Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1436
NỤ HÔN HẸN ƯỚC – HỨA HẸN
Chú Trần đứng ngoài cửa nhìn thấy Nhiếp
Nhiên nằm bò trên người Nhị thiếu nhà mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lâu Á sau lưng nhìn thấy cũng ngây ra.
“Các người…” Chú Trần ngẩn ra, sau đó cau mày lại.
Nhiếp Nhiên quay lại, vô cùng lo lắng gầm lên với hai người bọn họ: “Mau, đè tay anh ấy đi!
Tôi không chịu nổi rồi!”
Chú Trần thấy vẻ mặt Nhị thiếu thật sự khác thường, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Mà trên thực tế, sở dĩ Nhiếp Nhiên làm như vậy là sợ đám người chú Trần xông vào, đề phòng lúc thuốc phát tác, chân Hoắc Hoành xuất hiện sơ hở gì đó.
Vì vậy sau đó cô ngồi vững trên người anh, thậm chí nhân cơ hội này dồn hết tất cả sức nặng lên trên đùi Hoắc Hoành.
Thuốc trong người Hoắc Hoành phát tác rất mạnh, ít nhất lực tay rất lớn, chú Trần bị anh tránh thoát nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng khống chế được anh. Ông ta thấy Nhiếp
Nhiên cũng rất trầy trật đè cánh tay còn lại của
Hoắc Hoành mới tức giận hỏi: “Không phải có thể đánh ngất cậu ấy sao? Tại sao cô không làm!”
Nhiếp Nhiên thở hổn hển, nặng nề nói: “Đã đánh ngất mấy lần rồi, không thể liên tục đánh ngất nữa, nếu không sẽ xuất hiện tổn hại không thể chữa trị cho thân thể.”
Sau đó, cô duy trì tư thế áp chế Hoắc Hoành, lớn tiếng trách mắng Lâu Á đứng ở cạnh giường,
“Cô còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau tiêm cho anh ấy đi!”
Lâu Á hoàn hồn lại, vội vàng rút thuốc trong hòm thuốc vào ống tiêm, tranh thủ cánh tay anh bị Nhiếp Nhiên giữ chặt, qua mấy lần nỗ lực và cưỡng chế mới miễn cưỡng tiêm được thuốc vào trong cơ thể anh.
“Chắc không còn vấn đề gì nữa rồi…” Sau khi tiêm xong, Lâu Á khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Nhiếp Nhiên đang đặt hết tâm tư lên trên người Hoắc Hoành.
Hiệu quả của thuốc không tệ, mặc dù Hoắc
Hoành vẫn còn hơi giãy giụa nhưng Nhiếp
Nhiên có thể cảm nhận được lực tay anh đang chậm rãi yếu đi rồi.
Ngay cả thân thể căng cứng của anh cũng dần dần thả lỏng.
Cho đến khi chân anh buông lỏng, cô mới xuống giường.
Cô đứng ở cạnh giường nhìn vẻ mặt Hoắc
Hoành càng lúc càng ngẩn ngơ, cho đến khi nhắm mắt hoàn toàn ngủ say. Vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng của cô đã dịu đi không ít.
“Tiếp theo có phải chỉ cần đợi anh ấy tỉnh ngủ là được không?” Cô hỏi thẳng.
Lâu Á lắc đầu, “Không phải vậy. Tốc độ của N không nhanh như số 3, chỉ cần một mũi tiêm là có thể giải quyết, nó là một loại thuốc chậm, cứ cách sáu tiếng là phải tiêm cho anh ta một mũi, tổng cộng phải ba bốn ngày thì mới loại bỏ được.”
“Tức là trong bốn ngày tiếp theo vẫn sẽ phát tác giống như bây giờ?” Nhiếp Nhiên quay đầu lại, giọng nói nguy hiểm mà lạnh lẽo.
Sống lưng Lâu Á lạnh run, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục nói: “Đúng, vẫn sẽ phát tác như cũ, nhưng số lần sẽ càng lúc càng giảm, giày vò cũng càng lúc càng nhẹ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.”
Nhiếp Nhiên lập tức nắm chặt tay, lạnh lùng nói với chú Trần bên cạnh: “Chú Trần, đưa cô ta ra ngoài, sau đó ở bên ngoài canh chừng hai người bọn họ. Chờ Nhị thiếu khôi phục rồi sẽ nghe theo dặn dò của Nhị thiếu.”
“Tôi…”
Chú Trần vốn muốn nói phải ở lại, nhưng mới nói được một chữ đã thấy Nhiếp Nhiên phóng ánh mắt lạnh lùng tới, “Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.”
Chú Trần ngại vì trong cả biệt thự trừ A Lạc bị hạn chế ở bên ngoài ra, chỉ còn lại mình và cô là đứng về phía Hoắc Hoành. Vì thế, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ đưa Lâu Á ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại một lần nữa.
Sau khi xác định tiếng bước chân của bạn họ đi xa, Nhiếp Nhiên mới thả lỏng một chút.
Cô lại lấy một chậu nước ấm mới, lau người cho anh.
Thân hình anh gầy gò hơn hồi đó lúc cô thấy anh thay quần áo rất nhiều.
Nhìn từ trên xuống, trên bả vai có một vết thương nửa cũ nửa mới, đó là vết sẹo do anh đỡ cho mình ở thành phố A.
Còn có một vết thương cách tim mấy centimet, đó là kiệt tác của mình.
Cùng với vết đạn vượt qua bên eo, đó là bị Phú gia làm bị thương.
Nhưng nói cho cùng cũng vẫn là vì mình.
Trên thân thể vốn hoàn hảo có ba vết sẹo dữ tợn…
Thật ra trên lưng anh còn có nhiều vết sẹo khác gần như không thấy rõ.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve từng vết thương kia, không hiểu rốt cuộc tại sao người đàn ông này phải làm như vậy.
Từ khi quen biết đến bây giờ, cô chưa bao giờ đối xử tốt với anh, thậm chí còn lừa anh, tự tay làm anh bị thương.
Tại sao anh vẫn có thể không chùn bước làm những chuyện này như vậy?
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ cảm thấy
Hoắc Hoành rất ngu, thật sự ngu xuẩn hết mức!
Nhưng bây giờ…
Nói thật, cô vẫn cảm thấy anh ngu xuẩn!
Nhưng ngu đến nỗi khiến cô đau lòng.
Cô muốn ngăn cản hành động ngu xuẩn đó của anh.
Muốn tránh cho anh làm những chuyện như vậy.
Muốn…
Muốn để anh khỏe mạnh, vui vẻ.
Giống như trước kia.
Nhiếp Nhiên lau người cho anh xong, đắp chăn lại cho anh rồi mới ngồi ở cạnh giường, nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh do bị hành hạ, cuối cùng cảm xúc dâng trào trong lòng biến thành một tiếng rên rỉ: “Sao anh có thể ngốc như vậy!”
Lúc này đã là rạng sáng, cô không dám ngủ, sợ lát nữa Hoắc Hoành sẽ lại phát tác, chỉ có thể trở mắt nhìn đồng hồ, chờ mũi tiêm mới sau sáu tiếng nữa.
Cho đến khi sắc trời hừng sáng, người trên giường cuối cùng cũng nhúc nhích.
Hoắc Hoành cảm thấy giấc ngủ này rất mệt mỏi, rất nặng nề, thân thể mềm nhũn không có một chút sức lực nào.
Lúc anh nhìn thấy người ở cạnh giường, lí trí hỗn loạn của anh trong nháy mắt tỉnh táo lại, giọng nói khô khốc khàn khàn vang lên: “Tay em…”
“Anh đừng để ý vết thương nhỏ đó, anh cảm thấy thế nào? Tim còn đập nhanh nữa không, thân thể có khó chịu không?” Nhiếp Nhiên vừa nói vừa đặt tay lên cổ tay anh, xem mạch đập không biết đã đo bao nhiêu lần.
Hoắc Hoành đã khôi phục thần trí, khóe miệng mang nụ cười dịu dàng, “Anh không sao.”
Nói rồi, anh lại nhìn vào cái tay bị thương của
CÔ.
“Xin lỗi, làm em bị thương rồi.”
Anh muốn giơ tay ra chạm vào, còn chưa động được đến thì dây thừng đã hạn chế hành động của anh, anh đành phải thông tay xuống: “Sau này sẽ không để em bị thương nữa.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, lại chủ động nắm tay Hoắc Hoành, “Quyền hạn của sau này rất dài đấy, anh dùng cái gì để chứng minh?”
Hoắc Hoành nhìn bàn tay nhỏ mềm mại trong tay mình, nhất hơi ngơ ngẩn, lần đầu tiên cần thận hỏi: “Dùng cả đời?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, khóe miệng vẫn còn ý cười, tay kia nâng đầu anh lên, cúi người ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo của anh.
Lúc Hoắc Hoành đang kinh ngạc, cô khẽ nói một câu, “Cả đời quá dài, em chỉ muốn tranh thủ thời gian từng phút một.”
Trước kia cô cố gắng áp chế xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng mình, nhưng theo thời gian, tình cảm ấy đã khắc vào trái tim.
Rốt cuộc là bắt đầu trở nên khác biệt từ khi nào?
Cô không biết.
Có thể là vào lúc anh chặn phát súng kia thay mình.
Cũng có thể là lúc đang đánh cướp biển, vào giây phút cuối cùng, anh đột nhiên từ trên trời rơi xuống cứu cô.
Có lẽ là sớm hơn…
Hoắc Hoành không thể nào giằng ra khỏi sợi dây thừng, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên hưởng thụ sự chủ động của Nhiếp Nhiên.
So với với trạng thái nửa tỉnh nửa mê ôm cô hôn cuồng loạn như phát tiết vừa rồi, nụ hôn dịu dàng Nhiếp Nhiên cho anh bây giờ càng khiến anh run rẩy và vui mừng khôn xiết.
Thật tốt, tất cả đều không phải là mơ.
Lúc anh vẫn còn chưa nếm đủ sự ngọt ngào trên môi cô, Nhiếp Nhiên đã rời ra, cô hơi cúi người, nhìn nhau và nói: “Vừa rồi nói là thêm một lần nữa, bây giờ em đã trả rồi.”
Con ngươi đen láy của Hoắc Hoành sáng rực, chưa thỏa mãn khàn giọng nói: “Vậy có thể tặng thêm một lần nữa không? Coi như là khen thưởng cho anh chịu đựng được lần này.” 1
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, cười nói:
“Đợi thêm hai tháng nữa đi, là anh tự nói.”
Nói rồi cô ngồi thẳng lên, lại đứng ở cạnh giường.
Hoắc Hoành nằm ở trên giường mắt sáng lấp lánh, khóe miệng mang nụ cười thỏa mãn mà mong đợi, “Được, anh coi như là em đang hứa với anh.”
Nhiếp Nhiên không nói gì chỉ nhướng mày, coi như ngầm thừa nhận.
Thấy Hoắc Hoành còn chưa phát tác, cô đút cho anh uống một chút nước để tránh anh mất nước quá nhiều.
Hoắc Hoành rất mãn nguyện hưởng thụ niềm vui ngoài ý muốn này, ngay cả lúc uống nước, khóe miệng cũng cong lên.
Đó là sự vui vẻ không hề che giấu.
Cho anh uống gần hết nửa cốc nước, Nhiếp
Nhiên quay người cất cốc đi, đột nhiên cô cảm nhận được bàn tay anh đang nắm tay mình khẽ run rẩy.
“Thả hắn ra đi, nếu không hẳn sẽ bị vứt bỏ.”
Giọng nói bình tĩnh của Hoắc Hoành vang lên bên tai.
Nhiếp Nhiên buông tay anh ra, vẻ mặt rất hờ hãng, không có gì thay đổi, chỉ dặn dò anh một câu, “Anh nghỉ ngơi đi.”
Sau đó cô rời khỏi phòng.
Nhiếp Nhiên tiện tay đóng cửa phòng ngủ, sau đó đi ra ngoài.
Trên sofa trong phòng khách chỉ có ba người.
Đạt Khôn, chú Trần, cùng với Lâu Á.
Nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi từ trong phòng ra, chú Trần và Lâu Á đều đứng lên.
“Thế nào rồi, Nhị thiếu thế nào rồi?” Chú Trần vô cùng lo lắng hỏi.
“Anh ấy không sao, chỉ đói thôi. Chú Trần, chú canh chừng người ở phòng bếp làm cho Nhị thiếu chút đồ ăn.” Nhiếp Nhiên tự nhiên ra lệnh.
“Được! Được! Tôi đi ngay!”
Đuổi chú Trần đi xong, lúc này Nhiếp Nhiên mới di chuyển tầm mắt tới người đang ngồi trên sofa.
Đạt Khôn vẫn bị trói, một đêm không ngủ, nhìn tinh thần hắn vẫn không tệ, hắn cười hỏi:
“Không ở cạnh Nhị thiếu nhà cô nữa à? Bây giờ anh ta rất nguy hiểm đấy.”
Nhiếp Nhiên không nói gì, chỉ quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, “Tôi nghĩ sự tự tôn cuối cùng của anh ấy không cho phép tôi ở bên cạnh quan sát.”
Làm sao cô có thể không biết bây giờ anh rất nguy hiểm?
Vừa rồi tay anh hơi run rẩy, rõ ràng chính là triệu chứng trước khi phát tác cơn nghiện.
Nhưng anh cố gắng chịu đựng sự hành hạ, đuổi cô ra ngoài.
Nhiếp Nhiên biết, anh không hy vọng mình vì anh mà chịu bất cứ tổn thương gì, cũng không muốn để cho mình nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế đáng sợ của anh nữa.
Không phải bất đắc dĩ, cô sẽ cố hết sức không xuất hiện.
Đạt Khôn thu hồi tầm mắt, cười hỏi: “Vậy định tới tìm tôi trò chuyện à?”
“Không, theo phân phó của Nhị thiếu, thả anh ra.”
Đạt Khôn nhướng một bên lông mày lên, trong nụ cười tùy tiện lộ ra vẻ dữ tợn, “Không sợ cởi trói cho tôi xong, tôi sẽ giết cô à?”
“Vậy là anh muốn tôi tiếp tục trói anh đúng không?” Tuy nói như vậy nhưng Nhiếp Nhiên lại cởi trói cho hắn.
Đạt Khôn cảm nhận được dây thừng trên tay mình lỏng ra, ý cười vẫn không thay đổi, “Tôi muốn biết cô đã chuẩn bị xong bước tiếp theo chưa?”
Vừa dứt lời, hắn đã giãy mạnh tay ra khỏi sợi dây thừng, một tay lao về phía mặt Nhiếp Nhiên.
Đòn này của hắn rất ác liệt, cuốn gió lao đến.
Nhiếp Nhiên theo bản năng nghiêng đầu, giữ chặt cổ tay hắn xoay mạnh ra ngoài, tay còn lại đánh mạnh vào nách hắn.
Đạt Khôn nghiêm mặt, cái tay còn lại vội vàng giơ ra đỡ mới miễn cưỡng ngăn cản được.
“Xem ra không phải tôi quá lơ là, mà là cô thật sự không thể khinh thường.” Đạt Khôn bị cô đánh cho lui về phía sau mấy bước, lòng bàn tay cũng hơi đau.
Nhiếp Nhiên thu tay lại, bình tĩnh nói: “Có tên ngốc nào sẽ nhắc nhở đối phương trước khi đánh nhau đâu.”
Cô nói rồi tìm cái sofa ngồi xuống.
Đạt Khôn cười ha ha, sau đó ngồi xuống chếch hướng với cô, đặt hai chân lên bàn trà, xoay cái tay không hoạt động thời gian dài, tò mò hỏi:
“Nhị thiếu rốt cuộc tìm được cô ở đâu thế, cô có anh chị em gì không? Hay là giới thiệu cho tôi hai người đi, tôi cũng rất cần thuộc hạ thông minh như vậy.”
“Cho dù có anh cũng dám cần sao?”
“Đúng là không dám, có điều… nếu như là cô, tôi sẽ rất cao hứng nhận lấy.”
“Tôi nói rồi, vụ làm ăn với Nhị thiếu là vụ cuối cùng của tôi, chỉ cần lấy được tiền, tôi sẽ rửa tay gác kiếm không làm nữa.” Nhiếp Nhiên đặt khẩu súng bên hông lên trên bàn trà.
Cách làm của cô rất rõ ràng chính là muốn giảng hòa với Đạt Khôn.
Đạt Khôn nhìn thấy cô làm như vậy, hắn cũng không lập tức cầm lấy hai khẩu súng của mình mà hỏi tiếp: “Cô mới hơn hai mươi tuổi đúng không, đã định dưỡng lão rồi à? Không muốn kiếm nhiều tiền hơn à?”
“Cho dù tôi muốn kiếm, cũng sẽ không kiếm với anh.”
“Tại sao? Tiền của tôi và Nhị thiếu có gì khác biệt sao?”
Nhiếp Nhiên nghiền ngẫm cười, “Một thuộc hạ lúc nào cũng sẵn sàng rời bỏ chủ, Khôn lão đại cho dù to gan thế nào cũng không dám dùng đúng không?”
Đạt Khôn như hiểu ra, ý tứ nói: “Đời này cô chỉ có thể là người của Nhị thiếu à?”
“Nếu như anh cứ muốn nói như vậy, tôi cũng không phủ nhận.”
“Nhưng cô chắc chắn Nhị thiếu sẽ thả cho cô đi sao? Làm cái nghề này, biết quá nhiều chuyện của chủ, muốn thoát thân sẽ rất khó.” Trong nụ cười này của Đạt Khôn thoáng có sự tinh quái và xấu xa.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên rồi dịch lại gần, hỏi ngược lại: “Ý của anh là… anh muốn làm cái ô bảo vệ của tôi à?”
Nếu như thân phận của Hoắc Hoành thật sự chỉ là Hoắc Hoành, có lẽ lời này còn có thể coi như hốt thuốc đúng bệnh.
Nhưng bây giờ… hiển nhiên là sai đối tượng rồi.
Đạt Khôn không biết gì cả nên cho là cô đang thăm dò, thuận thế gật đầu một cái, “Nếu như cô muốn, tôi không để ý.”
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, ngồi thẳng lên,
“Nhưng tôi để ý, tôi không muốn sống cuộc sống lưỡi dao ɭϊếʍƈ máu này nữa, tôi chán ngán rồi, tôi muốn cuộc sống mới.”
Lần này đi ra ngoài Lý Tông Dũng chỉ hy vọng mình gặp Hoắc Hoành, để biết anh đang làm gì, chứ không bảo cô tham gia vào nhiệm vụ với Hoắc Hoành.
Cho nên, cô không thể ở lại đây lâu.
Một khi Hoắc Hoành khỏi bệnh, cô phải lập tức rời đi mới được.
Đạt Khôn thấy cô kiên quyết như vậy, không có bất cứ chút do dự nào, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ: “Được rồi, nếu cô đã quyết như vậy, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tóm lại, nếu như cô muốn tới, lúc nào tôi cũng chào đón.”
“Tôi cảm thấy trước khi chào đón thì nên vui vẻ tạm biệt trước đã.” Nhiếp Nhiên đứng lên, chỉ ném lại một câu, “Nhị thiếu vẫn cần phải ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không tiễn.”
Sau đó, cô tiến lên đón chú Trần vừa bê đồ ăn đến.
“Chú đừng đi vào, để tôi là được rồi. À, chú bảo
A Lạc phải chú ý tình hình bên ngoài, đề phòng xảy ra vấn đề.”
Không chờ chú Trần nói gì, cô đã bê đĩa đồ ăn đi vào bên trong phòng.
Vừa rồi cô luôn chú ý tình hình bên trong phòng, phát hiện đã rất lâu không có động tĩnh gì, để đề phòng bất trắc, cô quyết định đích thân vào xem thì hơn.
Chú Trần thấy vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, trong lòng mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài.
Giải quyết chú Trần xong, Nhiếp Nhiên không nhìn Đạt Khôn lấy một cái, đi thẳng vào phòng.
Đạt Khôn đứng ở bên trong phòng khách dõi mắt nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, đáy mắt Đạt Khôn mang ý cười hứng thú, “Đúng là một cô gái đặc biệt.”
Lâu Á nghe thấy lời khen ngợi của Đạt Khôn thì nhíu mày, “Anh Khôn, anh thật sự muốn bỏ qua cho bọn họ sao?”
Đạt Khôn thờ ơ nhìn Lâu Á, “Cô có thể đấu lại cả
Hoắc thì sao?” Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đáy mắt lóe lên, “Thành phố A và thành phố Z mà mở cửa, chỉ dựa vào điểm này, chúng ta không thể động đến anh ta.”
“Vậy chúng ta cũng có thể hợp tác với Hoắc Chử, bây giờ hắn mới thật sự là người nắm quyền ở
Hoắc thị.” Lâu Á nhắc nhở.
“Người nắm quyền?” Đạt Khôn bật cười thành tiếng, “Ngoài mặt là Hoắc Chử chiếm thượng phong, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, trừ cái vỏ rỗng
Hoắc thị ra, hắn còn có cái gì? Cho đến bây giờ, người nắm quyền thật sự ở thành phố A và thành phố Z đều là Hoắc Hoành.”
“Vậy chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?” Lâu Á canh cánh trong lòng với sự ngang ngược của
Nhiếp Nhiên, nghe thấy Đạt Khôn nói như vậy thì thấy không cam lòng.
“Nếu không thì sao? Thành phố A và thành phố
Z mà mở cửa, miếng bánh ngọt này quá mê người, nếu như vứt bỏ, tôi sẽ rất hối tiếc.” Đạt
Khôn nói rồi quay đầu lại nhìn Lâu Á, ra lệnh:
“Nhất định phải chữa khỏi cho anh ta. Bây giờ tôi muốn thực hiện những ý tưởng đã xây dựng trăm nghìn lần trong đầu rồi.”
Lâu Á nhìn dáng vẻ mong đợi của Đạt Khôn, biết đã không thể thương lượng chuyện này nữa, cô ta gật đầu, cung kính nói: “Tôi biết rồi.”
Sắc trời dần sáng, rồi lại tối đi.
Lâu Á rất đúng giờ vào tiêm cho Hoắc
Hoành, sau đó cũng rất thức thời rời đi.
Nhiếp Nhiên ngồi ở đó trông coi anh.
Cô không ngủ, cứ lẳng lặng trông như vậy.
Lúc vừa vào phòng, cô đã thấy cả người anh ướt đẫm mồ hôi nằm bất tỉnh ở đó, không có một chút ý thức.
Có điều tình hình vẫn ổn, nhìn ngực anh hơi nhấp nhô là có thể thấy anh đã chịu được, chỉ là thân thể quá mệt nhọc, không kiên trì nổi, ngủ mê man một lần nữa.
Cô đặt bát cơm ở đầu giường, lại lau chùi cho anh.
Đồng hồ chậm rãi chuyển động. Cho đến khi cơm đã nguội lạnh, Hoắc Hoành vẫn không tỉnh lại.
Nhiếp Nhiên cứ ngồi im không nhúc nhích từ sáng đến khi trời tối, lại từ trời tối ngồi đến sáng, vòng đi vòng lại hai đêm.
Cuối cùng Hoắc Hoành trên giường cũng có phản ứng.
Anh mở mắt ra, thấy trong phòng tối đen, chỉ có một cái đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Đó là do Nhiếp Nhiên sợ ánh đèn quá chói mắt sẽ đánh thức anh, lại sợ phòng lạ tối đen sẽ khiến anh có phản ứng theo bản năng nên mới bật đèn nhỏ lên.
Hoắc Hoành nhìn thấy ngay Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh, “Anh ngủ bao lâu rồi?”
Nhiếp Nhiên đứng lên, điều chỉnh góc độ gối cho anh, “Hai ngày, bây giờ đã là sáu giờ sáng rồi, anh có muốn ăn chút gì không?”
Hoắc Hoành được cô đỡ dậy, vén chăn lên,
“Không, cho chú Trần vào đi, thu dọn một chút, chúng ta đi thôi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh vội vàng muốn đi như vậy thì cau mày, “Lâu Á nói anh phải tiêm mấy mũi nữa mới khôi phục cơ bản được.”
Thân thể Hoắc Hoành vẫn yếu ớt, ngay cả xuống giường cũng rất trầy trật, “Không cần, chúng ta đi ngay bây giờ, như vậy em cũng có thể nhân cơ hội này rời đi.”
Lại nữa, lại nữa rồi!
Nói cho cùng rời đi sớm như vậy mục đích vẫn là vì cô.
Người này không thể suy nghĩ cho mình chút sao?
Nhiếp Nhiên ấn anh lên giường, đáy mắt lạnh lùng, “Em không thương lượng với anh, mà là thông báo với anh, anh nhất định phải ở lại tiêm xong mấy mũi kia.”
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, sau khi thấy vẻ mặt và giọng điệu bá đạo của cô, khóe miệng cong lên.
Anh biết, Nhiếp Nhiên đang đau lòng vì mình.
“Được rồi, anh đói rồi, làm gì cho anh ăn đi.”
Nhiếp Nhiên chỉnh chắn cho anh, gật đầu, “Em bảo chú Trần đi vào rửa mặt cho anh.”
“Được.”
Cô bé đĩa đồ ăn ra ngoài, gọi chú Trần vào, sau đó cô đích thân xuống bếp. Cô không biết nấu cơm, nhưng năng lực giám thị người khác không động tay động chân vào đồ ăn thì vẫn phải có.
Cô nhìn chằm chằm hai đầu bếp kia nấu một bát cháo củ mài, lấy ít dưa muối.
Nhìn thời gian, đoán là chú Trần đã giúp Hoắc
Hoành làm vệ sinh cá nhân xong rồi, lúc này cô mới bê đồ ăn đi về phía căn phòng.
Cô vô tình gặp Đạt Khôn cũng đi vào ở cửa phòng khách, hắn cười trêu ghẹo, “Bây giờ cô đâu phải là thuộc hạ, mà là người giúp việc.”
“Vì tiền, tạm thời hy sinh một chút vậy.” Nhiếp
Nhiên rất bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước.
Đạt Khôn cũng đi theo sánh bước cùng cô, “Thế nên tôi mới nói, tới chỗ tôi đi, không chỉ có nhiều tiền mà cũng không có ai dám bảo cô phục vụ như vậy.”
Nhiếp Nhiên dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: “Anh có bản lĩnh thì nói câu này trước mặt Nhị thiếu đi.”
Đạt Khôn thu lại nụ cười kiêu ngạo, vẻ mặt lộ ra chút nguy hiểm, “Cô đang khiêu khích tôi à?”
“Không, là anh đừng khiêu khích tôi mới đúng.
Quá tam ba bận, tôi không muốn nghe thêm lần thứ ba đâu.”
Sự cảnh cáo của cô khiến Đạt Khôn cảm thấy vô cùng thú vị: “OK! Nếu cô đã trung thành với anh ta như vậy, vậy cứ coi như tôi chưa nói gì. Có điều, sau này cô nhất định đừng hối hận.”
Dứt lời, hắn lại không cam lòng lẩm bẩm: “Nhìn thông minh như vậy, sao lại hạn hẹp thế chứ?”
Nhiếp Nhiên tiếp tục đi về phía trước không hề dừng chân, ném lại một câu, “Không phải là tôi hạn hẹp, mà là vì nghĩ cho anh thôi.”
“Cô có ý gì?” Đạt Khôn bước nhanh theo cô, chặn cô lại.
Nhiếp Nhiên cười hung ác, thấp giọng gần như là thầm thì, “Tôi không độ lượng như Nhị thiếu đâu. Nếu ai dám bỏ thuốc cho tôi, cho dù tôi xuống địa ngục cũng phải kéo hắn theo cùng.
Thuộc hạ như vậy, anh dám cần sao?”
Đáy mắt cô lóe lên sự khát máu. ]