Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1432
LỜI KHAI XẢY RA VẤN ĐỀ? – SỐNG HAY LÀ CHẾT?
Sau đó là “ầm” một tiếng, tên thuộc hạ ngã mạnh xuống đất.
Tiếng va chạm nặng nề kia còn lớn hơn lúc
Nhiếp Nhiên và vào tường vừa rồi rất nhiều.
Tên thuộc hạ ngã xuống đất, cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, hắn chậm rãi ngâng đầu lên, ngẩn ra nhìn Nhiếp Nhiên nghịch khẩu súng vốn là của hắn.
Có lẽ tên thuộc hạ đó không thấy rõ động tác của Nhiếp Nhiên, nhưng đám người ngồi ở bên trong phòng khách lại thấy rõ ràng.
Bọn họ chính mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên động thủ, tốc độ cực kì nhanh.
Trực tiếp cầm lấy cổ tay đối phương, sau đó vặn cổ tay hắn đồng thời ngón trỏ chặn hắn bóp cò, khuỷu tay còn lại dữ tợn thúc mạnh vào tim đối phương.
Một loạt động tác trôi chảy rất hiển nhiên là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mà có. 1
Ngay cả Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn cũng bị hành động của cô làm kinh hãi.
Cô vào đơn vị mới bao lâu mà lại có thể thông thạo những động tác này như vậy, giống như là bản năng.
Rốt cuộc nên nói cô trời sinh là quân nhân, hay là nói năng lực học tập của cô quá mạnh.
“Woa, không hổ là người của Nhị thiếu, đúng là rất xuất sắc!” Đạt Khôn nhìn thấy cảnh này bèn vỗ tay cảm thán.
Cô gái này gầy nhỏ nhưng không ngờ lại có thể bộc phát ra sức lực lớn như vậy. Có thể dễ dàng quật ngã một người đàn ông trưởng thành xuống đất.
Đạt Khôn thật sự tò mò, tiếp theo cô gái này sẽ làm gì.
Thân thể Hoắc Hoành hoàn toàn căng thẳng cứng đờ, nhìn chằm chằm màn hình mà không chớp mắt lấy một cái.
Anh rất sợ Nhiếp Nhiên sẽ bắt tên thuộc hạ đó làm con tin xông ra. Nếu cô làm như vậy thì kết quả sẽ là bị bắn quét, cùng tên thuộc hạ đó bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Có điều, may mà Nhiếp Nhiên không ngốc, cô cũng biết tình hình của mình bây giờ nên không hề làm ra chuyện gì khác người.
Cô dễ dàng khống chế đối phương, rồi lại to gan trực tiếp ngồi trên người hắn, nghịch khẩu súng trong tay, cười híp mắt nói: “Bình thường người dám làm như vậy, về cơ bản kết quả đều khá khó coi, cho nên đừng có dí súng vào đầu tôi.”
“Cô!” Tên thuộc hạ cảm thấy bị sỉ nhục, đang muốn đứng dậy hất cô ra thì trên tay lại truyền đến cơn đau, ép hắn không thể không nằm xuống đất.
Đúng lúc này, đám thuộc hạ ngoài cửa nghe thấy tiếng lập tức lao vào.
Bọn chúng thấy Nhiếp Nhiên cầm súng trong tay, còn ngồi ở trên người anh em của bọn súng liền chĩa súng về phía cô.
“Bỏ súng xuống!” Tên thuộc hạ đứng đầu tiên nói.
“Tôi muốn gặp Nhị thiếu.” Cô không sợ hãi mà nhếch miệng nói.
“Cô tưởng bây giờ cô đang là khách à? Mau bỏ súng xuống!”
“Tôi nhắc lại lần nữa, mau bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Lại là một lần cảnh cáo.
Nhưng Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, vẫn nhàn nhã, thậm chí còn xoay cái súng trong tay mấy vòng.
Tên thuộc hạ thấy mình bị coi thường như vậy lập tức bóp cò, tiếng súng vang lên đoàng một tiếng.
Đạn bay vút ra khỏi nòng súng, bắn thẳng về phía Nhiếp Nhiên, vượt qua tại cô.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên trầm tĩnh, ý cười ở khóe miệng không giảm đi chút nào, nhìn cô không hề bị phát súng kia dọa.
Còn Hoắc Hoành thì bị hành động này dọa cho suýt nữa tim ngừng đập.
Nếu không phải sức kiềm chế mạnh mẽ khiến anh khắc chế được, có lẽ anh sẽ đứng lên khỏi xe lăn, sau đó cướp khẩu súng của tên thuộc hạ đứng gần mình nhất bắn Đạt Khôn rồi. 2
Ha ha ha ha, lợi hại, lợi hại! Sự can đảm này đúng là còn mạnh hơn đàn ông.” Đạt Khôn phá lên cười điên cuồng.
Lúc này, cô gái trong màn hình dừng tay lại, ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm cái máy quay trong góc.
Cô lạnh lùng cười, “Khôn lão đại, tôi canh ở đây mười ngày mà chưa hề tiến vào biệt thự một bước, chỉ dựa vào điều này thì anh nên biết, tôi không có hứng với anh. Nguyên nhân tôi tới nơi này chỉ là vì tìm Nhị thiếu mà thôi, giữa tôi và anh ta có khoản nợ chưa tính rõ ràng, hy vọng anh có thể tạo điều kiện.”
Bên trong phòng khách mờ tối, trên cái màn hình lớn trên tường, cô gái này cười rất xinh đẹp với máy quay.
Đạt Khôn đột nhiên dừng cười, sau đó cười nghiền ngẫm.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoắc
Hoành bên cạnh, lộ ra hàm răng trắng, “Nhị thiếu, vừa rồi tôi nhớ không làm thì anh nói cô ta là người của anh, nhưng bây giờ nghe giọng điệu cô ta, hình như không phải là như vậy.”
Ánh sáng trắng chiếu lên trên mặt Hoắc Hoành, khiến dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên nhợt nhạt dọa người.
Chú Trần sau lưng nhìn thấy Nhị thiếu nhà mình im lặng nhìn màn hình, cho là anh bị câu nói không kịp trở tay của Nhiếp Nhiên làm cho ngẩn ra.
Vì vậy, ông ta vội vàng nói: “Thân phận của cô gái này luôn không rõ, bây giờ nói như vậy rõ ràng chính là muốn kéo dài thời gian, gây ra rắc rối, Khôn lão đại nên giải quyết sớm thì hơn.”
“Ồ?”
Đạt Khôn cười ý tứ, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nhiếp Nhiên truyền tới:
“Chú Trần, lúc này không phải là chú đang khuyên Khôn lão đại giết tôi chứ?”
Chú Trần ngẩng phắt đầu lên, sợ hãi nhìn Nhiếp
Nhiên trong màn hình.
Cô ta… cô ta… cô ta… sao cô ta lại biết?
“Hy vọng chú không làm như vậy.” Nhiếp Nhiên trong máy quay lẩm bẩm.
Đạt Khôn thích thú bật cười, “Ha ha ha ha, vui, vui, vui thật! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú
Trần có vẻ mặt sợ hãi như vậy, cô gái này không tệ, tôi thích!”
“Khôn lão đại, hy vọng anh có thể giải quyết thỏa đáng, tránh để xảy ra chuyện gì đó.” Chú
Trần hoàn hồn lại, nói với hắn.
Trong lúc này, Hoắc Hoành lại im lặng đến lạ thường, ánh mắt sâu không đáy khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ở bên kia màn hình, đám người kia thấy Nhiếp
Nhiên hướng về phía ống kính nói chuyện như vậy, trong lòng lại thêm cảnh giác.
Tên thuộc hạ bị cô coi như ghế ngồi lúc này không nhịn được, hắn nằm dưới đất, trong mắt là ngọn lửa hừng hực, “Con ranh này, mày có bản lĩnh thì nổ súng đi! Ni Bang tạo không phải loại người tham sống sợ chết! Nổ súng đi!”
Tâm trạng hắn kích động, ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy.
“Câm mồm!”
Cơ thể Nhiếp Nhiên bắt đầu không vững, cô cau mày lại, lại tăng thêm lực tay, đau đến nỗi Ni
Bang lập tức mềm người ra bò dưới đất.
Đến khi xử lý hắn xong, cô mới ngẩng đầu lên nói với đám người kia: “Tôi nói rồi, tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn gặp Khôn lão đại và Nhị thiếu.”
“Anh Khôn sẽ không gặp cô, cô mau bỏ súng xuống. Chỉ cần cô nói ra mục đích, chúng tôi sẽ để có được thoải mái.” Tên cầm đầu chưa có được chỉ thị của Đạt Khôn nên nhất thời không thể làm gì cô.
Nhiếp nhiên lại nhìn chằm chằm cái máy quay trong góc rồi mỉm cười.
Không, nhất định hắn sẽ gặp tôi.
Nụ cười đó hoàn toàn khiến Đạt Khôn hứng thú.
Hắn dựa vào sofa, “Nhị thiếu, tôi thật sự tò mò khoản nợ kia là cái gì, không ngại kể cho tôi nghe trước chứ?”
Lời nói của Đạt Khôn giống như là đang trưng cầu sự đồng ý của Hoắc Hoành, nhưng chỉ là tùy tiện làm như vậy mà thôi.
Không đợi chú Trần phản đối, hắn đã phân phó tên thuộc hạ sau lưng: “Dẫn cô ta tới đây.”
Tên thuộc hạ trầm mặc gật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Đèn bên trong phòng khách lại sáng lên.
Vẻ mặt Hoắc Hoành vẫn trầm tĩnh như nước.
Đạt Khôn nhìn thấy, ý cười ở khóe miệng không giảm đi.
Lần này có kịch hay xem rồi.
Ha ha, thú vị, thật là thú vị!
Sắp có trò tranh đấu hay ho nhất rồi.
Trên thực tế, Hoắc Hoành chỉ đang suy đoán ý nghĩa trong lời nói tính sổ của Nhiếp Nhiên.
Anh sợ lời mình sẽ quấy nhiễu cho hành động tiếp theo của cô, cho nên chỉ có thể duy trì trạng thái bất động để tránh bại lộ.
Lúc bọn họ ngồi ở trong phòng khách yên tĩnh chờ đợi, trong phòng giam lại đang giằng co căng thẳng.
Không, nghiêm túc mà nói là mấy tên thuộc hạ căng thẳng cầm súng hướng về phía Nhiếp
Nhiên nhìn vô cùng nhàn nhã. Cô nghịch súng trong tay với thủ pháp đẹp đẽ khiến người ta hoa cả mắt.
Nhìn thì thờ ơ, trên thực tế trong lòng cô đang tính toán thời gian từng giây từng phút.
Cô đang đợi một câu nói của Đạt Khôn, câu nói đủ để có thể quyết định sống chết của cô.
Từ lúc bị bắt đến bây giờ, cô luôn tính toán trong lòng xem nên bịa chuyện tiếp như thế nào. Cô không biết Hoắc Hoành sẽ nói gì, sẽ nói thế nào nên cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để đánh cuộc một lần.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ba phút sau, có một người đi từ ngoài cửa vào, lạnh nhạt nói: “Anh Khôn nói muốn gặp cô.”
Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, đứng dậy, đưa khẩu súng cho tên thuộc hạ vừa bị làm cái ghế.
“Xin lỗi, vừa rồi đã đắc tội, mong anh không để bụng.”
Tên thuộc hạ thở hổn hển bò dậy, hừ lạnh, cực kì khó chịu cầm lấy súng.
Nhiếp Nhiên đi theo người kia ra khỏi phòng giam, đi về phía phòng khách.
Lúc bước vào trong, cô thấy Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, chú Trần thì đứng ở bên cạnh anh.
Trên bức tường trắng là cái màn hình vẫn chưa tắt, phía trên chính là hình ảnh nhất cử nhất động của cô trong phòng giam.
Quả nhiên cô không đoán sai.
Nhiếp Nhiên quét mắt qua, nhìn thấy còn có một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt đặt hai chân trên bàn trà, nhìn rất ngạo mạn.
Không cần hỏi cũng biết hắn là ai.
Không ngờ anh Khôn trong miệng mọi người vẫn rất trẻ, không chênh với Hoắc Hoành là bao.
Đạt Khôn thấy cô đường đường chính chính quan sát mình như vậy thì nhíu mày, dựa vào ghế, cười rất hứng thú, “Sao cô có thể khẳng định tôi nhất định sẽ gặp cô?”
Nhiếp Nhiên cũng cười, “Rất bình thường, người thông minh đều tương đối tò mò.”
Cô nói mơ hồ như vậy, lại khăng khăng muốn tính sổ với Nhị thiếu của Hoắc thị, Đạt Khôn không thể không động tâm tư.
Đạt Khôn khẽ cau mày, “Ý cô là cô không có gì muốn nói, tất cả chỉ là vì đi ra được khỏi chỗ đó mà lừa tôi? Hoặc là bắt giặc phải bắt vua trước à?”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi, làm sao tôi dám lừa khôn lão đại chứ?”
“Vậy tôi phải nghe xem, rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với Nhị thiếu. Vừa rồi Nhị thiếu liều mạng bảo vệ cô, nói cô là người của anh ta.”
Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành.
Người này sẽ không nói là vợ chưa cưới chứ?
Không, sẽ không đâu.
Có chú Trần ở bên cạnh, anh sẽ không nói như vậy.
Cô đã quyết định xong, nụ cười ở khóe miệng vẫn lạnh lùng như cũ, từ từ đi tới gần Nhị thiếu.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy chú Trần đứng ở bên cạnh uy nghiêm lạnh lùng nhắc nhở, “Ở nơi này cô tốt nhất nghĩ cho kĩ rồi hãy nói!”
Nhiếp Nhiên không sợ hãi bật cười, “Chú Trần, chú sợ cái gì, trộm cắp gì không dám nói sao?”
“Cô!”
“Yên tâm, chuyện chú làm còn lâu mới độc ác tuyệt tình bằng Nhị thiếu nhà chúng ta.”
Chú Trần cau chặt mày, cô ta ý gì?
Sao mình lại không hiểu gì thế này?
Nhiếp Nhiên lại nhìn Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, đáy mắt cô nhuộm một tầng sương lạnh,
“Nhị thiếu còn không định giải thích một chút sao? Vẫn muốn dùng sự im lặng như lúc ở trong xe để đối phó với tôi, sau đó kéo dài thời gian chờ cứu viện à?”
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, đôi mắt đen dưới gọng kính vàng ẩn chứa sự sắc bén, “Cô nên rời đi thì hơn.”
Hai người nghe như đang nói chuyện, nhưng trên thực tế lại đang thăm dò nhau, để tránh lộ ra sơ hở.
Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành không báo hiệu gì với mình, biết sự chủ đạo nằm trong tay mình rồi, vì vậy khóe miệng lạnh lùng cong lên, “Rời đi? Bây giờ tôi không có một xu, còn bị người đuổi giết trốn Đông trốn Tây, anh cảm thấy tôi có thể rời đi đâu? Tôi cảm thấy nơi này an toàn hơn, ít nhất người của Khôn lão đại có thể khiến đối phương không dám công khai giết tôi.”
Sắc mặt Hoắc Hoành u ám, đã sớm không còn nhượng bộ từng bước chỉ vì cứu Nhiếp Nhiên ra như vừa rồi nữa.
Giống như anh đã đổi một gương mặt khác vậy.
“Khôn lão đại không phải là cái ô bảo vệ cho
CÔ.”
“Tôi không cần biết anh ta có phải là cái ô bảo vệ của tôi hay không. Tôi chỉ muốn biết, tiền đâu? Đã nói là Cát Nghĩa chết, lô vũ khí kia chia 50 – 50, tại sao đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền!”
Hoắc Hoành ngước mắt lên, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hóa ra cô gái này muốn mượn thân phận nằm vùng hồi đó tiếp tục kéo dài, dùng lý do chưa lấy được tiền để giải thích cho sự xuất hiện và động cơ lần này.
Đây đúng là một cái cớ hay.
“Nhị thiếu, mọi người đều lăn lộn trên con đường này thì phải giữ chữ tín. Tôi bán mạng cho anh, nhưng anh lại coi tôi như con ngốc!
Không chỉ không có 50% như đã nói, còn tắt điện thoại, phái người đuổi giết tôi, thậm chí kinh động đến cảnh sát.”
Nói tới câu này, đáy mắt cô hiện ra sự thù hận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Diệp
Nhiễm tôi có tài đức gì mà lại bị người của hai giới hắc bạch cùng đuổi giết!”
Hoắc Hoành đối mặt với lửa giận ngập trời của cô, cái mặt nạ tao nhã lịch sự kia cũng nứt ra, anh sầm mặt xuống, giọng lạnh lùng: “Tôi nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm.”
Nhiếp Nhiên bật cười, hừ lạnh, “Hiểu lầm? Có nghĩa là mấy tháng này tôi bị ép không thể xuất hiện, là do cảnh sát nhàn rỗi chơi bịt mắt bắt dê với tôi à?!”
Cô cất cao giọng chất vấn, giọng nói vang vọng trong phòng khách trống trải.
Đạt Khôn xem kịch hay đã lâu lúc này cũng châm chọc, “Nhị thiếu, anh làm như vậy không hay đâu, con gái người ta liều mạnh vì anh, nhưng bây giờ anh lại quyt nợ, thế là vi phạm đạo nghĩa.”
“Tôi không phí lời với anh, trả tôi 50%, ngay lập tức!” Nhiếp Nhiên tức giận ra lệnh.
Lần này Hoắc Hoành hạ mình, đuổi cô: “Tôi sẽ chuyển tiền cho cô, cô có thể đi rồi.”
“Đi? Anh cảm thấy tôi vẫn tin tưởng anh sao?
Không có tiền, tôi tuyệt đối sẽ không đi!” Nhiếp
Nhiên nói như đinh đóng cột, không hề muốn thương lượng.
Chân mày Hoắc Hoành khẽ giật giật, hiển nhiên không tán thành với cách làm này của cô.
Cô muốn mượn cơ hội ở lại đây, hay là chỉ vì muốn hạ màn hoàn mỹ cho vở kịch này?
Anh không biết.
Năng lực tính toán của Nhiếp Nhiên không hề kém anh, anh chỉ có thể thuận theo lời cô, nói với chú Trần bên cạnh: “Chú Trần, lập tức chuyển tiền đi.”
Chú Trần ngẩn ra, “Bây giờ?”
“Đúng.”
Chú Trần thấy Hoắc Hoành gật đầu thì do dự mấy phút, sau đó chỉ có thể đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, Đạt Khôn ngồi ở bên kia lại lên tiếng, “Chờ đã!”
Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên vốn cho là lúc này có thể thuận lợi kết thúc rồi. Khi nghe thấy câu nói này, trong lòng hai người lập tức căng thẳng, nhưng trên mặt không dám lộ ra chút nào.
Đạt Khôn đứng lên, vừa suy nghĩ vừa đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.
“Có một điều tôi không nghĩ ra, nếu Nhị thiếu luôn ngầm đuổi giết cô, vậy tại sao ban nãy lại trăm phương nghìn kế muốn bảo vệ cô?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, trong giọng nói lộ ra sự châm chọc nặng nề, “Đương nhiên là không hy vọng tôi nói ra rồi, một khi để cho Khôn lão đại biết bộ mặt thật và thái độ làm người nâng cao đạp thấp của anh ta, sau này ai còn dám hợp tác với anh ta nữa?”
Đạt Khôn lại tiến tới trước mặt cô, hỏi một câu,
“Vậy bây giờ cô đã nói như vậy rồi, Nhị thiếu còn để cho cô ra ngoài sao?”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn Đạt Khôn rồi cười, “Chỗ này do Khôn lão đại quyết, cho dù anh ta muốn giết tôi, cũng phải rời khỏi thành phố W mới được.”
Đạt Khôn nghe thấy thế thì lòng tự trọng của đàn ông đã được thỏa mãn, cười lớn nói: “Cô là điển hình của kiểu người cần tiền không cần mạng.”
“Cho dù tôi không lấy tiền thì cũng phải mất mạng, vậy còn không bằng liều một trận.” Nhiếp
Nhiên nói xong lời cuối cùng lại lạnh lùng liếc
Hoắc Hoành một cái.
“Bây giờ cô thắng rồi chứ?” Hoắc Hoành lạnh lùng hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành, cười châm biếm, “Nếu như không có Khôn lão đại can dự vào, anh cảm thấy dựa vào một mình chú Trần sẽ cứu được anh sao?”
Đạt Khôn vuốt cằm, tự nhiên nói: “Tức là trong này còn có lỗi của tôi đúng không?”
“Không dám, tôi ẩn nấp ở bên ngoài biệt thự của
Khôn lão đại nhiều ngày như vậy đã là không đúng rồi, nếu như bây giờ còn nói Khôn lão đại có lỗi, vậy tức là Diệp Nhiễm tôi không biết điều rồi.”
Nhiếp Nhiên nói rất thỏa đáng, cũng rất khéo léo với cả Hoắc Hoành và Đạt Khôn.
“Cô đúng là khéo ăn nói, cô muốn lấy lòng tôi, để tôi thả cô đi đúng không?” Đạt Khôn không có ý tốt quan sát cô.
Nhiếp Nhiên không hề kiêng dè, thản nhiên cười, “Nếu như tôi nói đúng, Khôn lão đại sẽ thả tôi đi chứ?”
Đạt Khôn bày ra vẻ mặt “tôi biết ngay là như vậy mà, cô không giấu được tôi đâu”, sau đó hỏi Hoắc Hoành: “Nhị thiếu thì sao, anh có muốn để cô ta đi không?”
Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu lên, ánh đèn bên trong phòng lưu chuyển trên kính anh, “Thứ nhất, nếu như không phải là tôi tự nguyện đi theo cô, dựa vào tình hình lúc đó, tôi chỉ cần kêu cứu một tiếng, vệ sĩ của Khôn lão đại lúc nào cũng có thể đưa cô đi. Thứ hai, cô nói cô bị người khác đuổi giết, nhưng trên thực tế, tôi thật sự không phải bất cứ ai đuổi giết cô.”
Lời giải thích của anh vô cùng thành khẩn.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, không khách khí chất vấn: “Vậy tại sao tôi vừa ra khỏi thành phố Z đã bị theo dõi?”
“Thế thì chắc là cô có chuyện gì làm giấu tôi, tôi không biết.”
Hoắc Hoành bình tĩnh trả lời khiến Nhiếp Nhiên thật sự không có cách nào tín phục, “Anh nói không biết là không biết à? Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng anh.”
“Những năm qua cô ở trong bóng tối làm không ít chuyện thay tôi, hợp tác cũng coi là vui vẻ, tôi có cần phải vì một khoản phí vất vả mà khiến cảnh sát bắt cô không? Huống hồ lúc ấy tôi cũng thành phố Z, hàng còn chưa kịp đưa đi, nếu như cô bị bắt thì có ích gì với tôi.”
Hoắc Hoành phân tích có lý khiến Nhiếp Nhiên thoáng do dự.
Dừng lại một lát, cô phiền não bất an giống như không có cách nào sắp xếp được mạch suy nghĩ,
“Vậy anh nói cho tôi biết, ai là người đã làm như vậy? Khi đó chỉ có anh biết tôi rời đi lúc nào, trừ anh ra tôi không nghĩ ra người thứ hai.”
Hoắc Hoành cam kết: “Tôi sẽ đi điều tra chuyện này, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng.”
Hai người diễn vở kịch này có thể nói là hoàn mỹ, không có một tia sơ hở.
Đến nỗi hồi kết của kịch bản đột nhiên đảo ngược, từ kẻ địch biến thành bạn bè.
Hơn nữa hình như còn rất có lý.
Đạt Khôn xem vở kịch này của bọn họ, mặc dù hắn không có bản lĩnh đàm phán như Hoắc
Hoành, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu đoạn đối thoại này.
“Nghe ý Nhị thiếu là muốn bỏ qua cho cô ta à?”
Hoắc Hoành rất bình tĩnh nói: “Nếu chuyện này thật sự như cô ta nói, chứng minh bên cạnh tôi có nội gián, tôi nhất định phải lôi kẻ đó ra để đối chất, như vậy mới có thể phân rõ thật giả.”
“Đối chất? Vậy chẳng phải là lại phải điều tra bắt người sao, lãng phí thời gian lắm.” Đạt Khôn lại ngồi xuống sofa, vắt hai tay lên ghế, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên đề nghị: “Tôi có một chiều, có thể biết thật giả ngay lập tức.”
Lập tức ư?
Không thể nhanh như vậy được chứ? Cho dù trong tay Đạt Khôn có rất nhiều người nhưng không đến mức điều tra nhanh như vậy được.
Huống hồ chuyện này còn là cô và Hoắc Hoành bịa ra, trừ sự thật là cảnh sát từng bắt “Diệp
Nhiễm” ra, trong giới xã hội đen hình như chưa có ai từng đuổi giết “cô” đúng không?
Hoắc Hoành không sợ hãi hỏi ngược lại: “Khôn lão đại có ý gì?”
“Nhân dân nước T chúng tôi rất tin tưởng thần linh, cho nên hễ gặp phải vấn đề nan giải gì thì sẽ để thần linh quyết định thay.”
Thần linh?
Mặt Hoắc Hoành không đổi sắc, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Anh cảm thấy hình như Đạt Khôn chưa hoàn toàn tin tưởng tiết mục của anh và Nhiếp Nhiên, mà có vẻ mượn lực ép bọn họ.
Rất rõ ràng, Nhiếp Nhiên cũng có cảm giác Đạt
Khôn đang giả ngu.
Hai người đều yên lặng chờ hành động tiếp theo của hắn, muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.
Nào nào nào, rót một ly rượu qua đây.” Đạt Khôn phân phó tên thuộc hạ sau lưng, chỉ một lát sau, một ly rượu Whisky đã được bê tới.
Uống rượu và thần linh liên quan gì đến nhau?
Lúc hai người bọn họ đang không hiểu thì Đạt
Khôn đã lấy một gói nhỏ ra khỏi túi. ở trong đó hình như là loại kết tinh gì đó.
Hắn không nhìn, chỉ tùy ý cầm rồi ném vào trong ly rượu.
Cái miếng kết tinh kia gặp phải rượu, nhanh chóng hòa tan.
Đạt Khôn lắc nhẹ hai cái, sau đó đặt xuống bàn trà, nói với Nhiếp Nhiên: “Uống nó rồi, tôi sẽ để cô đi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh đi mấy phần.
Đạt Khôn nhìn thấu sự nghi ngờ và cảnh giác của cô, nhướng mày cười, “Yên tâm, trong này không phải kịch độc gì đâu, đó là đồ tôi chuẩn bị bán cho Nhị thiếu. Nhưng bởi vì là kết tinh được tinh luyện nên được tính tương đối mạnh.”
“Chỉ là tương đối, mạnh sao?” Nhiếp Nhiên chậm rãi kéo khóe miệng lên thành nụ cười lạnh.
Đạt Khôn không hề che giấu, cười vô cùng rực rỡ, “Theo lý mà nói vật tinh luyện nhất định sẽ mạnh hơn dược tính bình thường một chút, có điều rốt cuộc mạnh thế nào thì tôi chưa thử nghiệm bao giờ, cho nên bây giờ cô đích thân thử nghiệm một lần đi. Nếu như cô chịu đựng được, vậy tôi tin tưởng đây là thần linh chỉ thị cho tôi, tôi tuyệt đối không động vào cô.” ( )
Sự bảo đảm của hắn rất nghiêm túc.
Không còn là dáng vẻ như vừa rồi.
Xem ra, nhân dân nước T thật sự có tâm lý kính sợ thần linh rất nặng nề.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn trà, cười như không cười nói: “Vậy nếu như tôi không chịu nổi, thì cũng là thần linh chỉ thị nhỉ?”
Đạt Khôn nhún vai, ý tứ rất rõ ràng.
Nhiếp Nhiên đi vòng qua bên cạnh Hoắc Hoành rồi ngồi xuống sofa, nhìn ly rượu bị bỏ thuốc, lại nhìn thuộc hạ cầm súng khắp phòng, “Bây giờ tôi chỉ có thể lựa chọn giữa súng và rượu, đúng không?”
“Tôi nghĩ hình như cô thật sự không có lựa chọn thứ ba.” Đạt Khôn cười trả lời.
Nhiếp Nhiên chậm rãi thu lại nụ cười ở khóe miệng. Uống ly rượu này rồi thật sự sẽ là giao mạng cô cho ông trời.
Nhưng nếu như không uống, cái mạng này cũng chỉ có thể giao cho Đạt Khôn.
Một cái là có 50% cơ hội sống, một cái 100% là chết.
Câu trả lời đã rất rõ ràng.
Liều một lần cũng là liều, liều hai lần cũng là liều, thử đi.
Nhiếp Nhiên từ từ đưa tay ra, nhanh chóng cầm lấy ly rượu đó, trước khi sắp uống, cô nhìn Hoắc
Hoành một cái, “Nếu như tôi chịu được, hy vọng
Nhị thiếu có thể tuân thủ cam kết chuyển tiền cho tôi.”
Không đợi Hoắc Hoành nói gì, cô làm ra vẻ đổ vào miệng.
Lúc ly rượu cách miệng cô một centimet, một bàn tay đột nhiên giữ cổ tay cô lại, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
“Dùng cái gọi là thần linh để nghiệm chứng,
Khôn lão đại không cảm thấy quá hoang đường sao?” Hai mắt Hoắc Hoành rét lạnh, không khí quanh người thay đổi.
Đạt Khôn không ngờ anh sẽ ngăn cản rồi còn nói như vậy, sắc mặt cũng sầm xuống, “Nhị thiếu, mỗi quốc gia đều có tín ngưỡng của mình, bây giờ anh đang nghi ngờ chất vấn tín ngưỡng của quốc gia chúng tôi à?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành lạnh lùng, “Tín ngưỡng và chứng cứ không liên quan đến nhau.”
“Sao lại không liên quan đến nhau? Bây giờ các người sắp không thể đưa ra quyết định rồi, mà tôi để thần linh đưa ra quyết định cho các người, chẳng lẽ không được à?”
“Không phải anh để thần linh đưa ra quyết định thay chúng tôi, mà là anh đang dùng danh nghĩa thần linh để giết người.”
“Nhị thiếu, mong anh đừng phỉ báng thần linh!
Thần linh mang ánh sáng thánh phù hộ mọi người, tuyệt đối sẽ không giết người.”
Hai người găng lên, không ai nhường ai.
Bầu không khí căng thẳng gươm súng sẵn sàng lan ra bên cạnh bọn họ.
Nhiếp Nhiên nhìn một chút, cuối cùng giãy ra khỏi tay anh.
Dưới tình thế này, trong hai người bọn họ nhất định phải có một người chuẩn bị cho sự hy sinh bất cứ lúc nào.
Nếu không cả hai đều sẽ chết ở chỗ này.
So với cả hai đều chết, không bằng một người chết, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Nhiếp Nhiên cầm ly rượu, nhìn Hoắc Hoành,
“Từ trước đến giờ tôi luôn cần tiền không cần mạng, ngày nào mở mắt ra cũng coi là ngày cuối cùng còn sống, vốn dĩ định làm với anh lần này là lần cuối cùng, nhưng có vẻ như ông trời không muốn thấy tôi rửa tay gác kiếm rồi.”
Trong một giây này, hình như cô mới có thể chắc chắn rằng Hoắc Hoành đối với cô mà nói không hề giống với mọi người.
Đáng tiếc… đã hơi muộn rồi…
Nhiếp Nhiên khẽ cười, không chút do dự đưa ly rượu vào miệng.