Thần Đạo Đan Tôn - Chương 5230. Người Oán Hận
Cũng không biết rằng Lạc Vô Dương là trời sinh hào sảng hay hắn cố ý giữ thể diện trước mặt Lăng Hàn, thế mà an bài yến hội “hào hoa” như thế.
Ngay cả các tiểu thư và công tử cũng ngạc nhiên, đây chính là yến hội mấy trăm năm cũng chưa chắc ăn được một lần.
– Ha ha, Lạc đại nhân thật hào phóng.
– Đúng đấy, nếu không phải bởi vì Lạc đại nhân, chúng ta mấy trăm năm qua chưa từng ăn được một bữa như thế này.
– Có thể có được môn đồ Đại Đế như Lạc đại nhân, đây là may mắn của chúng ta!
Mọi người cùng nhau vuốt mông ngựa.
Lăng Hàn ung dung nói một câu:
– A, các ngươi không cảm tạ ta sao? Không có ta tới đây, chẳng lẽ các ngươi có thể ăn được hay sao?
Chuyện này!
Trong thời gian ngắn, mọi người đều im lặng, tại sao lại có gia hỏa mặt dày như thế chứ?
Nhưng không thể không nói, lời này thật sự ngụy biện.
Từ quan hệ nhân quả thì đúng là như thế, không có Lăng Hàn đến đây, bọn họ cũng không có khả năng tới nơi này, tự nhiên cũng ăn không được bữa tiệc hào phóng như thế.
Nhưng đọa lý rõ ràng như thế ở trong miệng Lăng Hàn lại biến thành là lạ.
Lạc Vô Dương cảm thấy khóe miệng co giật, chuyện này không chỉ không bình thường, hơn nữa còn không biết xấu hổ!
– Ha ha, mọi người uống, ăn thả cửa đi.
Hắn vung tay lên.
Tất cả mọi người đều nhai kỹ nuốt chậm, cũng uống rượu do tiên dược nhưỡng, mà thịt lại là thịt Nguyên Linh Thánh cấp, tất cả đều vô cùng trân quý, bình thường mấy trăm năm mấy ngàn năm cũng khó ăn được một lần, nhất định phải thưởng thức thật tốt.
Lăng Hàn lại ăn thả cửa, hắn nhanh chóng quét sạch chỗ thịt được mang lên.
– Chuyện này…
Hắn nhìn về phía Lạc Vô Dương.
– Mang thức ăn lên.
Sắc mặt Lạc Vô Dương tối đen, hắn phất tay, ra hiệu tôi tớ bổ sung đồ ăn cho Lăng Hàn.
Nhưng ở vực sâu nguyên thủy, đồ ăn thật sự quá trân quý, đây không phải vật nhất định phải có, nhưng lại vô cùng khó mà thu hoạch, cho nên chúng trở thành xa xỉ phẩm, dù sao bổ sung cho Lăng Hàn một phần cũng ít đến thương cảm.
Lăng Hàn cũng không để ý, hắn nhanh chóng ăn hết sạch sẽ.
– Lại đến một phần.
Lần này, hắn hắn lại mở miệng bỏ qua Lạc Vô Dương, trực tiếp nói với tôi tớ bên cạnh.
Gương mặt tôi tớ cũng biến thành màu đen, ngươi thật sự không xem mình thành người ngoài.
Đây chính là phủ đệ của Lạc Vô Dương, hiện tại không biết ai mới là chủ nhân.
Tôi tớ nhìn sang Lạc Vô Dương, mà Lạc Vô Dương lại vô lực phất tay.
Mục đích của yến hội lần này là Lăng Hàn biểu hiện ra thực lực của mình, từ đó chấn nhiếp đối phương, không nghĩ tới Lăng Hàn vô sỉ như thế, thật sự là tiện mà.
Có người gan lớn, thấy Lăng Hàn làm như vậy cũng ăn hết đồ ăn của mình, sau đó yêu cầu thêm đồ ăn.
Gương mặt Lạc Vô Dương lại biến thành màu đen.
Vực sâu nguyên thủy quá mức nguy hiểm, cho dù thủ vệ Thánh cấp cũng không dám tuỳ tiện ra khỏi thành, chỉ có hắn, kẻ tài cao gan cũng lớn mới dám độc thân đi hái tiên dược, đi săn Nguyên Linh, từ đó biểu hiện ra hắn cường đại.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hắn cảm giác mình thành đại oan đầu.
Vì cái gì không khí ở nơi này biến hóa, trước đây không lâu mọi người còn ca ngợi chính mình, tại sao hiện tại lại biến thành kẻ tham ăn?
Có người gan lớn, sau khi ăn được con cua, tự nhiên sẽ làm cho người khác cũng bắt chước theo, kết quả tốt rồi, hiện tại tất cả mọi người đều cắm đầu ăn, giống như đây mới là mục đích thật sự bọn họ tham gia yến hội.
Lạc Vô Dương thở dài, cả đám biến thành đồ ngốc hay sao?
Hắn không thể không truyền âm nhắc nhở mọi người.
Bởi như vậy, những người kia mới giật mình tỉnh táo lại.
– Hàn huynh, không bằng nói ngươi thu được Nguyên Linh này như thế nào được không?
Có người dừng ăn uống và hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn trầm ngâm một chút:
– Bởi vì ta dễ nhìn!
Người kia tức giận, mặc dù ngươi lớn lên không tệ nhưng cũng không đến mức khoa trương như ngươi nói.
Chuyện này không khác gì trào phúng mọi người không đẹp, cho nên mới không thể nhận được một đầu Nguyên Linh như thế sao?
Trong thời gian ngắn, mọi người nhìn về phía Lăng Hàn với ánh mắt ai oán.
– Hàn huynh, đầu Nguyên Linh này của ngươi là cấp bậc Chuẩn Đế?
Một lát sau mới nghe có người hỏi.
Lăng Hàn lại trầm ngâm một chút:
– Ngươi đánh một trận với nó thì biết.
Khốn kiếp!
Tất cả mọi người tức giận đến mức muốn thổ huyết, ngươi trả lời nên suy nghĩ một chút, ngươi đang chọc giận mọi người hay sao?
– Ha ha, nên để ta lãnh giáo một chút.
Lạc Vô Dương đứng dậy.
Mặc dù hắn biết Nguyên Linh là cấp bậc Chuẩn Đế, nhưng thực lực cụ thể là gì thì không rõ ràng, cho nên, hắn muốn mượn cơ hội này hiểu một chút.
Mặt khác, hắn cũng muốn biết thực lực của mình, hắn muốn Thạch Đầu Nhân biết rõ, đi theo mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất
– Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, sau đó nhìn sang Thạch Đầu Nhân.
– Đại Thạch, có người muốn đánh nhau với ngươi.
Thạch Đầu Nhân nghe không hiểu, nó cảm thấy mờ mịt
Mọi người thấy lông mày cao thấp của nó, khóe miệng còn cười ngây ngô, không khỏi muốn nhổ nước bọt, là kẻ nào vẽ thế này?
Chắc chắn là Thạch Đầu Nhân tự mình vẽ, trí lực của nó rất thấp nha, cho nên mới vẽ xấu như thế.
May mắn đây là suy nghĩ trong lòng, không có người nào nói ra, nếu không Lăng Hàn khẳng định sẽ bộc phát.
Khốn kiếp, trí lực của ta rất thấp?
Tất cả mọi người tiến vào một góc phòng, kết cấu nơi này rất vững chắc, chỉ cần trốn vào trong phòng sẽ không bị dư âm ảnh hưởng.
Thạch Đầu Nhân ngây ngốc đi theo Lăng Hàn, nó không biết mình mới là nhân vật chính.
Chuyện này làm tất cả mọi người cười to, ai, trí lực thấp như vậy, sức chiến đấu khẳng định có hạn.
Lăng Hàn cũng cười một tiếng, hắn dùng thần ý khóa chặt Lạc Vô Dương, bỗng nhiên bộc phát sát niệm.
– Ngang!
Thạch Đầu Nhân lập tức hưng phấn gào lên, nó phát ra tiếng gào bằng thần thức và lao thẳng về phía Lạc Vô Dương.
Trước đó, nó vẫn thành thành thật thật nên cho người ta ảo giác vô hại, nhưng mà, sau khi nó hành động thì mọi người mới biết rõ, đây chính là Nguyên Linh hoành hành bá đạo trong vực sâu nguyên thủy.
Bành! Bành! Bành!
Thạch Đầu Nhân không ngừng tiến lên, nó tiến hai bước đã phát ra tiếng nổ rất lớn, làm mặt đất cũng phải rung động.
Mọi người khiếp sợ, Nguyên Linh như thế đáng sợ đến mức không cách nào hình dung.
Lạc Vô Dương càng lộ ra vẻ hiếu chiến, hắn thét dài một tiếng và chủ động nghênh đón Thạch Đầu Nhân.
Cùng là Chuẩn Đế, ai sợ ai.
Bành!
Sắc mặt Lạc Vô Dương thay đổi, toàn thân hắn bị đánh bay ra ngoài.
Hoàn toàn không địch lại!
Hắn chỉ là Chuẩn Đế nhị tinh nhưng Thạch Đầu Nhân thì sao?
Cấp bậc đỉnh phong.
Phải biết, trước đó cho dù Lăng Hàn đấu với Thạch Đầu Nhân, trước khi dùng tới tuyệt chiêu, hắn cũng đã bị Thạch Đầu Nhân đè đánh, huống chi là Lạc Vô Dương.
Thạch Đầu Nhân đánh một kích thành công, hắn lập tức tiến hành truy kích.
Đừng nhìn nó ngốc, nhưng một khi nó tiến vào trạng thái chiến đấu, bản năng của nó vô cùng đáng sợ.
Thiên địa Nguyên Linh, nó vì chiến đấu mà sinh.
Mấy ngày nay nó bị đè nén nên không có chiến đấu, hiện tại bỗng nhiên nhận được cơ hội, Thạch Đầu Nhân hưng phấn không chịu nổi.
Nó đuổi theo Lạc Vô Dương và đánh một trận.
Bành bành bành, Lạc Vô Dương không phải đối thủ của nó, trong nháy mắt đã bị đánh không có đường hoàn thủ.