Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1433
ANH TỪNG BỊ BỎ THUỐC? – TÌNH HÌNH NGUY CẤP
Nhưng cái tay kia đã giữ tay cô lại, hơn nữa cướp lấy ly rượu trong tay cô.
Nhiếp Nhiên sững sờ, còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo thì đã Hoắc Hoành uống ly rượu đó.
Hành động đột ngột như vậy làm những người ở đây kinh ngạc đến ngây người.
Ngay cả chú Trần đứng sau lưng Hoắc Hoành ở khoảng cách gần như vậy cũng không kịp ngăn cản, đến lúc muốn đưa tay ra thì ly rượu kia đã bị anh uống hết rồi.
Nhiếp Nhiên gần như nhào tới ngày một giây sau khi anh uống, tức giận nói: “Anh làm gì thế?
Ai bảo anh uống! Mau nhổ ra!”
Nói rồi cô giữ lấy cằm anh.
Đầu óc anh bị hỏng rồi sao?
Tại sao phải uống ly rượu đó thay mình!
Cô lựa chọn uống ly rượu đó là bởi vì đặt tất cả hy vọng lên người anh, ngộ nhỡ mình xảy ra chuyện gì thì anh còn có thể nghĩ cách cứu mình.
Dù sao thân phận bây giờ của anh cũng là Hoắc nhị thiếu của Hoắc thị.
Nhân lực, tiền của đều dồi dào hơn mình.
Bây giờ thì hay rồi, anh kéo bản thân vào, vậy tiếp theo phải làm thế nào?
Cô phải cứu anh bằng cách nào?
Cô phải nói thế nào với Đạt Khôn?
Trên tay cô không có bất cứ con át chủ bài nào cả!
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên lo lắng thì cười không nói, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, nói với Đạt
Khôn cũng đang kinh ngạc: “Làm thí nghiệm đương nhiên nên do người trong cuộc tôi đây đích thân trải qua mới được, như vậy mới có thể thể hiện thành ý của tôi.”
Nhiếp Nhiên không thể tin cau mày lại, tức giận nói: “Anh điên rồi à? Như vậy có thể sẽ chết!”
Người này rốt cuộc có đầu óc không hả!
“Vậy thì tất cả cứ xem thần linh an bài đi.”
Vẻ mặt Hoắc Hoành bình tĩnh, nhìn không hề bị thuốc ảnh hưởng đến.
Nhưng Nhiếp Nhiên có thể khẳng định rằng Đạt
Khôn không hề coi bọn họ là trò đùa, dùng viên kẹo ra chơi bọn họ.
Lúc này Đạt Khôn đã khôi phục lại khỏi sự kinh ngạc, ý cười ở khóe miệng hắn giảm đi mấy phần, trầm giọng nói: “Nhị thiếu thế này là phạm quy rồi.”
“Tôi chỉ muốn thể hiện thành ý của mình mà thôi.” Trên mặt Hoắc Hoành không có bất cứ sự thay đổi nào, nhưng đôi tay đặt trên tay vịn đã lặng lẽ siết chặt lại.
Đạt Khôn cẩn thận bắt được chi tiết này.
Hắn khẽ cau mày.
Hoắc Hoành muốn dùng mạng ép hẳn à?
Ha, ở trên địa bàn của hắn mà lại làm vậy, Hoắc
Hoành đang đánh cược toàn bộ Hoắc thị rồi.
Lợi dụng thế lực của Hoắc thị ở thành phố A để ép hắn giao thuốc giải ra sao?
Đúng lúc này, Hoắc Hoành đột nhiên siết chặt tay lại. Mặc dù trên mặt anh vẫn duy trì sự ôn hòa, nhưng ai cũng thấy được anh đang dốc hết toàn sức để kiềm chế.
“Thuốc đâu, mau lấy thuốc ra!” Nhiếp Nhiên thấy anh như vậy, lập tức chất vấn Đạt Khôn.
Bình thường uống như vậy không thể xuất hiện tình trạng như thế này nhanh đến thế.
Chỉ có hít và tiêm mới có thể nhanh như vậy. Mà bây giờ mới chỉ có mấy phút ngắn ngủi anh đã có phản ứng, đủ để chứng minh loại kết tinh này mạnh thế nào.
Nếu kéo dài, tim nhất định không chịu nổi.
“Cho dù uống thuốc cũng vô ích.” Đạt Khôn nhìn chằm chằm dáng vẻ chịu đựng của Hoắc Hoành, tiếp tục nói: “Anh ta đang bị xung đột thuốc.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc ngẩn ra mấy giây.
Xung đột thuốc?
Tức là trong cơ thể Hoắc Hoành có hai loại thuốc trở lên?
Làm sao có thể?
Chú Trần đứng ở bên cạnh Hoắc Hoành nghe thấy câu nói kia thì lên tiếng trách móc: “Đạt
Khôn cậu nói thế là có ý gì, cái gì gọi là xung đột thuốc?”
“Ông không biết?” Lúc này đến lượt Đạt Khôn bất ngờ, hắn chuyển tầm mắt lên người Hoắc
Hoành, “Anh lại giấu tất cả mọi người? Vậy nửa tháng qua anh chịu đựng thế nào? Tôi không tin với năng lực của anh mà không cảm nhận được thay đổi nhỏ trong thân thể nửa tháng nay.”
Trước khi đến thành phố W, Hoắc Hoành đã từng đến nước T một lần, sau đó lại cách quãng vội vàng gặp hắn mấy lần.
Trong mấy lần đó, Đạt Khôn đều sẽ sai người cho thêm chút đồ vào trong rượu của anh.
Không phải hắn muốn dùng thuốc khống chế anh, có điều bọn họ làm nghề này rất cẩn thận, đặc biệt là trước khi hợp tác với người lạ, ít nhiều bọn họ cũng phải có chút đề phòng.
Sau đó nửa tháng trước khi sửa sang biệt thự, bọn họ lại liên tục gặp nhau mấy lần.
Mặc dù không nhiều lắm nhưng nửa tháng này, với mức độ tâm tư tinh tế của Hoắc Hoành, không thể nào không cảm nhận được.
Hơn nữa, lượng thuốc trong nửa tháng qua đã tích lại, ít nhiều gì cũng sẽ xuất hiện triệu chứng nghiện mới đúng.
Hắn cho là Hoắc Hoành nhất định sẽ bảo chú
Trần làm gì đó.
Không ngờ anh ta lại một mình chịu đựng đến bây giờ, ngay cả ở trước mặt chú Trần cũng không lộ ra chút nào. 5
Người này… sức kiềm chế mạnh kinh người.
Nhiếp Nhiên nghe thấy hắn nói thế thì ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nửa tháng?
Anh bị bỏ thuốc đến nửa tháng rồi?
Cô siết tay lại.
Như vậy tức là… anh đã… nghiện rồi…
Lúc xuất hiện nhận thức này trong đầu, cả người cô run rẩy không khống chế nổi. 1
Thứ này không dính vào thì thôi, một khi dính vào sẽ hoàn toàn xong đời.
Cho dù là ý chí của người đó có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa.
Nó sẽ gây mê cho cơ thể, đục ruỗng tinh thần, cuối cùng hoàn toàn chiếm đoạt linh hồn, khiến con người trở thành một con rối bị thuốc khống chế.
Chẳng trách thân hình Hoắc Hoành gầy gò như vậy, hóa ra là có nguyên nhân.
Nửa tháng qua, rốt cuộc một mình anh đã sống thế nào?
Nhiếp Nhiên nhìn người đàn ông nghiến răng, không nói một lời ngồi trên xe lăn.
Lúc này, hình như anh cảm nhận được tầm mắt của Nhiếp Nhiên, anh cố gắng ngẩng đầu lên, muốn miễn cưỡng nở một nụ cười với cô, để an ủi cô.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp hiện lên trên khóe miệng, anh đã cau chặt mày, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay đang nắm chặt.
Thậm chí lưng anh cũng đã hơi cong lại.
“Rốt cuộc anh đã bỏ thuốc gì cho anh ấy!” Nhiếp
Nhiên thấy trạng thái tinh thần của anh đã trở nên không được bình thường, trong con người đầy vẻ dữ tợn.
Đạt Khôn thấy khóe miệng cô không còn ý cười thì nói: “Không phải cô nói là oán hận anh ta sao? Tại sao bây giờ lại kích động như vậy?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, nói không do dự: “Anh giết chết anh ta thì ai sẽ trả tiền cho tôi.”
Cô nói rất hùng hồn khiến Đạt Khôn bật cười,
“Đến lúc này rồi mà cô còn nghĩ đến tiền à?
Đúng là cần tiền không cần mạng.”
Hắn vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên lại đột nhiên nghe thấy chú Trần hô to, “Nhị thiếu!”
Lúc cô quay đầu lại thì Hoắc Hoành đã không chống cự lại được sự xung đột của hai loại thuốc, nhất thời không nhịn được, phụt máu ra ngoài.
Bên trong âu phục màu đen của anh là áo sơ mi trắng, lúc này từng giọt, từng giọt máu xuôi theo khóe miệng anh rơi lên áo sơ mi giống như đóa hoa máu nở rộ, làm người ta chói mắt.
Lửa giận của Nhiếp Nhiên bùng lên.
Sắc mặt cô u ám giống như có thể vắt ra nước, giọng cô lạnh lùng, “Anh không định làm gì à?”
Đạt Khôn nhún vai, giống như là không biết làm sao, “Nếu như anh ta không uống ly rượu ban này thì hoàn toàn sẽ không xuất hiện vấn đề, chỉ có thể trách anh ta thôi.”
Nhiếp Nhiên không thèm đôi co nữa, cô giơ tay ra: “Thuốc giải đấu? Naloxone đâu?”
Đạt Khôn khẽ nhíu mày vì cô có thể nói ra chính xác ra cái tên “Naloxone”, sau đó hắn lắc đầu một cái, “Vô dụng thôi, kết tinh này dùng khoa học kỹ thuật mới nhất tinh luyện ra, độ tinh luyện cao đến 96%, cộng thêm anh ta lại dùng
N dược tính chậm đến nửa tháng, trong cơ thể tích lũy đến một mức nhất định rồi, bây giờ hai thứ xung đột nhau, dược tính lại càng mạnh hơn, chỉ dùng Naloxone căn bản sẽ không đem đến bất cứ hiệu quả nào.”
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng.
Bây giờ bọn họ ở trên địa bàn của Đạt Khôn, có thể không nảy sinh mâu thuẫn là tốt nhất.
“Vậy thì gọi bác sĩ đi.” Trong giọng nói lạnh lùng của cô là sự căm phẫn đang cố nín nhịn.
Đạt Khôn tiếp tục lắc đầu, “Chỗ tôi không có bác
Sĩ.”
Nhiếp Nhiên càng siết chặt tay hơn, cuối cùng nghe thấy chú Trần hô, “Nhị thiếu, cậu đừng ngất, cậu không thể ngất được, cậu nhất định phải chịu đựng, kiên trì!”
Cô nghiến răng gằn từng chữ phân phó chú
Trần, “Chú Trần, bảo A Lạc đi lái xe, lập tức đưa
Nhị thiếu đến bệnh viện!”
Món nợ này, cô nhất định sẽ trở lại tìm Đạt
Khôn tính rõ ràng, cô thề!
Nói rồi cô định giơ tay đẩy xe lăn của Hoắc
Hoành.
Trong giây phút hỗn loạn này, chú Trần cũng cuống lên, lại gật đầu muốn chạy ra ngoài cửa.
Ai ngờ Đạt Khôn ngồi trên sofa lập tức đứng lên ngăn cản, “Không thể!”
Đám thuộc hạ ở cửa lập tức đứng hết ra cửa chặn chú Trần lại.
Nhiếp Nhiên híp mắt, luồng khí u ám chết chóc chậm rãi tản ra khắp người cô.
Đạt Khôn đã ngừng cười và lạnh giọng nói:
“Một khi vào bệnh viện thì cảnh sát sẽ nhận được tin tức ngay, đến lúc đó nhất định sẽ liên lụy đến tôi, cho nên tuyệt đối không thể vào bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhắc nhở, “Khôn lão đại, nếu như anh ấy thật sự chết ở đây, anh cho là nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua cho anh sao? Sợ là anh có trốn đến chân trời góc biển, nhà họ Hoắc cũng sẽ đuổi anh đến chết mới thôi.”
Bốn chữ cuối cùng giá lạnh khiến lòng người ta phát run.
Đạt Khôn vẫn cho rằng cô chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, cho dù có sự can đảm và khôn vặt, nhưng dù sao cũng là một cô gái mà thôi.
Nhưng bây giờ, hình như không phải như vậy.
Đôi mắt vốn mang ý cười ra lộ ra sự bằng giá, cảm giác áp bức chậm chạp nhưng mang sức mạnh tuyệt đối kia cũng chậm rãi ép tới gần.
Điều này làm cho hắn thoáng kinh hãi.
“Không sai! Nếu như Nhị thiếu chết ở đây, Hoắc lão gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!” Lúc này chú Trần cũng tức giận nói.
Đạt Khôn lại nhún vai, “Ly rượu này là tự anh ta uống chứ đâu phải là tôi ép, làm sao có thể đổ tội lên đầu tôi được?”
Lúc này chú Trần lập tức hướng ánh mắt tức giận về phía Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên không nhìn ông ta, cũng không có bất cứ vẻ chột dạ nào, lạnh lùng nói:
“Ly rượu này đúng là không phải anh ép, nhưng anh lén bỏ thuốc khác cho anh ấy, như vậy mới dẫn đến tình trạng xung đột thuốc, không phải sao? Nhị thiếu của Hoắc thị bị người khác bỏ thuốc, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử, tôi muốn xem xem anh có dám gánh cái tội này không!”
“Tôi không dám gánh, cũng sẽ không gánh, bởi vì nếu anh ta thật sự không chịu nổi, vậy thì chỉ có thể nói là thần linh đang trừng phạt anh ta.”
Đạt Khôn nói vô cùng ung dung, thậm chí sau khi nói xong còn bày ra tư thế giống như đang cầu nguyện. 3
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ dửng dưng của hắn, lần này đáy mắt nảy lên sự giết chóc, trực tiếp đạp bàn trà lao đến.
Tốc độ của cô nhanh đến nỗi khiến người ta líu lưỡi.
Ngay cả Đạt Khôn cũng không dự liệu được, cảm thấy một bóng đen lao nhanh tới, sau đó cổ áo bị túm chặt.
“Thần linh cmn, anh có tin bây giờ tôi cho anh lập tức đi gặp thần linh không!” Trong đôi mắt
Nhiếp Nhiên là sự giận dữ và ý muốn giết người nồng đậm.
Đúng lúc này, đám thuộc hạ ở cửa nhất loạt rút súng hướng vào Nhiếp Nhiên. Những họng súng đen ngòm kia khiến người ta nhìn thấy không lạnh mà run.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô vẫn túm chặt cổ áo Đạt Khôn, sắc mặt hung ác.
Nếu không phải Hoắc Hoành vẫn cần hắn cứu, cộng thêm nơi này toàn là người của hắn, cô đã sớm bẻ gãy xương cổ hắn ngay từ lúc nãy rồi.
Cô là người đầu tiên dám nói như vậy trên địa bàn của tôi.” Đạt Khôn ngẩn ra một giây rồi cười nói.
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, “Vậy sao? Tôi còn muốn làm một chuyện đầu tiên khác nữa đấy.” Lúc Đạt Khôn không hiểu gì, nụ cười máu của cô càng đậm hơn, nhẹ giọng nói, “Ở trên địa bàn của anh, sau đó thành công giết chết anh.”
Ánh mắt Đạt Khôn sầm xuống, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Cô sẽ không coi tôi là tên thuộc hạ đó chứ?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Anh sẽ không cho là tôi thật sự xem thường anh như vậy chứ?”
Dứt lời, một ánh sáng sắc bén lạnh lẽo lóe lên từ trong tay áo cô.
Đạt Khôn bị ánh sáng phản xạ dưới ánh đèn làm cho khẽ híp mắt lại.
Đến lúc hắn khôi phục, một con dao quân dụng đã dí chặt vào cổ họng hắn.
Cảm giác lạnh như băng đó khiến Đạt Khôn run lên.
Hắn có thể cảm thấy được dưới sức ép của con dao quân dụng, cổ họng mình đang đập theo quy luật.
“Tôi thật sự đã xem thường có rồi.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Cảm ơn đã khen.”
Sau đó cô nhường ra mấy bước, để cho những tên thuộc hạ sau lưng đều nhìn rõ.
Những tên thuộc hạ nhìn thấy con dao trên cổ lão đại mình thì lập tức kinh hãi.
Sao lại thế… cô gái này lấy dao ở đâu ra?
Bọn chúng lập tức không dám tùy tiện bắn.
Nhân lúc những tên đó phân tâm, Nhiếp Nhiên giữ lấy bả vai Đạt Khôn, đẩy hắn tới trước mặt mình, “Tất cả bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ cắt đứt cổ họng anh ta.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không lập tức bỏ súng xuống.
Nhiếp Nhiên lại dùng sức ấn con dao quân dụng lên cổ họng Đạt Khôn, một vết máu nhỏ xíu xuất hiện.
Tên thuộc hạ cầm đầu lập tức nói: “Tất cả mọi người bỏ súng xuống.”
Những người đó nghe được mệnh lệnh mới bất đắc dĩ bỏ súng xuống.
Phụt!
Đột nhiên lúc này Hoắc Hoành đã ngất đi lại phun ra một búng máu, lượng máu nhiều hơn vừa nãy nhiều.
Cổ áo sơ mi trắng đã ướt đẫm.
Cơ thể anh cũng bắt đầu co giật nhẹ.
Máu trong miệng anh theo khóe miệng giật nhẹ chảy xuống.
Chú Trần vội vàng chạy tới, “Nhị thiếu! Nhị thiếu cậu tỉnh lại đi!”
“Mau lấy đồ nhét vào miệng anh ấy để tránh tự ngộ thương!” Nhiếp Nhiên không thể buông Đạt
Khôn ra, chỉ có thể ra lệnh với chú Trần.
Chú Trần lập tức cởi áo khoác của mình ra, xoắn tay áo thành một cục rồi nhét vào trong miệng
Hoắc Hoành.
“Mau cho qua!” Nhiếp Nhiên thấp giọng nói với
Đạt Khôn phía trước.
Nhưng lại bị hắn từ chối một lần nữa.
“Không được, tuyệt đối không thể đến bệnh viện!”
“Vậy tức là không cần đàm phán nữa?” Lần này
Nhiếp Nhiên thật sự hết kiên nhẫn, cô lại tăng lực tay, một giọt máu chậm rãi chảy ra khỏi vết thương trên cổ hắn.
Đạt Khôn cảm nhận được lưỡi dao lạnh như bằng trên cổ dần dần xâm nhập vào da mình, không nhịn được hít mạnh một hơi. Hắn biết cô gái này muốn giết người rồi.
Sau đó hắn bồi thêm một câu, “Nhưng tôi có thể gọi Lâu Á tới, kết tinh này là do cô ta tinh luyện ra, chỉ có cô ta biết giải quyết như thế nào.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói,
“Đừng có giở trò.”
Đồng thời cô đã nhẹ tay hơn.
Đạt Khôn biết cô thầm chấp nhận rồi, sau đó hắn nói với đám thuộc hạ: “Gọi Lâu Á qua đây.”
Một tên thuộc hạ lập tức rời đi.
Để đề phòng bất trắc, Nhiếp Nhiên lạnh giọng đuổi đám người còn lại, “Tất cả lui hết ra ngoài! Trừ khi các người muốn viếng mộ Khôn lão đại.”
Đám người kia im lặng, tất cả đều trừng mắt nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên khiêu khích lại dùng sức lên con dạo quân dụng, nhướng mày nhìn bọn chúng.
Lúc này đám người kia mới đè nén lửa giận, không cam lòng đi ra ngoài.
Cửa phòng khách bị đóng lại, Nhiếp Nhiên đích thân lục soát trên người Đạt Khôn một lần, phát hiện bên hông hắn có hại khẩu súng.
Sau đó, cô đoạt lấy hai khẩu súng kia.
Sau khi xác định cả người hắn không còn đồ dùng nguy hiểm, cô mới bảo chú Trần kéo dây thừng trên rèm cửa sổ xuống trói Đạt Khôn lại.
Lúc này chú Trần chỉ nghĩ đến sống chết của
Nhị thiếu, lại thấy Nhiếp Nhiên thật sự một lòng quan tâm Hoắc Hoành, vì thế ông ta tạm thời xếp cô vào trong hàng ngũ người mình, nhanh chóng trói Đạt Khôn lại.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới yên tâm thu dao lại, đi tới bên cạnh Hoắc Hoành, bắt mạch cho anh.
Mạch đập dữ dội này khiến sắc mặt Nhiếp
Nhiên càng khó coi.
Chắc chắn Hoắc Hoành không chịu được bao lâu nữa.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng lên, trách mắng Đạt
Khôn: “Rốt cuộc lúc nào người của anh…”
Cô còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy một giọng nói vang lên ngoài cửa, “Anh Khôn?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái mặc áo khoác dài màu trắng, trên cổ còn đeo một cái chụp mắt phòng hộ trong suốt chưa kịp tháo xuống, trong tay xách một cái hòm thuốc, nhìn giống như vừa bị kéo ra từ phòng thí nghiệm.
Chắc là Lâu Á mà Đạt Khôn nói.
“Sao anh lại…” Lâu Á nhìn thấy Đạt Khôn bị trói ném ở trên sofa, cô ta trợn to hai mắt ngẩn người ra.
Đạt Khôn hếch cằm lên ra hiệu: “Đi xem anh ta đi.”
Lâu Á nhìn quanh một vòng, thấy Nhiếp Nhiên cầm dao quân dụng với vẻ mặt dữ tợn thì lập tức hiểu ra.
Cô ta không nói nhiều, đi tới bên cạnh Hoắc
Hoành, kiểm tra con người và mạch rồi cau mày hỏi: “Sao anh ta lại như vậy?”
Đạt Khôn giải thích: “Kết tinh số 3 cô tinh luyện ra và N hồi đó Lâu Ca anh cô nghiên cứu chế tạo ra đều ở trong cơ thể anh ta, dược tính của hai loại quá mạnh, thân thể anh ta không áp chế được.”
“Hai loại đều ở trong cơ thể anh ta sao?” Lâu Á kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng.” Đạt Khôn gật đầu.
Lâu Á nhìn Hoắc Hoành đã bất tỉnh nhân sự nằm trong xe lăn, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Thế này… tôi cũng không có cách nào…”
Nhiếp Nhiên nghịch con dao quân dụng trong tay như đang uy hϊế͙p͙, “Tôi khuyên cô nên nghĩ kĩ rồi hãy nói.”
“Không phải tôi không chịu cứu, mà là tôi không biết cứu thế nào. Kết tinh số 3 thì tôi còn có cách, nhưng N do Lâu Ca nghiên cứu chế tạo, năm đó tôi không tham gia cùng.” Lâu Á mày chau mặt ủ.
Nhiếp Nhiên cau mày, thờ ơ quan sát Lâu
Á, sau đó nhìn Hoắc Hoành càng lúc càng co giật trong xe lăn bằng ánh mắt nặng nề.
Còn tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ chết.
“Chữa cái của cô trước.” Nhiếp Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Lâu Á hỏi lại: “Cái gì?”
“Tôi nói chữa kết tinh số 3 trước.” Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành, lạnh lùng nhắc lại.
Lâu Á đứng ở góc độ nhân viên nghiên cứu cân nhắc, “Nhưng bây giờ hai loại số 3 và N trộn lẫn với nhau, chỉ đơn thuần chữa số 3, có thể…”
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt rét lạnh, “Tôi bảo cổ chữa cái của cô thì cô cứ chữa!
Lắm lời như vậy làm gì!”
Sao cô có thể không biết hai loại trộn lẫn với nhau không có cách nào dùng thuốc chữa một loại là có thể trị khỏi được.
Nhưng bây giờ không ra ngoài được, trừ chữa liều ra thì không còn cách nào khác.
So với chờ anh chết, còn không bằng thử một lần.
Lâu Á lộ vẻ khó xử, dường như không biết làm như thế nào mới ổn thỏa.
Lúc này Đạt Khôn lại nói, “Nghe cô ta đi, dù sao bây giờ cũng không có cách nào khác nữa.”
“Vâng.” Lâu Á mở cái hòm thuốc vừa mang đến ra, trong đó toàn là ống nghiệm đựng thuốc nước màu xanh da trời cùng với đủ kim tiêm và ống tiêm lớn nhỏ khác nhau.
Cô ta lấy một ống trong đó ra, thuần thục rút thuốc rồi tiêm vào tĩnh mạch của Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Lâu Á, không rời một giây.
Đạt Khôn ngồi trên sofa thấy cô không đặt sự chú ý lên người mình, cũng bắt đầu khẽ khàng giãy tay ra.
Bên trong phòng khách yên tĩnh vang lên giọng nói lạnh như băng của Nhiếp Nhiên:
“Đừng nghĩ giở trò trước mặt tôi, còn hành động thiếu suy nghĩ một lần nữa, tôi sẽ cắm cái dao này vào mắt anh, xuyên qua đầu anh đấy.”
Đạt Khôn dừng tay lại, không dám tiếp tục nữa.
“Cô đúng là đẫm máu bạo lực.” Hắn lười biếng dựa vào sofa. Trong lòng hắn vô cùng tò mò.
Mình làm cẩn thận như vậy, hơn nữa cô ta không hề nhìn mình thì sao có thể nhận ra chứ?
Lúc động tác cuối cùng của Lâu Á kết thúc,
Nhiếp Nhiên mới chậm rãi quay đầu lại, cười u ám với hắn, “Vậy sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy vẫn chưa đủ nhỉ?”
Lâu Á đã xử lý xong hết, cũng nói chen vào một câu, “Cô làm như vậy, cho dù anh ta tỉnh lại thì cuối cùng cô cũng không thoát ra được khỏi cánh cửa này đâu.”
Cô ta quá rõ tính tình Khôn lão đại.
Hoặc là giết hắn, còn nếu không giết được hắn mà lại bị hắn bắt được thì không một ai có kết cục tốt cả.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trên sofa, vắt hai chân vào nhau, tùy ý nghịch con dao quân dụng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo trong tay, “Không bằng chúng ta thử xem sao?”
Đương nhiên cô biết trói Đạt Khôn lại sẽ có nghĩa là gì. Cho dù Đạt Khôn muốn bỏ qua cho mình, mình cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vốn dĩ từ lúc bắt đầu bước vào cánh cửa phòng khách này, cô đã ôm suy nghĩ khiến Hoắc Hoành cắt đứt hợp tác với Đạt Khôn nên mới có bôi nhọ
Hoắc Hoành.
Không có hợp tác thì đâu còn sợ anh làm sao nữa.
Huống hồ hắn lại dám bỏ thuốc cho Hoắc
Hoành đến gần nửa tháng, có thể khẳng định rằng bây giờ Hoắc Hoành đã nghiện ở một mức nhất định rồi.
Chờ ra khỏi cánh cửa này, cô tuyệt đối sẽ xử lý tên này, ném ra ngoài cho chó ăn. ( )
Lúc cô đang âm thầm tính toán đâm nhát dao đầu tiên vào đâu, Hoắc Hoành ngồi ở trong xe lăn yếu ớt tỉnh lại.
Lâu Á luôn chú ý đến anh lập tức nói: “Tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi!”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, chắc chắn Hoắc
Hoành đã mở mắt ra, cô mới thả lỏng một chút, nhưng không nói gì.
Hoắc Hoành dựa vào xe lăn, khóe miệng cong lên: “Không sao.”
“Nhịp tim đã khôi phục.” Lâu Á làm kiểm tra cơ bản rồi nói.
Lúc này vẻ mặt căng thẳng của chú Trần mới hòa hoãn hơn, “Nhị thiếu, cậu có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
“Tôi không sao.” Nghe như Hoắc Hoành đang trả lời chú Trần, nhưng trên thực tế ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhiên.
“Nhịp tim mặc dù đã khôi phục, nhưng mà…”
Tim Nhiếp Nhiên nhói lên, cô cau mày lại, hỏi:
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng chưa loại bỏ hoàn toàn được. Dược liệu số 3 rất mạnh, cho dù đã tiêm kịp thời nhưng vẫn sẽ sót lại, hơn nữa bây giờ còn có N ở trong người, hai loại đồng thời dung hợp với nhau trong thân thể anh ta, tiếp theo anh ta sẽ xảy ra chuyện gì không ai biết được.” Vẻ mặt Lâu Á nặng nề, giọng cũng cực kì nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên đứng lên nói với chú Trần: “Chú
Trần, bảo A Lạc lái xe, lập tức đưa đến bệnh viện.”
Chú Trần cũng cảm thấy nên như vậy, không do dự gật đầu, “Được!”
Nhưng sau đó là ba tiếng đồng thanh vang lên.
“Không được!”
“Không được!”
“Không được!”
Giọng ba người cùng vang lên khiến Nhiếp
Nhiên và chú Trần dừng lại.
Hoắc Hoành vừa yếu ớt thở gấp, vừa nói với
Nhiếp Nhiên: “Tôi phải tiếp tục vụ hợp tác này.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, “Anh điện rồi à? Anh đã như vậy rồi còn bàn bạc hợp tác cái gì?”
Nhưng Hoắc Hoành lại kiên định từ chối,
“Không được, đây là việc ba tôi giao cho tôi, tôi cần phải hoàn thành.” Sau đó lại nói: “Còn nữa, thả Khôn lão đại ra.”
“Anh ta lén bỏ thuốc cho anh, loại người như vậy mà anh còn dám hợp tác à?” Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, dường như không dám tin tưởng.
“Nếu muốn hợp tác thì phải bỏ ra chút thành ý.
Anh nói đúng không, Khôn lão đại?” Hoắc
Hoành muốn nhân lúc bấy giờ đang tỉnh táo, mượn cơ hội này quyết định việc hợp tác.
Trong vẻ mặt anh không còn chút căm hận nào.
Khôn lão đại nghe thấy thế lập tức cảm thấy thú vị, ha ha cười lớn nói: “Nhị thiếu quả nhiên khí phách! Chỉ dựa vào điều này, Đạt Khôn tôi sẽ làm bạn với anh! Nếu như lần này anh chịu được, chúng ta sẽ lập tức hợp tác.”
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
“Không không không, là vinh hạnh của tôi.”
Hai người một người bị trói, một người bị thuốc hành hạ rất thảm hại nhưng đều chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không có bất cứ khúc mắc nào. 3
Nhiếp Nhiên cau mày, không tiếp tục nói gì nữa.
Cô biết Hoắc Hoành làm như vậy nhất định là có lý do của anh.
“Được, Nhị thiếu nói thả, vậy thì thả. Nhưng có một người không thể thả!” Nhiếp Nhiên nói xong, tầm mắt nhìn thẳng về một phía.