Thần Đạo Đan Tôn - Chương 5241. Thánh Nhân Viên Mãn
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
************************
– Ngươi?
Tưởng Lĩnh mở mắt ra, trong mắt bắn ra thần quang kinh người.
Hắn thật sự chấn kinh, lại có người tiến vào phòng mà hắn không kịp phản ứng.
Đây là người nào, tu vi gì?
Quá xa lạ, trong thành không có người này.
– Ai cho phép ngươi đi vào?
Hắn lập tức áp chế rung động, đường đường Chuẩn Đế, còn phải sợ ha sao?
Lăng Hàn cười nói và chỉ vào gốc tiên dược:
– Nó.
Khốn kiếp!
Gương mặt Tưởng Lĩnh lộ ra thần thái giận dữ.
Ngươi là Hoa tiên tử sao?
Trong nháy mắt, trong lòng hắn cảm thấy buồn nôn.
– Ngươi là ai?
Hắn hỏi.
– Ta là Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói.
Tưởng Lĩnh biến sắc:
– Ngươi chính là Lăng Hàn!
– A, ngươi nghe nói qua ta sao?
Lăng Hàn hơi kinh ngạc.
– Hừ, có thể lẫn tốn Đại Đế truy sát nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng ngươi mọc ra ba đầu sáu tay, thì ra không gì hơn cái này!
Tưởng Lĩnh khinh thường nói, hắn cảm ứng được khí tức của Lăng Hàn cũng chỉ là Thánh cấp.
Chỉ là Thánh Nhân, một ngón tay của hắn cũng có thể nghiền chết.
Có thể nhiều lần thoát khỏi tay Đại Đế, công phu chạy trốn của người này là nhất lưu.
Lăng Hàn cười ha ha:
– Tu vi thấp, thật sự xin lỗi mọi người.
Tưởng Lĩnh cau mày, nói:
– Ngươi thật cuồng!
Còn có tâm tình nói giỡn vào lúc này, người này lấy tự tin từ nơi nào?
– A. . . , đây không phải khiêm tốn sao?
Lăng Hàn gãi gãi đầu.
– Tốt rồi, ta sẽ nói thật, loại cặn bã như ngươi, ta dùng một chiêu cũng có thể giải quyết, cho nên, tự nhiên tràn đầy tự tin.
Tưởng Lĩnh cau mày nói:
– Ngươi tu vi không cao, lại khẩu xuất cuồng ngôn. Tốt, chờ ta bắt ngươi xong, ngươi có thể ngông cuồng cỡ nào!
Hắn vươn tay bắt lấy Lăng Hàn.
Ba!
Lăng Hàn tát một cái, Tưởng Lĩnh không có cơ hội tránh né, hắn bị tát một cái thật mạnh, cả người cũng bay lên và đụng vào vách tường, lại bắn trở về, sau khi lăn trên mặt đất bảy tám vòng, lúc này mới không động đậy được nữa.
Bởi vì Lăng Hàn dùng lực lượng quá lớn, vách tường cũng bị lõm vào một.
Nhưng kết cấu thiên địa trong vực sâu nguyên thủy quá vững chắc, đập mạnh như vậy cũng không hỏng.
Đầu óc của Tưởng Lĩnh choáng váng, hắn cảm thấy có nhiều ngôi sao đang xoay quanh đầu.
Nhưng mà, Chuẩn Đế dù sao cũng là Chuẩn Đế, chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn đã bật dậy và làm ra tư thế phòng ngự.
Lăng Hàn không coi đây là chuyện to tát, cười nói:
– Thế nào, thực lực của ta đủ mạnh chứ, có thể nghênh ngang bước đi hay không?
Thật phách lối!
Nhưng Tưởng Lĩnh đã hoàn toàn mất hết chiến ý, người trong nghề nhìn là hiểu rõ, hắn không thấy Lăng Hàn xuất thủ lúc nào, chính mình đã nằm xuống, thực lực chênh lệch to lớn cỡ nào?
Hắn cuối cùng đã biết rõ, Lăng Hàn có thể nhiều lần thoát chết trong tay Đại Đế cũng không phải dựa vào vận khí, còn có thực lực.
Ánh mắt của hắn nhìn cửa ra vào, chỉ cần lao ra, hắn có thể được cứu vớt.
Phải biết, đây là thành Lỏa Ngư, có Đại Đế trấn giữ.
Ngươi mạnh hơn nữa, có thể mạnh đến mức vượt qua Đại Đế sao?
Vèo, hắn lập tức xông ra ngoài.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn cũng không có xuất thủ ngăn cản.
Ha ha, vậy ngươi chờ chết đi.
Tưởng Lĩnh tươi cười:
– Lăng Hàn, ngươi cuồng…
Bành!
Bỗng nhiên hắn đụng vào bức tường không khí, sau đó hắn bị bắn trở về, nhưng mà, tường không khí cũng xuất hiện rạn nứt và tan rã.
Đây là cấm chế do Lăng Hàn bày ra, có thể ngăn cản Chuẩn Đế, nhưng mà, bị Chuẩn Đế va chạm như thế cũng bị phá hủy.
Dù sao cũng là Chuẩn Đế, làm sao có thể yếu cơ chứ.
Nhưng Lăng Hàn đã xuất thủ, ba, một chưởng mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Tưởng Lĩnh bị giam cầm, hắn cảm thấy mình không thể động một ngón tay, thậm chí thần thức vận chuyển cũng cực chậm, căn bản không thể phát ra tín hiệu cầu cứu.
– Ngươi vừa mới nói cái gì?
Lăng Hàn cười nói, bàn tay đè xuống, hắn giam cầm toàn bộ tu vi của Tưởng Lĩnh, sau đó ném hắn sang một góc.
Tưởng Lĩnh im lặng, trong lòng đang mắng chửi Lăng Hàn.
Ngươi mạnh như vậy, vì cái gì không trực tiếp xuất thủ chế trụ hắn? Đùa giỡn như vậy thú vị hay sao?
Lăng Hàn ném Tưởng Lĩnh sang một bên, sau đó nhìn về phía gốc tiên dược, hắn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Chỉ cần luyện hóa gốc tiên dược này, hắn có thể tu tới Thánh Nhân viên mãn.
– Cảm ơn.
Hắn nói với Tưởng Lĩnh.
Mẹ nó!
Nếu như Tưởng Lĩnh không bị phong ấn tu vi, lúc này khẳng định sẽ liều mạng với Lăng Hàn.
Thật quá mức.
Giết người chỉ cần đầu rơi xuống đất, ngươi ba phen mấy bận nhục nhã hắn, không thể chơi như vậy.
Lăng Hàn cầm lấy tiên dược và phủi sạch.
Tưởng Lĩnh càng buồn bực, ngươi chê bẩn sao?
Nhưng mà, nhìn thấy Lăng Hàn bắt đầu ăn tiên dược thì hắn càng khó chịu.
Đây là tiên dược hắn phí nhiều công sức mới hái được.
Ngươi là tên hỗn đản!
Hắn cố nhẫn nại, bởi vì hắn đã báo cáo với Doanh Ngư Đại Đế, lần này bế quan chỉ cần ba năm, cho nên, chờ tới lúc mình không xuất hiện, Đại Đế khẳng định sẽ phái người tới xem xét.
Hừ hừ, đến lúc đó ngươi thảm rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lăng Hàn ở nơi này đủ lâu.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng, hắn bắt đầu luyện hóa tiên dược.
Ông, vật chất Thủy Nguyên bao phủ thân thể, sau đó trên đỉnh đầu Lăng Hàn xuất hiện đại đạo.
Cái gì!
Tưởng Lĩnh nhìn thấy, hắn khiếp sợ khó nói thành lời.
Đó là… Thiên địa đại đạo sao?
Nhưng vì cái gì lại phun trào trong cơ thể Lăng Hàn?
Cùng ăn tiên dược Thủy Nguyên, vì cái gì trên người hắn chưa từng sinh ra dị tượng?
Cột sáng xung thiên, nhưng Lăng Hàn cũng không lo lắng, ai cũng biết là Tưởng Lĩnh ăn tiên dược, như vậy khẳng định cho rằng là dị tượng hắn phát ra.
Bảy ngày sau, vật chất Thủy Nguyên hao hết, thiên địa đại đạo biến mất.
Quả nhiên, không ai tới.
Môn đồ Đại Đế đang bế quan tiềm tu, ai dám tới quấy rầy?
Lăng Hàn mỉm cười, hắn thở ra.
Chín mươi chín đạo quy tắc.
Rốt cuộc hắn cũng đạt tới Tịch Diệt cảnh viên mãn, hắn chỉ tịch diệt thân thể năm lần, đây là việc xưa nay chưa từng có.
Trên lý luận hắn là Thánh Nhân ngũ tinh, nhưng chiến lực lại có thể nghiền ép tất cả Chuẩn Đế, một khi hắn thành Chuẩn Đế, vậy thì trực tiếp đạt tới cấp bậc Chuẩn Đế ngũ tinh, việc này không phải là mộng ảo.
– Đến rồi, xem như bắt đầu chân chính.
Ánh mắt Lăng Hàn kiên định, phía trước hắn còn một đám Đại Đế, nếu không tu thành Chuẩn Đế, hắn không có tư cách ngang hàng, nói gì tới chuyện ngăn cản?
Lại đến!
Hắn vẫn bế quan, hắn muốn tiếp tục xung kích Chuẩn Đế.
Chỉ cần có thể tu thành Chuẩn Đế, cho dù bị Doanh Ngư Đại Đế phát hiện thì như thế nào, hắn hoàn toàn có thể ngạnh kháng.
Thấy Lăng Hàn vẫn còn bế quan, Tưởng Lĩnh cười lạnh.
Rất tốt, rất tốt, ngươi tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, chỉ cần kéo dài tới kỳ hạn ba năm sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó Đại Đế xuất thủ, không biết ngươi sẽ thảm đến mức nào.
Hắn rửa mắt chờ xem, thậm chí hắn kích động hơi nhỏ, mong mỏi một ngày này sẽ đến nhanh một chút.