Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1431
CÔ LÀ MẠNG SỐNG CỦA ANH
“em, tất cả đều đáng.”
Ở nơi hoang vu vắng vẻ này, giọng anh vang lên trầm thấp nhưng vô cùng mạnh mẽ, chữ nào cũng giống như xoáy vào đáy lòng
Nhiếp Nhiên.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhất thời không khí trong xe im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Hơi thở của Nhiếp Nhiên rất ổn định, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại hơi dao động, thậm chí còn mơ hồ trở nên mãnh liệt.
Im lặng một lát, Nhiếp Nhiên quay đầu đi trước, hai tay siết chặt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Cuối cùng, cô cất giọng mang theo chút run rẩy khó phát hiện:
“Tôi là một người thích hành động một mình, hướng tới tự do. Tôi không thích cuộc sống khô khan, nhàm chán ở quân đội, ở lại chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”
“Tôi hay làm việc quá khích, không thích tuân theo quy củ, không hòa đồng, đối xử với người khác theo cảm tính, coi thường sự hợp tác đoàn đội và tinh thần đoàn kết. Tôi sẽ không vì đối phương mà chết, thậm chí vì tự vệ mà có thể động thủ với người phe mình không chút do dự.”
Nói tới đây, cô đè nén cảm xúc, tự giễu, “Anh nên biết, tôi thật sự từng đẩy người khác vào nguy hiểm, người đó… bây giờ chẳng khác gì người thực vật nằm trong bệnh viện.”
Xem đi, tôi thậm tệ như vậy đấy.
Tôi và đơn vị hoàn toàn không hợp nhau.
Tôi lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, thậm chí tính toán tất cả, chỉ vì đạt được tất cả mục đích.
Cô nói rất nhỏ, “Đây mới thật sự là tôi.”
Vì một người tệ hại như tôi, anh vẫn muốn tiếp tục u mê không tỉnh ngộ sao? Còn muốn vì thế mà vứt bỏ tiền đồ xán lạn, cùng với mạng sống quan trọng nhất của mình sao?
Nhiếp Nhiên càng siết chặt tay hơn, dùng chút đau đớn bị móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên khẽ nắm lấy tay cô, rồi đan vào tay cô.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra nhìn đôi bàn tay nắm lấy nhau trên đùi mình trong chốc lát, đến khi cô phản ứng lại, muốn rút tay ra thì lại bị Hoắc
Hoành giữ chặt.
Anh đè thấp giọng, nói đầy chân thành, “Tôi chỉ biết là, em…”
Anh còn chưa nói hết đã bị tiếng động cơ xe từ xa đột ngột cắt ngang. Nhiếp Nhiên và Hoắc
Hoành đều giật mình, nhìn ra ngoài xe. Từng chiếc xe màu đen từ phía xa chạy nhanh đến đây. Ánh đèn sáng loáng tiến dần đến bọn họ.
Hoắc Hoành lập tức lo lắng giục cô: “Bọn họ tới rồi! Em đi mau đi!”
Nói rồi, anh định kéo cửa xe cho cô, Nhiếp
Nhiên thuận thế đẩy cửa ra định đi.
Nhưng lúc một ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cô, cô lập tức buông tay ra, giọng vô cùng bình tĩnh,
“Đã không còn kịp nữa rồi.”
Động cơ xe nổ ầm ầm.
Xe nhanh chóng bao vây trước sau hai bên xe bọn họ lại.
Nếu lúc này cô mù quáng xông ra thì sẽ bị bắn chết.
Hoắc Hoành không nhịn được thấp giọng chửi thề, “Đáng chết!”
Chỉ muộn một bước, một bước nhỏ nữa thôi!
Hai người lại ngồi vào trong xe, nhìn mấy người phía xa nhanh chóng chạy tới phía bọn họ, Hoắc Hoành hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lát nữa em đừng nói linh tinh, tất cả cứ để tôi, nghe chưa!”
Nhiếp Nhiên ngồi im không nói gì.
Đối với chuyện không thể nào làm được, biện pháp giải quyết của cô chính là không trả lời.
Với tình hình này, làm sao cô có thể để anh lo hết?
Tình cảnh của Hoắc Hoành bây giờ chỉ sợ là đến thân mình còn khó giữ.
Đám thuộc hạ bao vây bốn phía nhanh chóng tràn đến.
Thấy người bên trong xe không hề ngọ nguậy hay phản ứng gì, bọn họ do dự mất mấy giây, cuối cùng như ong vỡ tổ, mở hai cánh cửa xe phía sau ra, chĩa hết súng vào hai người bên trong.
Sau đó, chú Trần chạy tới chen vào đám người.
Thấy Hoắc Hoành bình yên vô sự ngồi bên trong, ông ta mới thở phào, khẽ gọi, “Nhị thiếu!”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nghiêng người về phía trước, thân thiện chào hỏi ông ta, “Chú
Trần, đã lâu không gặp.”
Chú Trần di chuyển tầm mắt, dưới ánh sáng nhìn thấy gương mặt hơn ba tháng nay không gặp, cùng với âu phục vốn thuộc về A Lạc trên người cô, vẻ mặt ông ta giận dữ, “Quả nhiên là cô!”
Lúc nghe Đạt Khôn nói là con gái, ông ta đã cảm thấy có điều bất thường.
Bên cạnh Nhị thiếu từ trước đến nay không có bất cứ một cô gái nào, làm sao có thể đang yên đang lành lại bị một cô gái đưa đi như vậy?
Hơn nữa, anh còn không gọi người, chứng tỏ là anh tự nguyện.
Vậy thì cô gái này chỉ có thể là…
Cô gái đã từng bắn chết A Báo!
Ông ta đã từng thầm phái người đi điều tra, cuối cùng chỉ tra được cô tên là Diệp Nhiễm, chuyên nhận mấy vụ đánh cắp bí mật thương nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ tùy tâm trạng mà nhận nhiệm vụ ám sát, nhưng không nhiều. Các vụ cô nhận cơ bản đều hoàn thành trăm phần trăm. Ở trong giới cũng coi là có chút tên tuổi.
Có điều trong ba tháng nay, cho dù ông ta phải ra ngoài bao nhiêu người cũng không tìm được một tin tức nào liên quan tới cô, giống như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Thế mà bây giờ tự dưng cô lại xuất hiện trong tình huống này, khiến ông ta phải cảnh giác thêm mấy phần.
Nhiếp Nhiên nhếch miệng, ung dung nói: “Chú
Trần thật là lợi hại, không phải địa bàn của mình mà vẫn có thể nhanh chóng tìm được tôi như vậy.”
Hoắc Hoành lại nghiêm túc lạnh lùng, không ngước mắt lên mà chỉ lạnh giọng nói: “Chú Trần, cô ấy là do tôi gọi đến, bây giờ để cô ấy đi đi.”
Nhiếp Nhiên liếc mắt qua, khẽ nhíu mày.
Anh muốn vợ tất cả mọi chuyện vào mình à?
Chú Trần đứng ở ngoài xe cau mày, không đồng ý ngay.
Thấy vậy, Hoắc Hoành lập tức sầm mặt, “Sao thế, không hiểu lời tôi nói à?”
“Nhị thiếu, chuyện này sợ rằng… không được.”
Chú Trần khó xử nói.
“Chú Trần, tôi thấy chú ở bên cạnh ba tôi đã lâu nên nể mặt chú mấy phần, nhưng ai là chủ, tốt nhất chú nên nhớ cho rõ.” Vẻ lạnh lùng ở đáy mắt anh giống như lưỡi dao sắc bén, chỉ quét mắt qua đã làm người ta sợ hãi.
Chú Trần cúi người, cung kính nói: “Đã kinh động đến Đạt Khôn rồi, anh ta ra lệnh phải bắt người về.”
Hoắc Hoành chậm rãi quét tầm mắt quanh đám người bên ngoài xe. Đúng là trừ A Lạc ra, những người khác đều lạ mặt.
Anh lạnh giọng hỏi tên cầm đầu trong đó: “Cô ấy là người của tôi mà cũng phải bắt sao?”
Tên thuộc hạ gật đầu, “Xin lỗi Nhị thiếu, anh
Khôn có lệnh, chúng tôi nhất định phải bắt người về. Còn nữa, anh Khôn nói mời Nhị thiếu cũng về cùng luôn.”
Mặc dù nói xin lỗi, nhưng cách cư xử của hắn không có một chút áy náy nào.
Đám thuộc hạ vây cả chiếc xe lại không một ai bỏ súng trong tay xuống, vẫn nhắm vào hai người bọn họ với thái độ kiêu căng, ngạo mạn, hiển nhiên chẳng coi anh ra gì.
Với tình thế này, Hoắc Hoành biết vùng vẫy chỉ có vô ích, nếu muốn để Nhiếp Nhiên có thể an toàn rời đi, chỉ có thể quay về đích thân nói chuyện với Đạt Khôn.
“Nếu Khôn lão đại đã nói như vậy, vậy thì trở về một chuyến đi.”
Chú Trần thức thời, đưa mắt ra hiệu cho A Lạc lên lái xe.
Lúc anh ta khởi động xe thì tên thuộc hạ lại lên tiếng: “Mời cô đây ngồi một chiếc xe khác.”
Nhiếp Nhiên lập tức híp mắt lại, Hoắc Hoành thì từ chối ngay, “Cô ấy là người của tôi, đương nhiên phải về cùng tôi.”
“Không được, anh Khôn nói rồi, cô đây có thể âm thầm dẫn Nhị thiếu rời đi, là hành động nguy hiểm. Vì đề phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy nhất định phải tách ra khỏi Nhị thiếu.” Tên thuộc hạ cầm đầu kiêu ngạo nói.
“Tôi tự nguyện đi theo cô ấy, không thể coi là hành động nguy hiểm.”
“Anh Khôn ra lệnh như vậy, chúng tôi chỉ thực hiện theo thôi, hy vọng Nhị thiếu không làm khó những cấp dưới như chúng tôi.”
Ánh mắt Hoắc Hoành lạnh lùng, “Nếu như tôi nhất định phải làm khó thì sao?”
“Vật thì xin lỗi rồi.”
Tên cầm đầu vừa nói xong, đám thuộc hạ bên cạnh lập tức nâng cao súng lên, đồng loạt nhắm vào người bên trong xe.
Trong nháy mắt, tình cảnh rơi vào sự căng thẳng cao độ.
Chú Trần đứng ở ngoài cửa xe giật mình, lập tức nổi giận nói: “Các người đang làm gì thế! Nhị thiếu là khách lão đại các người mời tới, các người làm như vậy, không sợ bị lão đại các người trách phạt sao?!”
Đám người kia vẫn không hề nhúc nhích.
Tên thuộc hạ cầm đầu trả lời: “Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của anh Khôn.” ( )
Dưới tình hình hoàn toàn bị súng bao vây, người bên trong xe không thể nào chạy trốn.
Nhiếp Nhiên cảm thấy nếu đã không trốn được, vậy thì thuận theo đi.
“Được rồi, không phải chỉ là tách ra ngồi riêng thôi sao, đâu phải là sinh li tử biệt. Lát nữa gặp.”
Nhiếp Nhiên vỗ vai Hoắc Hoành, ra hiệu cho anh bình tĩnh lại.
Cô ung dung bước xuống xe trong ánh nhìn chăm chú của cả đám người.
Hoắc Hoành gần như theo bản năng muốn giới tay giữ lấy cô nhưng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị đưa đi.
Xe lại khởi động, mấy chiếc xe chạy về phía biệt thự.
Trên đường đi, vẻ mặt Hoắc Hoành vô cùng lạnh lùng, giữa ánh đèn đường chớp tắt, ngũ quan của anh càng thêm u ám.
Cho đến khi xe chậm rãi lái vào biệt thự, sự yên tĩnh nghẹt thở bên trong xe mới hòa hoãn lại sau khi Hoắc Hoành xuống xe.
Chú Trần lấy xe lăn ra, đỡ anh ngồi vào trong, đẩy vào biệt thự.
Đạt Khôn luôn ngồi ở trong phòng khách thấy Hoắc Hoành xuất hiện, cười vỗ tay đi lên đón, “Ha ha, Nhị thiếu, hoàn nghênh anh bình an trở về. Anh không biết lần này anh đi lạc làm tôi lo lắng thế nào đâu.”
Vẻ mặt Hoắc Hoành u ám, nói: “Vậy sao? Vậy thì tôi phải cảm ơn Khôn lão đại có lòng đi tìm như vậy rồi.”
Đạt Khôn cười xua tay, tỏ vẻ khiêm tốn: “Khách sáo gì chứ, anh là khách của tôi, đương nhiên tôi phải hết lòng chăm sóc anh mới được.”
Chú Trần đứng ở phía sau vẻ mặt cũng không dễ nhìn, trong giọng nói mang sự tức giận, chất vấn, “Nhưng Khôn lão đại cũng không nên chăm sóc đến mức để thuộc hạ trực tiếp cầm súng dí vào đầu Nhị thiếu nhà chúng tôi đâu.”
“Cái gì? Có chuyện này à?” Đạt Khôn rất kinh ngạc, sau đó hỏi hai thuộc hạ sau lưng: “Chuyện này là sao?”
Tên thuộc hạ cầm đầu cúi đầu xuống, rất cung kính, “Xin lỗi anh Khôn, chúng em chỉ dựa theo mệnh lệnh của anh tách cô gái kia và Nhị thiếu ra để tránh xảy ra sự cố, nhưng Nhị thiếu không cho phép, vì thế mới không thể không làm ra chuyện như vậy. Nếu như khiến Nhị thiểu không vui, em bằng lòng chịu phạt.”
Đạt Khôn phá lên cười, “Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra là chút chuyện nhỏ này thôi. Nhị thiếu, những thuộc hạ này của tôi tương đối ngốc, nhưng may mà cũng coi như trung thành, mong anh có thể nể mặt tôi đừng so đo, được chứ?”
Lần này hắn dẫn toàn những thuộc hạ ở bên cạnh mình nhiều năm theo, làm sao có thể sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà phạt đám người đó?
“Không bằng khôn lão đại cũng nể mặt tôi, thả cô gái kia ra đi.”
“Thả ra? Cô ta uy hϊế͙p͙ anh, làm sao có thể thả?”
Đạt Khôn nhướng mày, cười nghiền ngẫm,
“Không phải vì đối phương là con gái mà Nhị thiếu mềm lòng chứ? Hay là ở trên xe đã trao đổi nảy sinh tình cảm với người ta rồi?”
Lúc nói đến hai chữ “trao đổi”, hắn đặc biệt nhấn mạnh như mang theo ý tứ sâu xa.
Vẻ mặt Hoắc Hoành vẫn thản nhiên, nói thẳng với hắn: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi, mong anh thả cô ấy ra.”
Đạt Khôn tỏ vẻ bất ngờ “ồ” lên một tiếng, hơi nâng cao giọng, “Hiểu lầm? Ý anh là Nhị thiếu tự nguyện đi theo cô gái kia à?”
“Phải.”
“Không phải!”
Chú Trần và Hoắc Hoành cùng đồng thanh nói.
“Vậy rốt cuộc là phải hay không phải? Nếu không phải, tôi sẽ giải quyết cô ta.”
Giọng Hoắc Hoành nặng nề hơn, “Phải!”
Chú Trần lập tức cúi đầu, cau chặt mày.
Lần này nguy rồi!
Đạt Khôn ngồi xuống sofa, vắt hai chân lên bàn trà, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Nhà họ
Hoắc chỉ có ba người con trai. Cô gái kia không phải người phụ nữ của anh, cũng không phải là em gái của anh, vậy thì không biết Nhị thiếu có thể giải thích nghi hoặc cho tôi được không?”
Hoắc Hoành đã sớm tính toán xong tất cả từ lúc trở lại rồi. Nhiếp Nhiên dùng mặt mũi thật, lại chủ động nói chuyện với chú Trần, nói thế nào cũng coi là nửa nhân chứng. Không bằng cứ dùng thân phận ban đầu để tiếp tục, như vậy sẽ an toàn hơn.
“Cô ấy là…”
Hoắc Hoành còn chưa nói hết lời đã bị chú
Trần ngắt lời, “Nhị thiếu.”
Đáy mắt ông ta mang theo chút bất an và căng thẳng.
Hoắc Hoành và Đạt Khôn đều nhìn về phía ông ta.
Đạt Khôn cười hỏi: “Sao thế, không thể nói à?
Tôi thấy Nhị thiếu đã lên tiếng rồi, chú Trần cắt ngang như vậy không hay lắm đâu.”
Vẻ mặt chú Trần nghiêm trọng. Đương nhiên ông ta biết mình làm vậy là quá thất lễ, nhưng không còn cách nào khác.
Vừa rồi Đạt Khôn xem lại video phát hiện Diệp
Nhiễm đã mai phục dưới hầm để xe này nhiều ngày rồi. Nếu giờ Nhị thiếu thừa nhận cô ta là người của cậu ấy, vậy thì với tính đa nghi của
Đạt Khôn, hắn sẽ không để yên cho qua chuyện.
Nhị thiếu sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mặc cho ông ta có lo lắng thế nào thì
Hoắc Hoành vẫn kiên định trả lời: “Cô ấy là người của tôi.”
Lần này, trái tim chú Trần trầm xuống.
Đạt Khôn nhướng mày cười, “Người của anh?”
Chú Trần vội vàng nói: “Không, không phải! Cô ta chưa bao giờ thuộc về Hoắc thị, cũng chưa từng có bất cứ ghi chép gì ở Hoắc thị, chỉ là một người nửa đường xuất hiện mà thôi.”
Ông ta cố hết sức nghĩ tất cả mọi cách vạch rõ quan hệ giữa Hoắc Hoành và Diệp Nhiễm.
“Vậy tôi có thể hiểu là cô gái kia chỉ thuộc về Nhị thiếu không?” Đạt Khôn chống tay lên đầu, hứng thú hỏi.
Hoắc Hoành lại gật đầu, “Ừm.”
Chú Trần trợn mắt nhìn Hoắc Hoành, không hiểu tại sao anh lại vì một thuộc hạ mà vợ hết mọi chuyện lên người mình.
Cậu ta không muốn sống nữa sao?
Những chú Trần không biết là đối với Hoắc
Hoành mà nói, Nhiếp Nhiên chính là sinh mạng của anh. Anh làm như vậy, chính là cứu mạng mình! ( )
Đạt Khôn thấy anh nói thẳng như vậy, không ngập ngừng vòng vo với mình như trong bữa cơm vừa rồi thì rất sung sướng.
Trong bữa cơm vừa rồi, năng lực đàm phán của vị Nhị thiếu này thật sự không thể xem thường.
Cả bữa cơm bị Hoắc Hoành nắm mũi dẫn đi một vòng, làm hắn rất bực bội.
Bây giờ thì hay rồi, vì một thuộc hạ mà lui từng bước về phía sau như vậy, khiến hắn mở mày mở mặt được một lần.
“Vậy thì có thể nói… cô ta chỉ nghe lệnh của anh?”
“Đúng.”
“Tức là… cô ta là thuộc hạ riêng của anh?”
“Đúng.”
“Một thuộc hạ không thuộc về Hoắc thi, chỉ thuộc về Nhị thiếu? Ha ha, thú vị, quá thú vị, đường đường là thuộc hạ của Nhị thiếu Hoắc thị mà tìm chủ nhà mình phải lén lén lút lút như vậy, không dám để cho người khác phát hiện, không phải là rất buồn cười sao?”
Giọng Đạt Khôn rất cuồng vọng, làm cho sắc mặt chú Trần đen sì vì hai chữ “Hoắc thị” trong lời nói của Đạt Khôn. Thiên hạ của Hoắc thì cũng có một phần của ông ta. Sở dĩ không theo các anh em cùng hưởng lạc là bởi vì hồi đó Hoắc Khải
Lãng đã cứu mạng ông ta. Khi đó ông ta đã thề, nhất định phải vĩnh viễn đi theo Hoắc lão gia coi như báo đáp.
Vào lúc này, ông ta là bề trên và người đi trước, ánh mắt tinh tường là do trải qua thời gian mà ra, uy nghiêm là do gió sương mài giũa mà thành, “Khôn lão đại xin chú ý lời nói!”
Ý cười cứng đờ trên khóe miệng Đạt Khôn, hắn nhún vai: “Tôi chỉ nói sự thật. Nhị thiếu của chúng ta không dám dùng thuộc hạ của Hoắc thị mà lén tìm thuộc hạ của mình, chẳng lẽ không phải là ở Hoắc thị không được vừa ý, cho nên mới cất bước khó khăn, dè dặt như thế à?”
“Khôn lão đại, mong anh đừng suy đoán vô căn cứ.” Chú Trần thầm cảnh cáo.
Đạt Khôn bật cười, “Thật sự là vô căn cứ sao? Không phải tôi chưa từng nghe nói đến sóng ngầm giữa Nhị thiếu và Tam thiếu của Hoắc thị. Nhị thiếu vội vàng đích thân đến tìm tôi như vậy, không phải là muốn mở thị trường khác, đánh bại Tam thiếu sao?”
Đạt Khôn làm việc luôn điều tra rõ ràng hết rồi mới quyết định. Những chuyện lộn xộn của
Hoắc thị, hắn rất rõ.
Hoắc Hoành ung dung bình tĩnh hỏi: “Vậy thì
Khôn lão đại cảm thấy thế nào với đề nghị này?”
“Đề nghị thì không tệ, nhưng mà… tại sao tôi phải lựa chọn phát triển với một người thất bại như anh? Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn Tam thiếu, như vậy sẽ có thể mở ra được thị trường trong toàn thành phố A, không phải sao?” 3
Câu này nghe giống như nói đùa. Trên thực tế,
Đạt Khôn đang thử thăm dò Hoắc Hoành. Bây giờ ở Hoắc thị, về cơ bản Hoắc Hoành không có bất cứ quyền phát biểu nào. Nghe nói Hoắc lão gia cũng rất yên tâm giao Hoắc thị cho Hoắc
Chử hậu sinh khả úy này.
Người sáng suốt nhìn là biết Hoắc lão gia định nâng Hoắc Chử lên, chứ không phải là Hoắc
Hoành.
Vậy thì sao hắn phải mạo hiểm chọn hợp tác với
Hoắc Hoành?
Hoắc Hoành bình tĩnh, nhắc nhở một câu, “Bây giờ Hoắc thị vẫn còn ở trong tay ba tôi, Hoắc
Chử chỉ đang thay mặt mà thôi.”
“Nhưng bây giờ ngay cả tư cách thay mặt anh cũng bị hủy bỏ rồi.”
Câu này có thể nói là không chút khách khí, hoàn toàn không cho Hoắc Hoành đường lui.
Với sự sỉ nhục này của Đạt Khôn, ai cũng sẽ tức giận. Ngay cả vẻ mặt chú Trần cũng thay đổi mấy lần.
Nhưng Hoắc Hoành lại không.
Đạt Khôn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nhưng vẫn không tìm được gì cả.
Không thể không nói, quả nhiên anh ta giỏi chịu đựng.
“Anh nên biết, chú Trần là người bên cạnh ba tôi, sự xuất hiện của chú ấy đại diện cho lập trường của ba tôi, nếu như ngay cả điều này anh cũng không hiểu, vậy thì tôi nghĩ tôi thật sự nên kết thúc thỏa thuận hợp tác giữa chúng ta rồi.”
Đạt Khôn ngẩn ra, hắn không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nói kết thúc vào lúc này.
Hắn đã lập xong hết kế hoạch xây dựng ở thành phố A rồi, làm sao có thể nói buông là buông được?
“Còn có một điều nữa, bây giờ Hoắc Chử đang ở đầu ngọn gió, cậu ta mới kiếm được một vụ giao dịch vũ khí đạn dược ở nước ngoài về, ít nhất ba đến năm năm trong tương lai không có kế hoạch phát triển, mà Khôn lão đại chờ được sao?”
Nụ cười của Đạt Khôn dần dần biến mất, ngay cả thân thể cũng ngồi ngay ngắn lên.
Không sai, hắn không chờ nổi.
Đạt Khôn đột nhiên phá lên cười, “Ha ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi, sao Nhị thiếu lại tưởng thật thế? Được rồi, bây giờ chúng ta quay lại việc chính được chứ?” ( )
Đạt Khôn ngậm một điếu thuốc, nhếch mép cười nói: “Anh nói cô ta là người của anh, vậy tại sao phải mai phục bên ngoài biệt thự của tôi nhiều ngày như vậy, không biết Nhị thiếu có thể cho tôi một lời giải thích hài lòng không?”
Đến rồi, cuối cùng vấn đề này cũng đến rồi! Chú
Trần siết chặt tay lại.
“Cô ấy chỉ đơn thuần đến tìm tôi mà thôi.” Nhắc đến Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành mím chặt môi lại.
“Không biết có phải là nền tảng hành văn của tôi không tốt không, sao tôi lại không hiểu thế này? Tìm anh, tại sao phải nấp ở bên ngoài biệt thự của tôi?” Đạt Khôn cảm thấy hình như mình bắt được điểm yếu của Hoắc Hoành rồi.
Lúc nói chuyện hợp tác, anh không có nửa điểm hoang mang. Chỉ có lúc nhắc đến cô gái kia, vẻ mặt anh mới xuất hiện sự biến hóa.
“Nhất thời cô ấy không liên lạc được với tôi, chỉ có thể âm thầm nghe ngóng và tìm tới.”
“Vậy nên mới ở đây ôm cây đợi thỏ à?”
“Đúng.”
“Vậy lý do cô ta tìm anh là gì?”
Câu hỏi này của Đạt Khôn khiến Hoắc Hoành im lặng.
Lý do này lúc ở trong xe anh chưa kịp thông đồng bịa đặt lời khai với Nhiếp Nhiên, anh không dám tùy tiện bịa ra một lý do, đề phòng lời khai của Nhiếp Nhiên không giống.
Đạt Khôn thấy anh không nói, lại toét miệng cười, “Xem ra là một bí mật không thể nói ra rồi.”
Hắn vuốt cằm, suy nghĩ một lúc mới đề nghị:
“Vậy thì để cho cô ta đích thân nói xem sao?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Hoành sầm xuống, vẻ mặt lộ ra sự hung ác.
Đạt Khôn coi như không nhìn thấy, hắn khẽ vung tay lên, màn hình trên tường sáng lên.
Đó là một hình ảnh giám sát.
Ở trong hình, Nhiếp Nhiên ngồi ở trong một không gian hoàn toàn đóng kín.
Cô không ồn ào, không tức giận, không khóc, cũng không kêu, cứ ngồi ở trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên trong màn hình, môi mím lại thành một đường thẳng.
Đạt Khôn lén nhìn một cái, rồi lại nhìn vào màn hình một lần nữa.
Nói thật, hắn cũng rất tò mò về cô gái này.
Có thể ẩn nấp trong hầm để xe lâu như vậy mà không bị phát hiện, chứng tỏ cô ta rất có bản lĩnh.
Hơn nữa dưới tình hình này mà vẫn dám ngủ, đúng thật rất to gan.
Lúc này Nhiếp Nhiên cúi thấp đầu, không hề biết tình hình bên kia máy giám sát.
Cô cứ ngồi ở đó giống như đang ngủ.
Không lâu sau, một thuộc hạ của Đạt Khôn đẩy cửa ra.
Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt ra.
Tên thuộc hạ đó đi nhanh đến trước mặt cô, túm lấy bả vai cô, xách cô lên, hung dữ nói: “Mày tới đây có mục đích gì! Nói!”
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, trầm tĩnh trả lời:
“Tìm người.”
“Tìm ai?”
“Nhị thiểu.”
“Tìm anh ta làm gì?”
“Có thể để tôi xuống không? Tư thế này thật sự không thoải mái.”
Cô nói rất thành khẩn, có điều tên thuộc hạ lại cảm thấy như bị khinh thường. Hắn lập tức tăng thêm lực tay, gầm lên giận dữ: “Nói mau, nếu không tạo sẽ bắn chết mày!”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi tỏ vẻ thỏa hiệp, “Đây là vấn đề riêng giữa tôi và Nhị thiếu, tôi chỉ nói với Nhị thiếu.”
“Vào đây rồi mày còn dám mặc cả à? Tao thấy mày đúng là muốn chết rồi!” Tên thuộc hạ mạnh bạo hất cô một cái, trực tiếp ném lên tường, tiếng va đập nặng nề vang lên, ngay sau đó cô rơi xuống đất.
Nhiếp Nhiên có chuẩn bị trước khi hắn hất cô ra, lúc bị va vào tường, cô dùng bàn tay giảm chút lực, cho nên không có cảm giác đau đớn quá lớn.
Chỉ là nhìn thì có vẻ rất đau mà thôi.
Nhưng Hoắc Hoành không biết.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên bị hất đi như vậy, anh siết chặt bàn tay đặt trên tay vịn lại.
Ngay sau đó, hình như tên thuộc hạ chưa hết hứng, lại đi tới, nhân lúc Nhiếp Nhiên vừa đứng lên thì rút khẩu súng bên hông ra, dí vào đầu cô,
“Rốt cuộc mày có nói không! Nếu không nói, tạo sẽ nổ súng!”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu thở hổn hển, nhẹ nhàng cong môi lên cười, “Tôi nhớ anh, vừa rồi trong xe chính là anh cầm súng dí vào tôi, đúng không?”
“Đúng thì sao?!”
Nhiếp Nhiên tiếp tục cười, “Anh có thể không biết một chuyện, tôi không thích bị người khác cầm súng dí vào đầu.”
Tên thuộc hạ bị chọc cười. Hắn chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào không sợ chết như vậy.
Lúc hắn đang khinh thường cười lạnh, vừa định chuẩn bị dạy dỗ cô thì trước mắt bỗng nhiên hoa lên, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã đau buốt, lời khiển trách và gầm thét đến miệng hắn biến thành một tiếng kêu gào thảm thiết.
“A…!”