Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1434
ÁNH MẮT CỦA CÔ ĐÃ BÁN ĐỨNG CÔ RỒI
Ánh mắt mọi người theo tầm mắt Nhiếp
Nhiên cũng dừng lại trên người Lâu Á.
“Tôi?” Lâu Á ngơ ngác, dường như không dám tin chỉ vào mình.
“Đúng vậy, chính là cô.”
Lâu Á cau mày nói: “Tôi vừa cứu anh ta đấy.”
Nhiếp Nhiên: “Thế thì sao? Cô cứu anh ấy thì tôi phải đội ơn cô à?”
“Cho dù không đội ơn nhưng cũng không nên nói không thả tôi đi như vậy.”
Địa vị của Lâu Á ở đây chỉ sau Đạt Khôn, cô ta là người sáng tạo, chỉ có cô ta mới có thể mang đến cuộc sống giàu có cho Đạt Khôn và đám người kia.
Cho nên ở đây không ai dám nói với cô ta như vậy.
Bây giờ, có một cô gái nhỏ tuổi hơn cô ta rất nhiều dám nói với cô ta như vậy, đương nhiên sắc mặt cô ta cũng không dễ nhìn.
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý, cô từ từ đứng lên, “Nếu như cô thật lòng cứu anh ấy, đương nhiên tôi sẽ cảm ơn. Nhưng vấn đề là, cô thật sự đang cứu anh ấy sao? Sao tôi lại cảm thấy cô đang coi anh ấy là vật thí nghiệm thế?”
Cô vừa nói như vậy, vẻ mặt Lâu Á lập tức cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, “Cô có ý gì?”
“Cô thật sự không biết giải N sao?” Nhiếp
Nhiên nghịch lưỡi dao trong tay, trong mắt là sự lạnh lùng.
“Không biết.”
Cô ta vừa dứt lời, con dao quân dụng lóe lên trước mắt.
Phập!
Đại não còn chưa chỉ huy thân thể có hành động, Lâu Á đã cảm thấy con dao lạnh như băng kia lướt qua tại mình, cuối cùng cắm vào cánh cửa sau lưng cô ta.
Theo tiếng vang, con dao quân dụng trên cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng hơi rung lên. .
Lâu Á chưa bao giờ bị uy hϊế͙p͙ như vậy, cau mày quát khẽ, “Cô làm gì thế hả!”
Nhưng cô ta còn chưa kịp tức giận, Nhiếp Nhiên đã rút khẩu súng bên thắt lưng lấy được từ chỗ
Đạt Khôn nhắm vào cô ta.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc cô có biết không!”
“Tôi…”
Lâu Á khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì
Nhiếp Nhiên đã kéo chốt bảo hiểm ra, cười tàn nhẫn, “Tốt nhất là cô nghĩ cho kĩ rồi hãy nói! Tôi không biết dùng súng, đến lúc đó ngộ thương cô thì đừng trách tôi.”
Lâu Á cố chấp giả vờ bình tĩnh nhìn họng súng đen ngòm, nói: “Rốt cuộc cô có ý gì? Muốn ép tôi nói là tôi biết à?”
“Tôi ép cô?” Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Vừa nãy cô cũng nói không được đúng không? Nhị thiếu và
Khôn lão đại nói vậy thì tôi có thể hiểu được, nhưng cô thì là vì cái gì chứ?”
Lâu Á trả lời mà không hề nao núng: “Tôi không muốn kinh động đến cảnh sát, tôi muốn tránh liên lụy, như vậy có vấn đề gì không?”
“Nếu như chỉ đơn thuần để tránh bị liên lụy thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đương nhiên, máu trên người Nhị thiếu chứa thành phần thuốc, nếu bị phát hiện, tôi là nhân viên nghiên cứu nhất định sẽ không trốn thoát được.”
“Nhưng vì sao ánh mắt cô lúc đó lại nói với tôi là không đơn giản như vậy.” Ngón trỏ của Nhiếp
Nhiên luôn đặt trên cò súng, khóe miệng là nụ cười châm biếm.
Lâu Á thót tim, ánh sáng lóe lên trong mắt,
“Tôi… ánh mắt gì chứ?”
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói: “Là ánh mắt hưng phấn và mong đợi khi phát hiện ra thứ gì đó thú vị. Cô nói cho tôi biết, một nhân viên cứu người sẽ tỏ vẻ mong đợi khi quan sát phản ứng của bệnh nhân như vậy sao?”
Lâu Á á khẩu, một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng: “Tôi chỉ căng thẳng quan sát phản ứng của anh ta sau khi tiêm mà thôi, huống hồ chính cô là người bảo tôi tiêm thuốc giải độc số 3.”
“Chứ không phải là cô cố ý sao? Ngay từ đầu khi biết hai loại thuốc đều ở trong cơ thể anh ấy, không phải cô đã có tính toán này rồi à? Có điều, cô lại sợ dược liệu của kết tinh số 3 quá mạnh, hai liều lượng khác nhau thì không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, cộng thêm thân thể Nhị thiếu thể nào chịu được, vì vậy mới cố ý nói cô chỉ có thể giải thuốc số 3, để tôi liều.”
“Trên thực tế, mục đích chính của cô là muốn xem xem sau khi N và số 3 kết hợp trong thân thể rốt cuộc sẽ xảy ra phản ứng gì, tôi nói không sai chứ?”
Sắc mặt Lâu Á bắt đầu không được bình thường, nhưng cô ta vẫn muốn làm ra vẻ bình tĩnh, “Trí tưởng tượng của cô thật là…”
Hai chữ “phong phú” còn chưa kịp nói ra thì
Nhiếp Nhiên nói dứt khoát: “Ánh mắt của cô đã bán đứng cô rồi.”
Cơ thể Lâu Á run lên, nhưng lại không nói được một câu phản bác.
Nhiếp Nhiên vẫn nhắm súng vào cô ta, lần này trong giọng nói chỉ còn lại sự u ám nặng nền,
“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô có biết không?”
Rất rõ ràng, bây giờ cô đã coi Lâu Á là một kẻ sắp chết rồi.
Không có ai dám tính toán cô.
Càng không có ai dám mượn tay cô đi giết người.
Bởi vì, những người đó đều đã chết rồi.
Trần Duyệt, Thiên Dạ, Trần Nghiên Tịch… đều như vậy.
Nếu Lâu Á không giao ra thuốc giải độc của N , vậy thì không cần nghi ngờ, cô ta chính là người tiếp theo.
Bên trong phòng khách lớn như vậy, giờ phút này bầu không khí giằng co càng thêm căng thẳng.
Lâu Á nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm, hồi lâu cô ta mới thở dài, mang theo ý thỏa hiệp,
“Cô giết tôi thì sẽ hoàn toàn không có thuốc giải của N .”
Cô ta biết, mình thua rồi.
Đạt Khôn nghe thấy những lời này của Nhiếp
Nhiên, cảm thấy cô gái này không chỉ trừ hữu dũng hữu mưu mà còn rất bình tĩnh thông minh.
Thật sự không thể khinh thường.
Trên thực tế, từ khi hắn bị cô gái này trói lại, hắn đã biết không thể khinh thường có rồi.
“Cho nên cô không thể giết tôi.”
Sắc mặt Lâu Á khôi phục lại sự bình tĩnh.
Chỉ cần cô gái này bận tâm đến Nhị thiếu, cô ta sẽ không sợ đối phương dám làm gì cô ta.
Lúc này Nhiếp Nhiên buông súng xuống.
Lâu Á khẽ mỉm cười. Ngay cả Đạt Khôn cũng nhướng mày, cho là Nhiếp Nhiên nhận thua rồi.
Vì Nhị thiếu, vì tiền mà nhận thua.
Nhưng Hoắc Hoành lại không cho là như vậy.
Quả nhiên, đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại khẽ cười, “Nếu Khôn lão đại đã muốn kết bạn với Nhị thiếu thì nhất định sẽ cứu anh ấy. Không có cô cũng có thể có anh cô. Có điều cô phải biết, một khi anh cô xuất hiện, cũng có nghĩa là cô đã vô dụng rồi.”
“Tôi vô dụng? Đừng quên tôi là người nghiên cứu chế tạo N , không có tôi thì cũng không có nó!” Lâu Á rất tự tin đối với thành quả nghiên cứu của mình.
“Thật không biết nói cô ngốc nghếch hay là ngu xuẩn. Cô đã nghiên cứu chế tạo ra rồi chứ đâu phải là đang nghiên cứu chế tạo.”
Hình như lúc này Lâu Á cũng nghe ra ám chỉ của Nhiếp Nhiên, trong lòng cô ta khẽ run lên, nhìn Đạt Khôn khóe miệng mang nụ cười nghiền ngẫm, cuối cùng nói: “Tôi đã đi theo
Khôn lão đại sáu năm, Khôn lão đại sẽ không dễ dàng vứt bỏ tôi.”
Nhiếp Nhiên khinh thường cười khẽ, “Cô cảm thấy một mình cô có thể so với thị trường cả thành phố A, cùng với thị trường thành phố W à? Thị trường đứng đầu hai thành phố này mà mở ra sẽ có lợi nhuận lớn thế nào, không phải là cô không biết chứ?”
Câu nói này đã đánh trúng điểm yếu của Lâu Á.
Lúc này, thấy Đạt Khôn cười không nói gì, mặt
Lâu Á lập tức tái nhợt.
Nhiếp Nhiên lại giơ khẩu súng lên, “Chết hay là sống, cô nghĩ xong chưa? Thần linh sẽ không phù hộ cho kẻ lừa đảo đầu.” (2
Lâu Á biết mình đã bị dồn vào đường cùng, cô ta thỏa hiệp, “Tôi thật sự không có thuốc giải của
No, nhưng tôi đã từng lén thấy Lâu Ca điều chế một lần.” ( )
Hoắc Hoành biết, trận này Nhiếp Nhiên lại thắng rồi. Nhìn cô kiên cường ép đối phương từng bước một, trên mặt anh lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Ngay từ đầu anh đã biết, mình sẽ không nhìn nhầm người.
Nhiếp Nhiên liếc thấy ý cười tán thưởng của anh, chỉ muốn xông qua đánh cho anh một trận.
Cô dứt khoát không nhìn anh nữa, trực tiếp hỏi
Lâu Á, “Cần bao nhiêu thời gian?”
Lâu Á tính toán một chút: “Tối thiểu là ba tiếng.”
“Vậy anh ấy còn có thể chịu được bao lâu?”
“Một tiếng rưỡi.”
Chỉ có một tiếng rưỡi?
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, đã nửa tiếng trôi qua rồi, tức là còn một tiếng nữa là anh sẽ tái phát?
“Tôi cho cô hai tiếng, chỉ cần thêm một phút, tôi sẽ lấy mạng cô.” Nhiếp Nhiên ra lệnh.
Lâu Á cau mày vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên lại nói một lần nữa: “Đừng tưởng là tôi không biết cô đang nghĩ gì, nếu như anh ấy chết, tôi sẽ để cô chôn theo anh ấy. Đừng nói Khôn lão đại, cho dù là ông trời cũng không cứu được cô!”
Nhiếp Nhiên nói như vậy, hoàn toàn bóp chết suy nghĩ muốn thí nghiệm cuối cùng của Lâu Á.
“Nhân dân nước T chúng tôi rất thành tín, nếu tôi đã nhận Nhị thiếu là bạn, đương nhiên sẽ không mặc kệ bạn sống chết. Tôi và Nhị thiếu đã xây dựng xong bản kế hoạch tốt đẹp rồi, tiếp theo cần chúng tôi cùng thực hiện.”
Nói xong, Đạt Khôn quay sang nói với Lâu Á:
“Lâu Á, cô đừng khiến tôi thất vọng.”
Mặt Lâu Á hơi biến sắc, cuối cùng gật đầu,
“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố hết sức điều chế nhanh.”
Cô ta thu dọn đồ trong hòm thuốc xong, đóng lại xách lên chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô ta dừng lại nói với Nhiếp Nhiên:
“Có điều, dược tính của N và số 3 vô cùng mạnh, bây giờ liều lượng tương đồng pha trộn vào nhau, tôi sợ sẽ xuất hiện tình trạng kiểu mới, để đề phòng bất trắc, tốt nhất mọi người nên hạn chế hành động của anh ta. Người nghiện phát tác rất dễ xuất hiện đủ chuyện ngoài ý muốn.”
Sau khi nói xong, cô ta rời đi.
Chuyện ngoài ý muốn?
Nhiếp Nhiên lập tức nghĩ tới chân Hoắc Hoành.
Trong nửa tháng này Hoắc Hoành tận lực giấu giếm chú Trần, chắc là sợ lúc phát tác bị chú Trần phát hiện, cho nên mới làm như vậy đúng không?
Vừa rồi dược liệu của số 3 quá mạnh, vì cố nhịn nên anh mới ngất đi, cho nên mới miễn cưỡng che giấu được.
Nhưng một tiếng giày vò tiếp theo anh còn có thể không lộ sơ hở không?
Khi cơn nghiện phát tác thi đại não sẽ không chịu khống chế.
Cô lập tức nói với Đạt Khôn: “Khôn lão đại, không ngại cho tôi mượn một căn phòng chứ?”
Đạt Khôn liếc cái dây thừng trói trên người mình, nhướng mày cười nói: “Tôi còn có tư cách để ý sao?”
Sau đó Nhiếp Nhiên quay đầu lại dặn dò, “Chú
Trần, đẩy Nhị thiếu vào trong phòng, sau đó… trói ở trên giường.”
Lúc cô nói mấy chữ cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên người Hoắc Hoành.
Hy vọng anh có thể hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Hoắc Hoành khẽ cong khóe miệng lên, không từ chối.
“Cái gì?” Chú Trần ngạc nhiên hỏi lại.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta không nhúc nhích thì cười lạnh, “Tôi nói chứ không hiểu à?”
Chú Trần ngẩn ra, sau đó mới nói: “Nhị thiếu không thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được, chỉ cần giữ tay cậu ấy lại… là được rồi.”
Ông ta nói rất uyển chuyển, nhưng ai cũng nghe ra được ông ta đang nói thật ra từ eo trở xuống
Hoắc Hoành đã bại liệt rồi, cho dù phát tác thì chân cũng không thể có bất cứ phản ứng nào.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không kiên nhẫn lạnh giọng nói: “Tôi bảo chú trói thì chú trói, lắm lời như vậy làm gì!”
“Cô!” Chú Trần là bề trên nghe thấy cô mắng mình như vậy, vừa muốn nói chuyện đã thấy
Nhiếp Nhiên chĩa khẩu súng vào mình, làm lời khiển trách trong miệng ông ta bị khựng lại.
Cuối cùng không có cách nào khác, ông ta chỉ có thể nghe theo lời cô, đẩy Hoắc Hoành vào căn phòng ở cuối cùng hành lang bên cạnh phòng khách.
Nhiếp Nhiên nhân lúc dịp chú Trần và Hoắc
Hoành vào phòng, rút con dao quân dụng trên cửa gỗ ra.
“Ở đó lén cởi lâu như vậy, đã cởi được chưa?”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không đến được đáy mắt.
“Chú Trần trói người rất giỏi.” Đạt Khôn cũng rất thản nhiên.
Nhiếp Nhiên cười, không nói gì.
“Trước khi Nhị thiếu chưa khỏi, chỉ có thể để anh chịu ấm ức thôi.”
Mặc dù Đạt Khôn đã nói nhận Hoắc Hoành là bạn, nhưng ai mà biết được.
Lòng người biến hóa khó lường.
Trước khi Hoắc Hoành chưa hoàn toàn khỏi, những lời hứa kia chỉ là không khí thôi.
Cô nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho Hoắc
Hoành và mình.
Cô vỗ vai Đạt Khôn rồi đi thẳng tới căn phòng cuối hành lang, đẩy cửa ra, thấy Hoắc Hoành bị trói hết chân tay lên trên giường.
Nhưng rất rõ ràng, hai chân trái vô cùng lỏng.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nói với chú Trần: “Chú
Trần, chú ra ngoài canh chừng khôn lão đại.”
Chú Trần vừa trói xong bèn hỏi: “Vậy cô thì sao?”
“Tôi chăm sóc Nhị thiếu.”
Nhiếp Nhiên đang muốn bước vào cửa, lại nghe thấy chú Trần nghiêm khắc từ chối, “Không được, Nhị thiếu phải do tôi chăm sóc mới được, tôi không yên tâm để cô chăm sóc.”
Nhiếp Nhiên hừ lạnh chế nhạo: “Chú chăm sóc?
Chú chăm sóc thế nào? Chỉ dựa vào lúc nãy chú chỉ biết ở bên cạnh kêu lên, chú có thể chăm sóc cái gì? Nếu anh ta thật sự không chịu nổi, ít nhất tôi còn có thể đánh ngất anh ta, chú có thể không?”
Chú Trần bị mấy câu hỏi của cô làm nghẹn lời.
“Cứ để cô ấy ở lại đây đi.” Hoắc Hoành lên tiếng.
Chú Trần nghe thấy Nhị thiếu nhà mình cũng nói như vậy rồi, chỉ có thể khom người trả lời một câu, “Vâng.”
Sau đó lui ra ngoài.
Trước khi rời đi, Nhiếp Nhiên giao con dao quân dụng cho ông ta, bảo ông ta canh chừng Đạt
Khôn, đề phòng hắn chạy trốn hoặc là giở trò gì đó.
Chú Trần không cam lòng nhận lấy nhiệm vụ này, sau đó rời khỏi phòng.
Sở dĩ không đưa khẩu súng còn lại cho chú Trần là vì Nhiếp Nhiên cũng đề phòng ông ta.
Ở chỗ này, không thể tin ai được.
Lúc xác định chú Trần đã trở lại phòng khách rồi, Nhiếp Nhiên mới đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa xong, sắc mặt cô hoàn toàn đen sì.
Đầu tiên là lấy khăn trải giường từ trong tủ quần áo ra, sau đó xé thành từng mảnh, dùng sức trói lại tay chân Hoắc Hoành.
Sau khi trói xong, cô lại tìm trong ngoài phòng một lần, chắc chắn không có thiết bị nghe lén và quay phim, mới đến phòng tắm lấy chút nước nóng ra.
Cô dùng khăn lông thấm nước ấm lau sạch vết máu khô trên người anh, lại rót cho anh một cốc nước ấm, cho anh uống mấy ngụm.
Cả quá trình, trên mặt cô không có một chút biểu cảm nào, thậm chí cô còn không thèm nhìn ành.
Theo lý mà nói, Hoắc Hoành chưa bao giờ được hưởng thụ kiểu đãi ngộ này nên lúc này phải vui vẻ mới đúng. Trên thực tế trong lòng anh vui thật, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cô thì không dám biểu lộ tâm trạng ra mặt.
Chỉ có thể làm ra vẻ thoải mái nằm ở trên giường nói với cô: “Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy? Không cười chút nào.”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại: “Anh cảm thấy bây giờ tôi còn cười được sao?”
“Em tránh được một nguy cơ phải nằm ở chỗ này, chẳng lẽ không nên cười sao?” Hoắc Hoành muốn trêu cô để cho tâm trạng cô tốt hơn chút.
Cô túm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi khẽ xốc anh lên, “Nhưng bây giờ là anh đang chịu thay tôi!”
Hoắc Hoành nhìn thấy lửa giận lóe lên ở đáy mắt cô, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
Cô gái này rõ ràng là lo lắng cho mình!
“Không phải em nói mình có thể vì tự vệ mà sẽ không do dự đẩy người khác vào cái chết sao?
Bây giờ em không nên cao hứng vì có người sẽ chết thay em à?”
Nhiếp Nhiên không nhịn được quát lên: “Anh là người khác sao!” 1
Hai mắt Hoắc Hoành sáng lên, “Sao tôi lại không phải là người khác?”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới tỉnh táo lại, bỏ tay ra, chuyển chủ đề, “Tại sao phải bỏ qua cho Đạt
Khôn?”
“Em biết Đạt Khôn ngồi lên vị trí này bằng cách nào không?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, ý tứ rất rõ ràng là cô không biết.
Hoắc Hoành giải thích: “Lần trước sau khi lão đại của hắn bị bắn chết, hắn được tất cả mọi người ủng hộ lên chức.”
“THế thì sao?”
“Quy củ của bọn chúng là vì lợi ích của đoàn thể, lão đại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết hoặc là bị uy hϊế͙p͙, bọn chúng sẽ ủng hộ lập người dẫn đầu mới. Nếu em áp chế Đạt Khôn tới một mức nhất định, đám người kia sẽ tự động vứt bỏ Đạt Khôn, đến lúc đó ba chúng ta sẽ phải chôn theo hắn.”
Nhiếp Nhiên đã hiểu ra.
Hóa ra ở chỗ này, bất cứ một ai cũng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, kể cả là lão đại.
Đoàn đội tàn khốc biết bao.
Trong đầu Nhiếp Nhiên hiện ra mấy người Hà
Giai Ngọc.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, không biết bọn họ có vì không tìm được mình mà cuống đến nỗi phát điên không?
“Em đang nghĩ gì thế?” Hoắc Hoành thấy vẻ mặt cô hơi ngẩn ngơ thì hỏi: “Hình như tâm trạng đã tốt hơn rồi.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại thấy Hoắc
Hoành cười khẽ, cô lấy cái kính gọng vàng của anh xuống, sợ lát nữa mất đi công dụng của thuốc, anh mất lí trí sẽ làm mình bị thương.
Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy chuyện anh bị bỏ thuốc là thế nào?”
“Chuyện này sau đó tôi mới phát hiện ra, đến khi biết mình bị nghiện thì đã không còn kịp rồi.” Hoắc Hoành nói rất qua loa, giống như không hề để tâm.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nghe ra ý khác.
Không còn kịp?
Ha, hay thật!
Cô tức giận khẽ gầm lên, “Cho nên tại sao phải vì…” Chữ “tôi” vừa đến miệng đã bị cô cứng rắn nuốt lại.
Dừng lại mấy giây, cô mới tiếp tục hỏi: “Tại sao phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Là định chơi trò lành làm gáo vỡ làm muôi à?”
Nếu để cho Lý Tông Dũng biết chuyện này, ông ta sẽ lột da anh.
Chưa được cho phép mà tự tiện cắt đứt liên lạc, âm thầm hành động.
Không chỉ như vậy, thậm chí còn để mình dính vào thứ này.
Mà tất cả những điều này đều là vì cô.
Cái tên thần kinh này!
Hoắc Hoành thấy sự lo lắng và bất an trong mắt cô, cong khóe miệng lên, “Thật ra tôi uống cũng là vì cứu mình. Tôi đã nghiện rồi, tôi phải nghĩ cách thoát khỏi thứ này, nếu không Đạt Khôn sẽ khống chế tôi.”
“Vì vậy anh tương kế tựu kế, đến tận cửa tử rồi hồi sinh à? Uống ly rượu kia là để người của hắn chữa cho anh?” Nhiếp Nhiên cũng cười theo, nói nốt lời của anh.
Ý châm biếm trong lời nói của cô vô cùng nồng đậm.
Có điều Hoắc Hoành giống như điếc, không nghe thấy, còn gật đầu “Ừ” một tiếng làm Nhiếp
Nhiên tức giận siết tay lại, chỉ muốn đấm lên gương mặt gầy gò của anh một cái.
Cô dám bảo đảm trăm phần trăm, lúc tên điên này uống ly rượu kia thì không suy nghĩ đến điều gì khác ngoài việc chết thay mình.
“Tôi sẽ không cảm kích anh đâu, Hoắc Hoành!
Anh làm như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy anh rất ngu, rất ngu mà thôi!” Giọng Nhiếp Nhiên hơi run rẩy.
Hoắc Hoành yếu ớt cười, “Vậy tôi cảm kích em có được không? Nếu không cho dù tôi qua được ải này của Đạt Khôn, cũng không qua được ải của ông ta.”
Tầm mắt anh chuyển lên chân mình.
Nếu Hoắc Khải Lãng biết chuyện này, khẳng định sẽ càng đề phòng anh hơn.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên càng lạnh thêm. Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, đừng tức giận nữa. Chuyện này là lỗi của tôi, vốn nên do một mình tôi chịu mới đúng.
Nếu không phải là vì tôi, em đâu có bị liên lụy… đến… mức này.”
Câu nói cuối cùng, anh nói hơi đứt quãng.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh cau mày, vẻ mặt biểu hiện sự đau đớn.
“Có phải thuốc bắt đầu phát tác rồi không?”
Không thể nào, không phải có thể chịu được một tiếng nữa sao?
Sao lại nhanh như vậy?
Chẳng lẽ Lâu Á lừa mình?
Không, không thể nào.
Cô ta không dám làm như vậy.
Hoắc Hoành nằm ở trên giường nghiến răng, yếu ớt nặn ra mấy chữ, “Hình như thế…”
Cả người anh nhanh chóng co quắp lại, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Hỗn hợp của hai loại thuốc còn sót lại tuy không nhanh chóng bá đạo như số 3, nhưng dược tính cũng vô cùng mạnh.
Nhiếp Nhiên thấy anh cố nén đau đớn thì nắm lấy tay anh, nói: “Anh phải nhịn được, nhất định phải nhịn được!”
“Tôi sẽ cố hết sức…” Cho dù vào lúc này, Hoắc
Hoành vẫn cố gắng kéo ra một nụ cười để an ủi
CÔ.
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh, “Không phải cố hết sức, mà là nhất định!”
Hoắc Hoành khó khăn trả lời: “Được, tôi nhất định… Nhất định chống đỡ được!”
Nhưng nói dứt lời, anh đã run lên, cả người bắt đầu không ngừng run rẩy.
Trán anh lại chảy mồ hôi lạnh.
Không phải Nhiếp Nhiên chưa từng thấy ai bị phát tác. Nhưng bây giờ khi thấy Hoắc Hoành như vậy, cô không thể bình tĩnh được.