờ, cố gắng duy trì nụ cười run rẩy.
Không buồn cười.
Nhưng… chắc là anh sẽ chết…
Anh cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều dài đằng đẳng và khó chịu, cảm giác có hàng vạn con kiến gặm nhấm trong thân thể mình.
Tim đập nhanh, gần như khiến anh không thở nổi.
Số lần co giật và mức độ không ngừng tăng lên, tay chân anh cũng bắt đầu không khống chế được muốn giãy giụa.
Bốn sợi dây trói theo hành động của anh mà bắt đầu căng ra thành một đường thẳng.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy, nghe thấy tiếng rên rỉ muốn vùng khỏi trói buộc của anh, nhưng cô không biết phải làm thế nào.
Cô chỉ có thể nhìn, trơ mắt chờ đợi đến lúc anh không kiên trì nổi.
Nhưng vì sao rõ ràng chỉ là nhìn thôi mà trái tim cô lại đau như vậy?
Rõ ràng trên người cô không có một vết thương, nhưng tại sao cô gần như có thể cảm nhận được tất cả những gì anh đang cảm nhận lúc này?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong căn phòng này, thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Cô nhìn anh bị trói, thảm hại không có cách nào nhúc nhích.
Nhìn anh bởi vì đau đớn và cơn nghiện phát tác mà cả người ướt đẫm mồ hôi co quắp lại.
Nhìn anh rõ ràng khó chịu đến muốn chết nhưng lại vì xoa dịu mình mà dùng ý chí to lớn cố nhịn, không kêu một tiếng.
“Nhiếp Nhiên…” Đột nhiên người nằm ở trên giường yếu ớt gọi tên cô.
Nhiếp Nhiên cúi người xuống, tiến tới, nhẹ giọng nói: “Anh nói đi, tôi nghe đây.”
Hoắc Hoành bởi vì đau đớn, ngay cả sức nói chuyện cũng không có nhưng vẫn vật lộn, run rẩy, chậm rãi nói: “Em nói, em không tuân theo quy củ… làm việc lại quá khích…, thậm chí ngay cả người… người mình cũng sẽ không chút do dự động thủ… chưa bao giờ thật lòng…”
Nhiếp Nhiên cau mày, không hiểu tại sao anh lại nói tới chuyện này bây giờ. Cô chỉ có thể im lặng chờ anh nói tiếp.
“Nhưng tôi chỉ biết là, em yêu hận rõ ràng… làm việc dũng cảm… tâm trí kiên cường, sẽ không vì bất cứ cái gì mà dao động dù chỉ một chút, nhưng lại có trách nhiệm mà người bình thường không có, sẽ vì từng… từng chút ân tình mà dùng hết sức lực, liều mạng cũng phải trả.”
Giọng anh rất từ tốn.
Thỉnh thoảng sẽ còn vì cơn đau mà phải ngừng lại, đợi cơn đau dần dần biến mất, mới hơi ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Có vẻ như em… là người tàn độc, nhưng chưa… chưa bao giờ chủ động ra tay. Em có sức kiềm chế đáng sợ, nhưng trên thực tế… chỉ là một người nhát gan sợ thay đổi…”
Ba chữ “người nhát gan” khiến cơ thể Nhiếp
Nhiên khẽ chấn động.
“Em sợ… em sợ bước ra một bước thì nhận thức của mình sẽ… bị… bị lật đổ, em sợ sau khi… thay đổi… sẽ không còn là mình nữa…”
Hình như anh đã dùng hết sức, buông lỏng thân thể, đầu lập tức đập xuống gối.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đang không ngừng thở hổn hển nằm ở trên giường.
Đáy mắt cô chuyển động mãnh liệt.
Nơi sâu nhất ở đáy lòng như có cái gì đang lung lay, dường như đổ sụp từng chút một.
Đúng vậy, cô sợ thay đổi.
Mỗi lần thay đổi, cô đều sẽ theo bản năng coi nhę.
Nhưng khi sự thay đổi trở nên càng lúc càng thường xuyên hơn, trở nên mãnh liệt hơn, cô sẽ càng dùng sức để áp chế.
Cô không muốn thay đổi.
Cô không nghĩ ra lý do phải thay đổi.
Cho nên cô loại bỏ từng thứ vốn chưa bao giờ từng xuất hiện trong thế giới của cô và bài xích tất cả mọi người ở bên ngoài.
Sau đó nói với mình, ừm, đây mới là mày, Số 1.
Nhưng hóa ra, những thứ bị cô giấu ở nơi sâu nhất này đã sớm bị anh nhìn thấu.
Sự che giấu của cô.
Sự ngụy trang của cô.
Sự… dao động của cô.
Trong đôi mắt đen láy của Hoắc Hoành đè nén sự đau đớn.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt anh.
Trong đôi mắt kia là sự sợ hãi, kinh ngạc, và… chút gì đó không có cách nào phân biệt được.
Cô vốn luôn cho rằng trên con đường cô độc hại bên tràn đầy bụi gai này chỉ có một mình cô, vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình cô.
Nhưng bây giờ mới biết, hóa ra quay đầu lại, có người vẫn đứng ở bên ngoài con đường này, dùng máu thịt của mình bảo vệ cô, chờ đợi cô.
Nhiếp Nhiên nghẹn lại, cuối cùng nghiến răng gằn ra mấy chữ: “Anh đừng nói với tôi đây là cái trăn trối đáng chết mà anh nói đấy nhé!”
Quả nhiên, Hoắc Hoành nằm ở trên giường sau một trận run rẩy dữ dội thì khẽ gật đầu, thở hổn hển, “Ừ… xin lỗi, hình như tôi… thật sự không chịu nổi nữa rồi…”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng dây thừng kẽo kẹt, cô dùng sức đề bàn tay đang vùng vẫy của anh,
“Không được, anh nhất định phải chịu đựng được!”
Hoắc Hoành mệt mỏi nói: “Còn hơn một tiếng nữa, em cảm thấy tôi chịu được sao?”
“Không chịu được cũng phải chịu được! Anh nhất định phải chịu được!”
Thân thể Hoắc Hoành co giật dữ dội, tim lại đập thình thịch. Âm thanh đó lớn đến nỗi Nhiếp
Nhiên có thể nghe được. Tiếng tim đập như nện khiến đáy lòng cô hoảng sợ.
Nếu như anh từ bỏ, có nghĩa là anh sẽ chết phải không?
Không phải là cô chưa từng chết.
Cho dù là lúc mình chết, cô cũng không hoảng hốt luống cuống thế này.
Nhưng bây giờ Hoắc Hoành sắp chết rồi.
Sau này sẽ không còn anh nữa…
Trong đầu cô lúc này lập tức hiện ra câu nói lúc nãy anh nói ở trong xe và cả lời Lý Tông Dũng gửi gắm cô.
Nhiếp Nhiên, tôi gửi gắm cậu ấy cho cô, cô nhất định phải giúp tôi kéo cậu ấy về, thật đó, nhờ cả ở cô.
“Anh nghĩ xem, vẫn còn có người đang chờ anh trở về, chờ anh chiến thắng trở về, cho nên anh nhất định phải chịu đựng được!” Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh, cổ vũ khích lệ bên tại anh.
Những lời của cô đối với anh không có chút tác dụng nào, “Không được… quá đau… đau đớn… chú ấy sẽ hiểu… sẽ hiểu…” Anh đã bị hành hạ trong một thời gian dài, anh muốn dùng câu nói này để trốn tránh sự áy náy và không nỡ trong lòng.
“Nhưng tôi không hiểu!” Tâm trạng tích lũy lâu dài từ trước vào giây phút khủng hoảng này cuối cùng cũng được khơi thông.
Cô nắm chặt tay Hoắc Hoành, đáy mắt mang theo sợ hãi và lúng túng hiếm thấy.
“Không phải anh nói tôi sợ thay đổi sao? Vậy anh thay đổi tôi đi, tôi đợi anh thay đổi tôi. Anh không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được! Nghe thấy chưa, anh nghe thấy chưa!”
Ánh mắt Hoắc Hoành đã bắt đầu rời rạc, nghe thấy cô nói như vậy, trong vẻ đau đớn lộ ra ý cười vô cùng nhẹ, “Tôi đâu có thể dễ dàng thay đổi em như vậy, đừng lừa tôi.”
Sau đó nụ cười bị vẻ mặt đau đớn thay thế.
Nhiếp Nhiên vội vàng giải thích: “Không, tôi không lừa anh!”
Hoắc Hoành đã bị giày vò không còn sức vẫn còn co quắp lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng tinh thần đã sắp kiệt quệ rồi, “Vậy nhất định là tôi nghe nhầm rồi… thuốc này còn có hiệu quả như vậy, thật ra thì… không.”
Còn chưa nói xong chữ “tệ”, anh lập tức cảm thấy có một bóng đen phủ lên mí mắt mình.
Sau đó, đôi môi mềm mại mang theo hơi lạnh kia chạm vào anh.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.
Nhưng là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên chủ động, cam tâm tình nguyện hôn anh.
Chỉ chạm nhẹ một cái như vậy nhưng lại khiến anh kích động hơn bất cứ nụ hôn mãnh nhiệt nào trước kia.
Tầm mắt anh vốn đã mờ đi, lúc cảm nhận được nụ hôn này, cả người cũng run rẩy.
Huyết dịch toàn thân bắt đầu sôi trào lên vào lúc này.
Nhưng người nằm bò trên người anh lại không biết gì, chỉ nâng mặt anh lên, lo lắng hỏi: “Vậy thế này thì sao? Còn là ảo giác không?”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên cảm nhận được tim đập loạn lên, không nghĩ được đến cái gì khác.
Cô chỉ muốn dùng cách này để nghiệm chứng mình mà thôi, mà không biết vào giờ phút này
Hoắc Hoành nằm ở trên giường vô cùng kích động, đầu óc như trống rỗng hết.
Đau đớn, giày vò, cảm giác như bị kiến gặm nhấm cũng dần dần trôi xa.
Anh từ từ hoàn hồn lại, tầm mắt sáng dần, ngắm nhìn người trước mặt, buột miệng nói: “Lại một lần nữa đi.” 10)
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, “Anh nói cái gì?”
Lúc này Hoắc Hoành đã tỉnh táo lại, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị sự giày vò và đau đớn tấn công lần nữa.
Mặt anh biến sắc, lần này ngay cả lời nói cũng không lưu loát nữa.
Nhiếp nhiên biết càng lúc thì cơn phát tác sẽ càng kịch liệt hơn.
“Được, nếu anh chịu được, tôi đồng ý với anh, thêm một lần nữa!”
Nhưng ai ngờ nụ hôn vừa rồi của cô đã sớm khiến trái tim người đàn ông này chấn động rồi.
Loại nghiện này vốn rất có khả năng kích thích tình cảm của con người, càng huống hồ còn là người con gái mình nhung nhớ chủ động nói với mình như vậy, càng làm cho anh lập tức mất khống chế.
Hai sợi dây trói trên tay bị kéo căng, sau đó không đợi Nhiếp Nhiên phản ứng lại, hai sợi dây do khăn trải giường bện thành kia bị xé rách.
Sau đó một đôi tay nhanh chóng vòng qua eo cô, dùng sức kéo cô xuống giường.
Nhiếp Nhiên bị hành động bất ngờ này làm cho ngẩn ra, nhưng cô không phản kháng vì sợ làm anh bị thương.
Sau một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị Hoắc
Hoành đè lên giường.
Hoắc Hoành áp chế cô, vẻ mặt mang theo kích động, lúc nói chuyện phả ra hơi thở nóng như lửa mà nguy hiểm, “Em nói như vậy rất dễ bị thương.”
Nói rồi, anh vội vàng cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn của anh không chậm chạp nhẹ nhàng như mấy lần trước, mà là sự bá đạo cướp đoạt, phát tiết sự kích động và đau đớn đồng thời hành hạ mình.
Anh thô bạo gặm cắn, giống như đang cắn xé con mồi của mình.
Nhiếp Nhiên im lặng chịu đựng, không hề có bất cứ hành động gì.
Hoắc Hoành cầm chặt lấy đôi tay cô ấn lên giường, không để cho cô nhúc nhích.
Nhiếp nhiên bị anh gặm cắn hơi đau, nhân lúc có một khe hở, cô lập tức quay đầu đi, ai ngờ vừa nghiêng đi, trên cổ đã có cảm giác ấm áp.
Hai người lập tức run lên.
Hoắc Hoành lại tiếp tục gặm cắn, động tác nặng nề mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng khiến Nhiếp
Nhiên cũng thở hổn hển.
Nhưng đúng lúc này, nụ hôn kia dừng lại, bên tại truyền đến giọng nói ồm ồm mà kiềm chế của Hoắc Hoành, “Đánh ngất tôi…”
Sau đó, anh buông đôi tay trói buộc Nhiếp
Nhiên ra.
Anh yếu ớt chống đỡ, cố gắng để mình không dồn hết sức đè lên người cô.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là đôi tay kia lại như dây leo vòng qua cổ anh, giọng nói của cô cũng hơi gấp gáp, “Anh chắc chắn chứ?”
Hoắc Hoành khẽ hé mắt ra, dùng sức kiềm chế cuối cùng, giọng nói khàn đặc, “Em… đang… mời anh sao?”
“Em không để ý? ”
Hoắc Hoành cần sự kích thích này để xoa dịu, mà cô cũng không bài xích.
Nhưng không ngờ, cô chủ động mời mà lại bị
Hoắc Hoành từ chối.
“Không được, anh không thể động vào em!”
Hoắc Hoành nói câu này vô cùng quyết đoán.
Quyết đoán đến nỗi khiến Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn anh.
Đây là thế nào vậy?
Thổ lộ trước mặt nhiều như vậy, vậy mà đến lúc thật sự ra trận lại chạy trốn à?
Hoắc Hoành thấy cô quan sát mình, liều mạng dằn tiếng kêu gào trong lòng xuống.
Đáng chết, cô gái này điên rồi sao?
Vào lúc này mà dám nghi ngờ chất vấn anh bằng ánh mắt đó?
Chẳng lẽ cô không biết, ánh mắt này ở trong mắt đàn ông chính là một sự khiêu khích à?
Một giọt mồ hôi lạnh rơi từ trên trán anh xuống, anh nghiến răng giải thích, “Tạm thời không nói anh… bị nghiện, thân thể… có vấn đề, không thể để em dính vào. Còn có một điểm… quan trọng nhất, em vẫn chưa trưởng thành.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lập tức cứng đờ.
“Anh có thể tra được thân phận… của em, làm sao có thể… không biết tuổi thật… của em… tháng hai sang năm em mới mười tám tuổi…” ( )
Nhiếp Nhiên phì cười, chẳng trách khi đó ở sân huấn luyện cô có thể dễ dàng chuồn đi như vậy.
Hóa ra anh đã sớm biết rồi.
“Bây giờ đã là tháng mười hai rồi.” Nhiếp Nhiên nhắc nhở.
Nhưng Hoắc Hoành vô cùng nghiêm túc đối với chuyện này, cho dù bị giày vò, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, anh vẫn không nhúc nhích,
“Thiếu một ngày cũng không được… em tưởng là tại sao lần đó ở… sân huấn luyện anh không động vào em…”
Quả nhiên là như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, giả vờ trêu chọc: “Bỏ lỡ lần này sẽ không có nữa đâu đấy, anh đừng hối hận… chỉ có một cơ hội thôi…”
Hoắc Hoành dựa vào chút lí trí cuối cùng ôm chặt lấy cô, vùi mình sâu vào cổ cô, thở dài nói:
“Anh… thật ra trong lòng hối hận rồi… đáng chết, sao phải vào lúc này và tình trạng thế này chứ…” (4
Lại là một trận gặm cắn nhẹ nhàng.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cuối cùng anh mới không nỡ hít mất cái, rồi kìm nén nói với cô: “Mau, mau đánh ngất tôi! Anh thật sự… đã bắt đầu không chịu… nổi rồi…”
“Chịu một chút nữa, một chút nữa thôi là được rồi.” Nhiếp Nhiên dỗ dành anh.
“Không được, còn không đánh ngất tôi, anh thật sự… không chịu được… càng ôm em, lại càng muốn…” Trong giọng nói của Hoắc Hoành phát ra tiếng gầm nhẹ.
Nhiếp Nhiên thấy anh run rẩy, chỉ có thể nói:
“Em rõ cái giá của việc đánh ngất hơn anh, anh chắc chắn chứ?”
“Anh thật sự không chịu nổi… Nhiếp Nhiên… anh… sắp điên rồi…” Anh gần như cầu xin nói bên tai cô.
Nhiếp Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
Mồ hôi trên trán anh rơi xuống.
Lưng áo sơ mi đã ướt đẫm.
Cơ thể anh đang không ngừng run rẩy.
Tay anh lỏng dần, lỏng dần.
Nhiếp Nhiên biết, anh thật sự đã đạt tới cực hạn rồi.
Vì vậy, lúc này cô mới bổ mạnh xuống gáy anh.
Cơ thể của anh run lên, mềm nhũn ngã xuống giường.
Cô nhanh chóng bò dậy.
Cô đánh không quá mạnh, có lẽ chưa đến mười phút là anh sẽ tỉnh lại.
Cô xé khăn trải giường mới ra, sau đó lại trói anh vào một lần nữa, lần này buộc chặt hơn so với ban nãy nhiều.
Thậm chí dây thừng cũng lớn hơn.
Nhiếp Nhiên trói xong rồi lại lau mặt cho anh, còn chưa ngồi xuống đã thấy đôi mắt nhắm chặt của Hoắc Hoành khẽ nhúc nhích mấy cái.
Cô chưa kịp tiến đến thì người nằm trên giường đã mở mắt ra. Lúc này đáy mắt anh đã xuất hiện tia máu, vẻ mặt lạnh như băng.
Anh kéo tay mình, phát hiện mình bị trói rồi, anh tức giận nói: “Mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”
Tác dụng của thuốc tăng gấp bội đã khiến anh mất lí trí rồi. Lúc này Hoắc Hoành đã hoàn toàn không biết mình là ai.
Nhưng cô vẫn cố gắng nhẹ giọng an ủi, “Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, Hoắc
Hoành!”
Anh vật lộn giằng xé: “Tôi không phải là Hoắc
Hoành, tôi… không phải…”
Nhiếp Nhiên hơi biến sắc, còn chưa kịp che miệng anh lại thì anh lại lắc đầu phủ nhận, “Không, tôi là Hoắc Hoành, Hoắc
Hoành là tôi, tôi là Hoắc Hoành… là Hoắc Hoành….”
Anh nhắc đi nhắc lại như vậy, người khác có thể không hiểu, nhưng Nhiếp Nhiên hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Hằng ngày ép mình tỉnh táo, không bị thân phận Hoắc Hoành này chiếm đoạt.
Lại hàng ngày nhắc nhở mình, Hoắc Hoành chính là mình, không được để bị người khác phát hiện.
Nhắc nhở, thúc ép vòng đi vòng lại như vậy khiến anh đã sớm trở nên hỗn loạn phức tạp nhưng lại thâm căn cứ để rồi.
Trong lòng Nhiếp Nhiên chua xót.
Mười mấy năm, một mình anh phải chịu đựng như vậy.
Cho dù vào lúc mất lí trí thế này, trong tiềm thức của anh vẫn nhận định mình là Hoắc Hoành.
Rốt cuộc anh đã phải trải qua những gì mới có thể mài giũa ra tâm tính vững chắc này?
Đè nén cảm giác chua xót trong lòng, Nhiếp
Nhiên lại nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy của anh, nói: “Anh tỉnh táo lại đi!”
“Tôi không biết… tôi không biết tôi là ai, rốt cuộc là thế nào… cô nói đi, tôi là ai ? Tại sao tôi là tôi, tôi cũng không phải là tôi? Tôi đau lắm, đầu tôi rất đau!” Hoắc Hoành cau chặt mày, trên mặt đã không còn chút ẩn nhẫn nào, trừ đau đớn ra chỉ còn là đau đớn.
Nhiếp Nhiên không ngừng an ủi, “Anh bình tĩnh một chút Hoắc Hoành!”
“Tôi không bình tĩnh được, tôi… tôi rất đau… cho tôi uống đi… tôi không chịu nổi… tôi thật sự không chịu nổi…” Chút lí trí cuối cùng đã không còn, Hoắc Hoành lên tiếng khẩn cầu đòi thuốc.
Nhiếp Nhiên nắm tay anh, nói rõ ràng: “Anh từng hứa với em là sẽ chịu được! Anh từng nói sẽ thay đổi em!”
Hoắc Hoành không ngừng lắc đầu, đã hoàn toàn không nghe được gì nữa.
Nhiếp Nhiên nhìn người đàn ông từ trước đến giờ dịu dàng như nước bây giờ vì mình mà biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, cảm giác áy náy, đau lòng đồng loạt xuất hiện.
“Anh nói em vì mỗi phần ân tình mà đều sẽ dùng hết sức, liều mạng cũng phải trả, bây giờ em nợ anh một lần, anh muốn em đánh cược mạng sống, chết cùng anh sao?”
Hoắc Hoành đột nhiên cứng đờ người, như được kéo từ trong vực sâu vô vọng lên.
“Không được! Em không được chết! Em phải sống tiếp, em không được chết!”
“Vậy thì anh cố gắng lên, anh nhất định phải chịu được!” Nhiếp Nhiên cầm tay anh, nghiêm túc nói.
Nhưng sự khống chế của thuốc quá mạnh, lí trí anh chỉ tỉnh táo được hai ba giây ngắn ngủi rồi lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Anh không ngừng lảm nhảm, “Em không thể chết, em không thể chết được… anh không cho phép em chết… Bác sĩ, mau cứu cô ấy… cứu cô ấy… cô ấy chảy nhiều máu quá… nhiều máu quá… Tôi phải đợi Nhiếp Nhiên tỉnh lại, tôi nhất định phải đợi cô ấy cô tỉnh lại…”
“Tôi là Hoắc Hoành… Hoắc Hoành chính là tôi… tôi là con trai của Hoắc Khải Lãng… tôi chính là
Hoắc Hoành…”
“Cố gắng lên, tôi đã hứa với cô ấy rồi, tôi phải cố gắng…”
Những lời nói không chỉ định của Hoắc Hoành làm trái tim Nhiếp Nhiên run lên.
Cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào nữa.
Chỉ biết là vành mắt nóng lên, mũi rất cay.
Một cảm giác vây quanh cô, nhưng không tìm được nơi trút ra.
Rốt cuộc mình có tài đức gì mà khiến anh nhớ mãi không quên như vậy?
“Cơ hội… cơ hội thi nhập học của tôi…”
Vào giây phút đó, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ bị cảm xúc chiếm lĩnh lí trí lại không có bất cứ chút do dự nào nắm tay anh, nói: “Em cho anh, em cho anh cơ hội, chỉ cần anh chịu đựng, em cho anh qua kỳ thi này, có được không?”
“Qua… qua… anh… qua rồi?” Đầu óc Hoắc
Hoành vẫn chưa xoay chuyển được, phải nhắc đi nhắc lại mấy lần anh mới tỉnh táo lại.
Khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường nắm tay mình, anh vội vàng giãy ra, “Em đi đi, em mau đi đi!”
“Em mau tránh xa anh ra, bây giờ anh quá đáng sợ, em đi đi… tôi vốn không có tư cách xin nhập học, bây giờ… dáng vẻ bây giờ, chắc là sẽ bị hủy bỏ rồi… em đi đi…”
Nhiếp Nhiên lại nắm chặt tay anh, “Không, chỉ cần anh có thể bình an chịu đựng được, em sẽ để cho anh trực tiếp nhập học.”
“Không… không lừa anh chứ?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không, không lừa!” 1
Hoắc Hoành còn chưa kịp cười thì cơn giày vò tăng gấp bội lại tấn công tới. Lần này kinh khủng hơn những lần khác nhiều.
Cơ thể anh run rẩy kịch liệt, ngay cả nói chuyện cũng không làm được nữa.
Anh đã hoàn toàn phát tác rồi.
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt dùng khăn trải giường còn thừa lại nhét vào trong miệng anh, nhưng còn chưa kịp rút ra, ngón trỏ lập tức bị anh cắn.
“Shhh…”
Anh cắn vô cùng mạnh khiến Nhiếp Nhiên đau đến cau mày lại.
Nhưng mặc dù như vậy, Nhiếp Nhiên vẫn không cố rút ra, vì cô sợ Hoắc Hoành cắn phải đầu lưỡi mình. Cô kiên cường chịu đựng, không kêu một tiếng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hoắc Hoành vẫn không giảm đi chút lực nào.
Máu chậm rãi chảy từ răng ra, chậm rãi rơi vào trong miệng.
Máu?
Sao lại có máu?
Là máu ở đâu?
Cả phòng chỉ có anh và Nhiếp Nhiên, không có người thứ ba, vậy máu…
Mùi máu tanh giống như kích thích Hoắc
Hoành, khiến anh tỉnh lại.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng của
Nhiếp Nhiên, anh mới phát hiện ra mình đã làm gì, lập tức há miệng ra.
“Nhiếp Nhiên…” Vẻ mặt anh vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ vào lúc mất khống chế mình sẽ làm hại cô.
“Không sao.” Nhiếp Nhiên rút tay mình ra, dấu răng rõ ràng phía trên rất sâu, máu không ngừng chảy ra khỏi da thịt, cô không để ý lau lên áo.
“Anh xin lỗi…”
“Cho xin đi, người như chúng ta bị thương là rất bình thường, huống hồ lần bị thương nào của em không nghiêm trọng hơn cái này chứ, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.” Cô tỏ vẻ thoải mái an ủi anh.
Nhưng như vậy cũng không khiến sự áy náy của
Hoắc Hoành đỡ hơn.
Nhiếp Nhiên vẫn muốn tiếp tục nói thì nghe thấy một tiếng vang nhỏ xíu ngoài cửa, vẻ mặt cô rét lạnh, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, có người tới!”
Sau đó cô ngồi lên trên người Hoắc Hoành.
Kẹt, cửa bị đẩy ra.