Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 989
Các ngươi nghe nói không, Hứa Lệ Hành trở về.
Haha, phế vật này, lại còn mặt mũi trở về. Trong diễn võ trường, rất nhiều đệ tử tụ tập, trên mặt đầy khinh thường.
Bọn họ là dòng chính đời ba Hứa gia, tuổi tác trong khoảng ba mươi năm mươi tuổi, thực lực kém nhất là Chân Long kỳ.
Đây chính là nội tình của Siêu thế lực nhất lưu, không phải thập đại tông môn có thể so sánh.
Đương nhiên.
Dòng chính tụ tập tại diễn võ trường tương đối bình thường, thiên tài Hứa gia chân chính, thực lực khẳng định càng mạnh.
Trong gia tộc dạng này, không có tư chất, không có thực lực, khẳng định chỉ có chịu mỉa mai, điển hình nhất chính là Hứa Lệ Hành dòng chính đời thứ hai.
Phải biết.
Hứa gia dòng chính đời thứ hai, thực lực bây giờ cơ bản đều trên Hóa Thần cảnh, mà hắn còn chưa đến Hư Không cảnh đại viên mãn.
– Ta nghe nói giống như bị đánh bị thương, thật ném mặt Hứa gia chúng ta.
– Chẳng lẽ tên này trở về mời Gia chủ ra mặt báo thù cho hắn?
– Nhất định như vậy.
Trong ánh mắt dòng chính đời ba tràn ngập xem thường.
– Thân là gia tộc siêu nhất lưu, lại là dòng chính đời thứ hai vậy mà ở bên ngoài bị người đánh, còn muốn cho Gia chủ ra mặt, thật quá ngu xuẩn.
Thư phòng.
Hứa Lệ Hành run sợ đứng trong phòng, phía trước cửa sổ đứng một lão giả tóc trắng, quanh thân phát ra khí tức người ở vị trí cao lâu ngày.
Người này tên Hứa Thương Hữu, đương đại Gia chủ Hứa gia, thực lực đã đạt Chí Tôn cảnh đại viên mãn, cũng là cường giả số một số hai của Tiểu Thần Giới.
Ông!
Đột nhiên, vị trí trung tâm trong phòng xuất hiện màn sáng, phía trên chiếu rọi ra hình ảnh Vân Phi Dương tham gia Thi Đấu Thiên Tài.
Hứa Thương Hữu nói:
– Là hắn sao?
– Không sai!
Hứa Lệ Hành căm hận nói:
– Là hắn!
Trong ánh mắt Hứa Thương Hữu thâm thúy, phát ra một cỗ lạnh lùng, nói:
– Người này chính là thiên tài hai lớp vô địch trước đây không lâu trong thi đấu thập đại tông môn cử hành.
Hứa Lệ Hành ngạc nhiên.
Khó trách tên kia sẽ mạnh như vậy, nguyên lai là đệ nhất thiên tài thập đại tông môn!
Hứa Thương Hữu nói:
– Chúng ta Hứa gia tuy ẩn cư trong không gian độc lập, không ra thế tục mấy ngàn năm, nhưng dòng chính bị khi phụ, thù này vẫn phải báo.
Hứa Lệ Hành đại hỉ.
Chỉ cần gia chủ đồng ý, thù mình nhất định có thể báo! Mà tiểu tử kia hẳn phải chết không nghi ngờ!
Hứa Thương Hữu nói:
– để Lịch Nghiêu, Lịch Thân theo ngươi xuống núi đi.
– Đa tạ Gia chủ!
Hứa Lệ Hành cung kính nói.
Cũng không lâu lắm.
Hứa Lệ Hành mang theo Hứa Lịch Nghiêu và Hứa Lịch Thân đi đình viện ra, mà thực lực hai người dòng chính đời thứ hai Hứa gia đều đến Hóa Thần cảnh Khuy Thiên kỳ.
– Mau nhìn!
– Phế vật đi ra kìa!
Dòng chính đời ba trên diễn võ trường nhìn thấy Hứa Lệ Hành lần nữa nghị luận, trong ánh mắt vẫn tràn ngập xem thường.
– Đáng giận!
Hứa Lệ Hành nắm thật chặt quyền.
Bối phận của mình cao so hơn đám dòng chính đời ba một cấp bậc, kết quả vẫn bị xem thường.
Vân Phi Dương!
Hứa Lệ Hành cúi đầu, âm thầm nói:
– Là ngươi để cho ta tiếp nhận nhục nhã! Chờ xem, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
Tiểu Thần Giới.
Vân Phi Dương trở về, mang theo ba người Nạp Lan Mộc Tuyết tiếp tục đi đường.
Hiện tại, hắn bức thiết hi vọng nhanh vào thành, sau đó tìm kiếm dược tài luyện chế Đột Phá Đan.
Phải biết.
Thất Thải Ngọc Liên còn lại hai mảnh, Cửu Liên Thảo còn bảy, chỉ cần tìm hai nhóm dược tài Huyền Giai thì có thể lần nữa luyện chế ra Đột Phá Đan.
Đột Phá Đan khẳng định càng nhiều càng tốt, dạng này có thể chế tạo ra càng nhiều cường giả Chân Long kỳ.
Đến lúc đó.
Có người tìm mình phiền phức.
Gọi ra ngàn vạn võ giả Linh tộc Hư Không cảnh, hình ảnh khẳng định rất rung động!
Nghĩ đến đó.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
Ba ngày sau.
Bốn người tới một tòa thành quy mô trung đẳng, thu xếp xong chổ ở, Vân Phi Dương lấy ra đơn thuốc Liễu Nhu liệt kê tiến về cửa hàng dược tài.
Đáng tiếc.
Trong cửa hàng Dược tài hơn nửa ngày chỉ tìm được một loại dược liệu.
Tuy phẩm chất chỉ là Huyền Giai nhưng vô cùng hi hữu. Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Vào lúc này, hắn đứng trước Đan Phường, nói:
– Cũng nên đi bán điểm siêu cấp Hồi Nguyên Đan, kiếm chút linh thạch.
Nói rồi lặng yên tiến vào chỗ tối dịch dung một phen, hóa thân thành Chân Đức Suất, nện bước chữ bát đi vào Đan Phường.
Đan Tông mở Đan Phường rất nổi danh tại Tiểu Thần Giới, cho nên trong tiệm rất nhiều võ giả đều đang chọn đan dược, rất náo nhiệt.
Đến mức Vân Phi Dương đi tới, chưởng quỹ và nhân viên cửa hàng bận rộn cũng không ai thấy, đám bọn đang cẩn thận chậm rãi mua bán cùng khách hàng.
Vân Phi Dương không vội, rất hứng thú tản bộ cạnh giá thuốc, quan sát đan dược muôn hình muôn vẻ.
Trên giá bày đặt đều là Hoàng giai đan dược, càng đi vào bên trong, phẩm chất càng cao.
Vân Phi Dương đứng trước giá thuốc Địa giai, nhìn lấy dược phía trên, cùng giá cả 100 ngàn linh thạch, lắc đầu nói:
– Thật quý.
Đúng vào lúc này, một công tử phong độ cũng đi tới, hắn trước nhìn Vân Phi Dương một chút, tiếp theo khinh thường nói:
– Đồ nhà quê.
Người này tên Diệp Phong.
Dòng chính Diệp gia bá chủ tòa thành này.
Vân Phi Dương quay đầu, cười nói:
– Ngươi đang nói ta?
Hừ.
Diệp Phong không để ý hắn, mà nhìn về phía nhân viên cửa hàng bên cạnh, cau mày nói:
– Các ngươi là đan dược phường cấp cao, sao có thể để loại đồ nhà quê này tùy tiện vào đây.
Đồ nhà quê.
Hiển nhiên chỉ Vân Phi Dương.
Không có cách nào.
Hắn mặc quần áo tuy không tính xa hoa, nhưng so với Diệp Phong ra thì không đáng nhắc tới.
Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười một tiếng.
Nhưng cũng xem thường nhìn Vân Phi Dương.
Hắn ở chỗ này làm hơn mười năm cũng là lão công nhân nhưng chưa thấy qua có người tới Đan Phường nhìn đan dược Địa Giai, mở miệng nói quý.
Phải biết.
Cường giả mua được đan dược Địa giai cũng sẽ không để ý giá cả.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, quay người đi sang giá thuốc khác.
Nhưng.
Gia hỏa Diệp Phong lại cười lạnh nói:
– Phía trước, tất cả đan dược đều có giá trên 200 ngàn, tên nhà quê ngươi đừng đi nhìn, để tránh bị hù dọa.
Nhân viên cửa hàng phì cười không thôi.
Vân Phi Dương ngừng chân, quay người nhìn về phía hắn, nói:
– Tiểu tử, ngươi mắt chó coi thường người khác?
Diệp Phong nghe vậy, nhất thời phẫn nộ.
Tên nhân viên kia thầm nghĩ:
– Tên nhà quê này dám nhục nhã Diệp công tử!
Hắn vội vàng đi tới, nói:
– Diệp công tử, đừng chấp nhặt loại người này, đi, đi, ta dẫn ngươi đi xem, đan dược vừa mới đến.
– Lăn đi.
Diệp Phong lãnh đạm nói.
Thanh âm rất lớn, kinh động võ giả khác trong tiệm, Lê Đông Thụy chưởng quỹ vội vàng đi tới, hết sức tươi cười nói:
– Diệp công tử, làm sao?
Diệp gia chính là khách hàng tiêu phí lớn nhất Đan Phường, cho nên hắn thân là chưởng quỹ, khẳng định phải cực kỳ hầu hạ.
Diệp Phong chỉ Vân Phi Dương nói:
– Lê chưởng quỹ, đuổi người này ra ngoài, ta phải đánh hắn chết.
Lê Đông Thụy hơi hơi chần chờ, nhưng vẫn quay người, nói:
– Vị bằng hữu này, ngươi chọc tới Diệp…
Dát.
Thanh âm im bặt mà dừng.
Bởi vì khi Lê chưởng quỹ thấy rõ tướng mạo nam tử đứng phía trước, thần sắc đột nhiên ngốc trệ, cả kinh hô:
– Chân…Chân công tử!?