Thần Đạo Đan Tôn - Chương 5242. Bị Phát Hiện
Một năm, hai năm. . .
Mặc dù Lăng Hàn vừa bước vào Thánh Nhân cảnh cực hạn nhưng hắn tích lũy không ít.
Trước đó, hắn không ngừng chiến đấu với Đại Đế, mặc dù vẫn chạy trốn, nhưng đối mặt với áp lực nặng nề, tiềm lực của hắn cũng phóng thích hoàn toàn.
Hắn không cần lắng đọng tích lũy.
Hơn nữa, trừ hắn ra, Chuẩn Đế người ta tu đến hai mươi đạo quy tắc đã có thể đột phá, cho dù là lịch đại Đại Đế, nhiều lắm chỉ đạt tới ba mươi đạo quy tắc.
Lăng Hàn lại là chín mươi chín đạo, gấp ba lần các Đại Đế.
Ngươi nói, tích lũy của hắn đáng sợ cỡ nào?
– Từ Tôn Giả đến Thánh Nhân, chỉ cần thân thể tịch diệt và đồng hóa với thiên địa.
– Nhưng mà từ Thánh Nhân đến Chuẩn Đế cần thức tỉnh thân thể, tự thành một thể.
– Đối với ta mà nói, việc này không khó.
Cho dù là lịch đại Đại Đế, từ Thánh Nhân đến Chuẩn Đế cũng cần cả chục vạn năm tích lũy.
Nhưng mà, Lăng Hàn lại khác.
Bởi vì hắn đã sớm hoàn thành quá trình tự thành một thể.
Cho nên, hắn hiện tại cần làm là thức tỉnh thân thể, chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng, cho dù bước ra một bước này, việc này không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Thân thể tịch diệt khó, nhưng thức tỉnh thân thể càng khó!
Từ xưa đến nay, người có thể thành Thánh Nhân có mấy người? Có thể đạt tới Thánh Nhân cửu tinh có mấy người?
Nhưng mà, so với số lượng Chuẩn Đế, Thánh Nhân cửu tinh cũng nhiều hơn cả trăm lần.
Cho nên nói, tịch diệt thân thể khó, thức tỉnh thân thể càng khó.
Lăng Hàn vô cùng bình tĩnh, hắn chuyên tâm thức tỉnh thân thể của mình, chỉ cần thức tỉnh, khi đó sẽ dẫn tới chất biến, hắn muốn một lần hành động đột phá Chuẩn Đế.
Còn có chín tháng.
Còn có tám tháng.
Còn có bảy tháng.
Còn có. . .
Tưởng Lĩnh đang đếm thời gian, bởi vì Lăng Hàn đang ở trạng thái tu luyện, căn bản không có che giấu, cho nên nhiều lần làm hắn nhìn thấy Thánh hỏa.
Màu xanh lá.
Điều này đại biểu, Lăng Hàn là Thánh Nhân ngũ tinh.
Hắn cười lạnh, mặc dù Lăng Hàn mạnh đến mức nghịch thiên, Thánh Nhân ngũ tinh có thể tuỳ tiện áp chế hắn là Chuẩn Đế tam tinh, nhưng mà, Chuẩn Đế so sánh với Đại Đế là hai thế giới khác nhau.
Cho nên, chỉ cần Đại Đế xuất thủ, Thánh Nhân ngũ tinh chính là cặn bã.
Nhanh, thời gian càng ngày càng gần.
Sáu tháng, năm tháng. . . Một tháng.
Kỳ hạn ba năm đã đến.
Tưởng Lĩnh thở ra, sau đó khóe miệng của hắn cười lạnh.
Hiện tại chờ ngưới tới xem xét, cho nên, ha ha.
Quả nhiên, qua nửa tháng sau, có người đi tới trước cửa.
– Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân.
Người kia kêu gọi.
Nhưng Tưởng Lĩnh không có biện phá phát ra âm thanh, chỉ có thể nằm ngẩn người.
Nhưng hắn không vội, tin tưởng tôi tớ này cũng không phải là đần độn, không chiếm được hắn đáp lại, như vậy sẽ đoán được mình xảy ra chuyện, như vậy sẽ có phản ứng, ví dụ như tẩu hỏa nhập ma.
Người kia gọi vài tiếng, hắn không nghe thấy Tưởng Lĩnh đáp lại, hắn đã nóng nảy.
– Tưởng đại nhân, thuộc hạ đi vào.
Người kia đẩy cửa, hắn dùng sức mở cửa phòng.
Cái, cái gì?
Nhìn thấy Lăng Hàn ngồi xếp bằng trong phòng, mà Tưởng Lĩnh thì nằm trên mặt đất, người kia kinh ngạc, hắn lập tức có phản ứng, hắn há miệng muốn hét to.
Tưởng Lĩnh lo lắng, ngu xuẩn, ngươi muốn rống một tiếng hay sao?
Đúng lúc này, đột nhiên Lăng Hàn mở mắt, ông, khí tức cường đại phun trào, bành, người kia bị hắn đánh bay ra ngoài.
Tưởng Lĩnh khẩn trương, nhưng miễn cưỡng cảm ứng một chút, hắn phát hiện người này chỉ bị đánh bay ngất xỉu mà thôi, cũng không có bỏ mạng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không phải quan tâm người kia, mà là đối phương không chết, như vậy có thể nhanh chóng truyền tin ra ngoài, nếu không sẽ phải chờ thêm vài ngày.
Lăng Hàn hoàn toàn không có ý xuất thủ, hắn nhắm mắt lại.
Hắn đã đến thời điểm cực kỳ mấu chốt.
Trải qua vô số lần nếm thử, hắn trực tiếp xem thân thể là một thế giới, lấy biện pháp phục sinh Thạch Đầu Nhân thức tỉnh thân thể của mình.
Thành công sắp đến.
Cho nên, hắn thà rằng mạo hiểm, Lăng Hàn cũng không nguyện ý gián đoạn.
Dạng linh cảm này không có bắt lấy, lần tiếp theo muốn bắt lấy cũng không biết mất bao lâu.
Năm ngày sau đó, tên kia ngất xỉu tỉnh lại, hắn nhìn thoáng qua gian phòng và bước ra ngoài.
Thẳng đến khi không cảm ứng được khí tức của người kia, lúc này Tưởng Lĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, cứu binh sẽ đến.
Quả nhiên, qua một lúc sau, có nhiều người chạy tới, đều là Thánh Nhân mặc thanh đồng chiến giáp.
– Cuồng đồ phương nào, còn không mau mau thả Tưởng đại nhân ra!
Những Thánh Nhân này quát mắng.
Bọn họ chỉ cho rằng Tưởng Lĩnh đang bế quan tu luyện nên bỏ bê phòng thủ, mới có thể bị Lăng Hàn trấn áp, bởi vậy, bọn họ không có kiêng kị thực lực của Lăng Hàn.
Dù sao, lúc tu luyện võ giả suy yếu nhất.
Lăng Hàn hoàn toàn không để ý đến, hắn chỉ chuyên tâm tu luyện.
Tưởng Lĩnh đang vội muốn chết, các ngươi thật ngu ngốc, tại sao không cứu hắn ra ngoài?
Thấy Lăng Hàn chỉ ngồi xếp bằng không đáp, một tên Thánh Nhân không nhịn được bước lên thăm dò.
Lăng Hàn vẫn không có phản ứng.
Hắn tiến lên nữa, tiến lên, tiến lên, nhưng Lăng Hàn vẫn không có phản ứng.
Thánh Nhân càng lớn mật, hắn cất bước nâng Tưởng Lĩnh lên và nhảy trở về.
– Giết!
Còn lại bảy tên Thánh Nhân đồng loạt ra tay, lấy ra chiến mâu đâm thẳng vào Lăng Hàn.
Tưởng Lĩnh không thể mở miệng, đương nhiên cũng không cách nào ngăn cản, nhưng hắn còn ôm lấy một tia may mắn, đó là Lăng Hàn đang tu luyện, phòng ngự suy yếu nên bị chém giết.
Mặc dù vẫn chưa hết hận, nếu đánh chết Lăng Hàn thì quá tốt.
Oanh!
Bảy Thánh Nhân mặc chiến giáp nên được gia trì thêm năm đạo quy tắc, lại thêm trong tay cầm Thánh khí, bọn họ liên thủ cũng có thể chém giết Chuẩn Đế.
Phốc phốc phốc phốc, bảy thanh trường mâu đồng thời đâm tới.
Tốt!
Tưởng Lĩnh hận không thể nhảy dựng lên gọi tốt, nhưng tu vi hắn bị phong ấn, hắn không thể làm gì.
Chết rồi, chết rồi, chết!
Nhưng mà, tiếp theo da đầu hắn tê dại, bởi vì trường mâu đâm vào người Lăng Hàn nhưng không thể đâm thủng da của đối phương.
Mẹ nó, ngươi có da gì, tại sao lại dày như thế?
Đừng nói Tưởng Lĩnh, bảy tên xuất thủ Thánh Nhân đương nhiên càng khiếp sợ, thậm chí bọn họ còn sinh ra hàn ý mãnh liệt.
Tên trước mặt là người hay sao?
Vì cái gì bọn họ cảm giác là đó là hồng hoang cự thú, chỉ trong nháy mắt sẽ bộc phát sát cơ chém giết bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ có chức trách trên người, làm sao dám lùi bước?
Bọn họ lại nâng chiến mâu đâm tới lần nữa.
Một lần, hai lần, ba lần, bọn họ không ngừng đâm vào, biểu lộ trên mặt càng khiếp sợ.