Thần Đạo Đan Tôn - Chương 5229. Lạc Vô Dương
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn ngồi chờ ở bên ngoài
Bành, Thạch Đầu Nhân cũng đặt mông ngồi xuống, nó nặng cỡ nào, nó vừa rồi xuống đã làm mặt đất rung chuyển.
Lăng Hàn nhìn gia hỏa này một chút, Thạch Đầu Nhân lại không biết mình đang bị mắng thầm, hai mắt một cao một thấp giống như đang vui mừng.
Ách, đây là chính mình vẽ, không được cười!
Lăng Hàn thở dài, tại sao người bên cạnh hắn đều không đáng tin cậy?
Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long là tiện hệ, mặc dù Hầu ca không có tật xấu này nhưng nhìn thấy địch nhân sẽ xông lên phía trước, Thạch Đầu Nhân. . . Được rồi, người ta không có đầu óc, cũng không cần yêu cầu quá cao.
Một lát sau, Lăng Hàn cảm thấy có khí tức cường đại ập tới, hắn còn không có làm ra phản ứng, Thạch Đầu Nhân đã nhảy dựng lên, song quyền đánh ngực, dáng vẻ rất hung ác.
– Đại Thạch, an tâm chớ vội!
Lăng Hàn nói, mặc dù hắn nói rất nhảm, tảng đá lớn căn bản nghe không hiểu.
Có điều Thạch Đầu Nhân vẫn có thể cảm ứng được ý niệm của Lăng Hàn, tất nhiên Lăng Hàn không có động sát ý, nó cũng áp chế xúc động nhìn về phía trước.
Lăng Hàn nhìn sang, một tên nam tử trẻ tuổi bước ra khỏi thành thị, trên người cũng không có mặc chiến giáp, hắn chỉ mặc trang phục tuyết trắng và tỏa ra khí phách lăng lệ như một Đại Đế.
Không phải Đại Đế, Lăng Hàn có thể khẳng định, nhưng mà đối phương đã tu thành Chuẩn Đế.
Đây là môn đồ Đại Đế sao?
Tê, đây chỉ là khu vực thứ hai đã có Chuẩn Đế xông ra!
– Đúng là Chuẩn Đế!
Nam tử áo trắng cũng không có chú ý nhiều tới Lăng Hàn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thạch Đầu Nhân, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ và tham lam.
Ở chỗ này, sinh linh thiên sinh địa dưỡng được gọi là Nguyên Linh, nhưng nói như chỉ là Thánh cấp, ở hoàn cảnh ác liệt như vậy, bình thường vừa ra đời sẽ tử vong, cho nên phi thường hiếm thấy.
Có thể sống sót phần lớn là Chuẩn Đế, nhưng như vậy càng hiếm thấy, bình thường gặp được một đầu đã khó như lên trời, huống chi còn muốn thu làm tiểu đệ.
Loại sinh linh này trời sinh tôn trọng tự do, cho dù Đại Đế xuất thủ cũng chỉ có thể trấn áp mà không có cách gì thu phục.
Cho nên, Thạch Linh này bị Lăng Hàn thu phục, hắn ngạc nhiên và hâm mộ.
Hộ vệ cấp Chuẩn Đế!
Thạch Đầu Nhân đập hai tay vào nhau, nó tỏ ra bất mãn, mặc dù trí tuệ của nó thấp nhưng nó phi thường mẫn cảm với thiện niệm và ác niệm.
– Lớn mật!
Thủ vệ trước đó quay về, hắn giơ trường mâu lên, đôi tay run rẩy.
Trước mặt chính là Chuẩn Đế.
Nam tử áo trắng đưa tay ngăn cản, ý là không cần khẩn trương, mà trên thực tế, Thạch Đầu Nhân nếu tức giận thật sự, thủ vệ Thánh Nhân có tác dụng gì?
Hắn nhìn sang Lăng Hàn, cười nói:
– Ta chính là môn hạ Quỳ Ngưu Đại Đế, Lạc Vô Dương.
A, Quỳ Ngưu Đại Đế cũng chỉ có một môn đồ sao, nếu không, hắn sẽ nói mình là môn đồ thứ mấy
Lăng Hàn gật đầu, nói:
– Ta chính là môn hạ Chân Long Đại Đế, Cửu Vương, Hàn Lâm.
– Hàn huynh đệ, mời.
Lạc Vô Dương làm ra tư thế mời, mời Lăng Hàn vào thành.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn một chút, hắn bước ra một bước này bước vào đầm rồng hang hổ, có một Đại Đế tọa trấn, hắn lấy Đế binh đối kháng, mặc dù có hi vọng thoát thân nhưng cũng có thể bị lưu lại.
Nhưng vì cường đại, hắn không có nhiều lựa chọn.
Lăng Hàn cất bước đi vào cửa thành.
Bành! Bành! Bành!
Đương nhiên Thạch Đầu Nhân cũng theo vào, nguyên nhân trong thành không có trọng lực to lớn, hoặc là nơi nơi này phản trọng lực, lập tức Thạch Đầu Nhân trượt chân.
– Ngang?
Thạch Đầu Nhân phát ra kinh ngạc lại hưng phấn thần thức chấn động, giống như một đứa bé đột nhiên nhận được đồ chơi thú vị, nó lập tức chơi tiếp, nó không ngừng lăn lộn trên không trung.
Nhưng nó chính là Chuẩn Đế, nó hơi thả người ngã xuống cũng sinh ra gió to, từng cơn gió lốc thổi vào tường thành.
Còn tốt, kiến trúc nơi này vô cùng nặng nề, không có khả năng bị dạng gió lốc như vậy thổi hư, nhưng người thì khác.
Tên thủ vệ kia đứng mũi chịu sào, bị gió lốc quét qua, hắn bay ra ngoài và đụng vào tường thành, hắn hi tuột xuống và ho ra máu tươi.
Chuẩn Đế cường hãn như thế.
Lăng Hàn vội vàng bảo Thạch Đầu Nhân bình tĩnh trở lại, lại cho nó chơi vài lần, chỉ sợ người trong thành sẽ bị quét bay.
Hắn cũng không phải đến đập phá quán.
Nhìn thấy Thạch Đầu Nhân quả nhiên nghe theo hiệu lệnh của Lăng Hàn, đàng hoàng đi lại trên mặt đất, Lạc Vô Dương lộ ra vẻ mặt hâm mộ, tuy hắn là Chuẩn Đế, hắn lại không nắm giữ dạng tôi tớ này, cho nên hắn cũng phải đỏ mắt.
Lạc Vô Dương và Lăng Hàn đi ở phía trước, Thạch Đầu Nhân nhắm mắt theo đuôi.
– Hàn huynh đệ, tại sao ngươi đột nhiên tới nơi này?
Lạc Vô Dương hỏi, hắn thật sự hiếu kì, nhưng không phải hoài nghi thân phận của Lăng Hàn, dù sao trong vực sâu nguyên thủy trung chưa từng có người ngoài “xâm lấn” qua.
Lăng Hàn trầm ngâm một chút:
– Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.
Lạc Vô Dương tối mặt, nơi này chính là vực sâu nguyên thủy đấy.
Ngươi đọc vạn quyển sách ở đâu? Mà ở chỗ này đi vạn dặm đường, không phải hành động tìm chết sao?
Chỉ một câu như vậy, hắn có thể khẳng định Lăng Hàn tuyệt đối không phải “người bình thường”.
– Ngươi làm sao thu phục được Nguyên Linh này?
Lạc Vô Dương lại hỏi, hắn cũng rất hiếu kỳ, hơn nữa trăm mối không có lời giải.
Nhưng hắn là biết rõ, bên trong khu vực thứ nhất, môn đồ Đại Đế đều chỉ có tu vi Thánh cấp, không giống khu vực thứ hai, số lượng môn đồ Đại Đế ít nhưng thực lực cá nhân lại mạnh hơn một mảng lớn, đều là cấp Chuẩn Đế.
– Ta cũng không biết nói thế nào, có thể là ta lớn dễ nhìn.
Lăng Hàn giang tay ra.
Khóe miệng Lạc Vô Dương co giật một cái, hắn đã biết rõ Lăng Hàn không phải người bình thường, nhưng không bình thường tới mức hắn suýt thổ huyết.
Hơn nữa, ngươi lớn dễ nhìn, cho nên đầu Nguyên Linh này theo ngươi, vậy ý của ngươi chính là, những người khác dung mạo không dễ nhìn sao.
Có kẻ miệng tiện như thế? Lời nói có thể giết người không thấy máu.
– Ha ha, Hàn huynh đệ không muốn nói thì thôi.
Hắn từ tốn nói, hắn sẽ không tin tưởng.
Hắn an bài nơi ở cho Lăng Hàn, sau đó nói với Lăng Hàn, sẽ vì tổ chức buổi tiệc chúc mừng Lăng Hàn.
Lăng Hàn muốn rời đi, nhưng mà, kể từ đó có thể sẽ dẫn phát hai tên Đại Đế tiền hậu giáp kích, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, tất nhiên không thể bóc trần thân phận bây giờ, hắn cũng không để tâm sẽ lá mặt lá trái.
Hai ngày sau, quả nhiên Lạc Vô Dương cử hành yến hội vì Lăng Hàn.
Cũng không chỉ một mình Lạc Vô Dương, trong thành còn có rất nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt.
Mọi người đều ngồi xuống, vật tư trong vực sâu nguyên bần cùng, ăn ít uống ít mặc ít, nhưng một khi có thịt, như vậy ít nhất cũng là Nguyên Linh Thánh cấp, mà tiên dược cũng là Thánh cấp.
Bởi vậy, mặc dù đồ ăn trước mặt mỗi người không nhiều nhưng lại vô cùng trân quý.