Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 967
Vân Phi Dương ở sâu trong Dược Cốc sẽ không nghĩ tới đoàn trưởng lính đánh thuê Cửu Long đoàn cùng tám đội trưởng cộng thêm ngàn tên thủ hạ đang giết tới.
Giờ phút này, hắn mang theo Nạp Lan Mộc Tuyết cùng Lâm Dật Phong tiềm hành trong khu vực trải rộng Tinh Thú cao giai tìm tòi dược tài.
Khoan hãy nói.
Địa phương càng nguy hiểm, phẩm chất dược tài sinh trưởng càng cao, chỉ một lát Vân Phi Dương đã tìm được hơn một trăm gốc dược tài Huyền Giai cao phẩm.
– Nhu nhi nhất định sẽ rất vui vẻ.
Thu nhập dược tài, Vân Phi Dương cười nói.
Rống!
Nhưng vào lúc này, chỗ tối truyền đến gào thét, một đầu Tinh Thú đỉnh phong thể trạng to lớn giẫm cước bộ ầm ầm lao ra.
Con thú này thân cao năm sáu trượng, hình dáng giống như trâu, trên đầu mọc ra hai cái sừng dài phát ra ánh sáng âm u, nhìn qua rất hung ác.
Phiến khu vực này là địa bàn nó, phương viên hơn mười dặm, không có Tinh Thú khác.
Vân Phi Dương không cần lo lắng, sẽ kinh động càng nhiều Tinh Thú, cho nên, trường kiếm ra khỏi vỏ, hình thành kiếm khí đập tới.
Đinh!
Kiếm khí đánh vào trên thân Ngưu Thú truyền đến tiếng vang thanh thúy, thế mà không có phá phòng ngự của nó được!
– Thân thể thật mạnh.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Rống!
Ngưu Thú đỉnh phong bị chọc giận bỗng nhiên xông tới, cặp sừng bộc phát ra ánh sáng chướng mắt hình thành sóng xung kích.
Không tốt.
Vân Phi Dương giật mình, thi triển thân pháp, miễn cưỡng tránh sóng xung kích.
Oanh!
Khu vực sóng xung kích oanh qua hiện ra cái hố thật sâu chiều dài tới trăm trượng!
– Xem ra nó nổi giận rồi.
Vân Phi Dương điểm mũi chân một cái, lăng không bay lên, hai tay cầm kiếm, kiếm khí tràn ngập.
Hô!
Trong khoảnh khắc, quanh thân Vân Phi Dương phát ra kiếm khí chói mắt, phảng phất như người và kiếm hòa làm một thể.
Đây là cấm Vạn Kiếm Quy Tông đệ nhất trọng, Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Xoát!
Vân Phi Dương cầm Thất Thải Hồng Quang Kiếm chém ra khí tức cường thế quấy rối không gian xung quanh.
Oanh!
Cuối cùng, một kiếm đánh vào đỉnh phong Ngưu Thú, đánh nó bay ra ngoài.
Phù phù!
Thân thể to lớn rơi xuống, mặt đất chấn động, trên lưng đỉnh phong Ngưu Thú bị đâm xuyên một cái lỗ thủng, máu tươi cùng nội tạng ào ào chảy ròng.
Rống!
Ngưu Thú kêu thảm thống khổ.
Thừa dịp nó bệnh, lấy mệnh nó.
Vân Phi Dương phi nước đại cực tốc vọt tới, Thất Thải Hồng Quang kiếm vạch ra kiếm khí sắc bén trực tiếp đâm xuyên trái tim Ngưu Thú đỉnh phong.
Rống!
Phù phù.
Cuối cùng, đầu Tinh Thú đỉnh phong này ngã xuống đất.
Lâm Dật Phong quan chiến, thấy Vân Phi Dương chém giết một đầu Tinh Thú đỉnh phong, trong con ngươi lấp lóe hoảng hốt.
Hắn thấy, thực lực tên này mạnh hơn lúc Thi Đấu Thiên Tài quá nhiều.
Lấy tinh hạch ra, Vân Phi Dương thu kiếm, nói:
– Chúng ta đi thôi.
– Hả?
Đột nhiên, hắn nhíu mày bởi vì nguyên niệm bao trùm phía sau thấy được đang có không ít người chạy tới.
Hiển nhiên.
Đây chính là lính đánh thuê Cửu Long đoàn giết tới.
Vân Phi Dương thấy Lý Hưng Lượng được khiêng lên, cười nói:
– A, người không ít.
Người không ít?
Nạp Lan Mộc Tuyết và Lâm Dật Phong nghe như lọt vào trong sương mù, bất quá, không bao lâu, nguyên niệm đã thấy được ngàn tên võ giả đang chạy tới từ đằng sau.
– Sư đệ, thật nhiều người!
Nạp Lan Mộc Tuyết khẩn trương nói.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cũng chỉ nhiều người mà thôi, chỉ là rau cỏ ven đường.
Nói xong, giơ kiếm, bắt đầu đi tới đi lui tại phiến khu vực này, từng đạo trận tuyến dần dần nổi lên.
– Tên này còn hiểu bố trận?
Lâm Dật Phong ngạc nhiên.
Vài dặm bên ngoài.
Hứa Lệ Hành mang theo thủ hạ không ngừng tiến lên, bởi vì nhân số nhiều, Tinh Thú tiềm phục trong cốc không dám tấn công.
– Lão đại.
Tần Tranh nói:
– Tên kia đả thương Lý Hưng Lượng có thể đã rời đi hay không?
– Không biết.
Hứa Lệ Hành ngửi ngửi không khí, nói:
– Chỗ sâu trong Dược Cốc có khí tức tiểu tử kia, hắn nhất định đã đi vào.
Người này trà trộn trong sơn lâm nhiều năm, cái mũi còn nhạy bén hơn Mã Siêu.
Khi tiến vào Dược Cốc đã khóa chặt khí tức bọn người Vân Phi Dương.
– Kỳ quái.
Hứa Lệ Hành đi mấy bước, buồn bực nói:
– Tại sao, mùi vị phiêu đãng trên không trung ngày càng ít.
Ngay từ đầu, hắn cảm giác được mấy chục người, nhưng bây giờ, lại chỉ tồn tại ba người.
Đây là bởi vì Vân Phi Dương thu bọn người Mã Siêu vào Phi Dương đại lục, cho nên khí tức đã mất.
Tần Tranh cười nói:
– Lão đại, đây là chỗ sâu trong Dược Cốc, Tinh Thú cường đại khắp nơi, khả năng đã bị nuốt rồi.
Mấy đội trưởng khác cũng cười.
Khu vực nguy hiểm như thế, nếu không có ỷ vào người đông thế mạnh, bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào.
– Hừ.
Hứa Lệ Hành thản nhiên nói:
– Đả thương người dưới tay ta, coi như bị Tinh Thú nuốt cũng phải móc từ trong bụng ra!
– Hả?
Đột nhiên, mục quang hắn lãnh lệ lên, bởi vì phía trước vài dặm phát hiện ba người Vân Phi Dương!
– Tiểu tử.
Hứa Lệ Hành cười lạnh nói:
– Tử kỳ của ngươi đã đến!
Xoát!
Nói xong thi triển thân pháp, cực tốc phóng đi.
Đại đội trưởng theo sát phía sau, rất nhanh, nguyên niệm bọn họ cũng thấy được Vân Phi Dương, thấy hắn nằm trên đá lớn, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa.
Dưới cái nhìn của bọn họ.
Gia hỏa đả thương Lý Hưng Lượng này chẳng mấy chốc sẽ chết, mà chết sẽ rất thảm, bởi vì thủ đoạn của đoàn trưởng từ trước đến nay đều rất độc!
Xoát!
Xoát!
Hứa Lệ Hành và Đại đội trưởng bay đến rơi vào vị trí cách cự thạch không xa.
– Hả?
Vân Phi Dương nằm trên đá, hình như có cảm thấy, đứng dậy nhìn lại, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, lính đánh thuê Cửu Long đoàn đã bao quanh hắn.
Ngàn võ giả ba tầng trong, ba tầng ngoài chặn Vân Phi Dương, hình ảnh vô cùng hùng vĩ.
Hứa Lệ Hành sát khí ngang dọc, nói:
– Tiểu tử, dám đánh làm tổn thương người Cửu Long đoàn ta, thật sự sống không được kiên nhẫn.
– Lính đánh thuê Cửu Long đoàn?
Vân Phi Dương giật mình, vội vàng thi triển thân pháp, nhảy qua đám người chạy trốn.
– Muốn chạy?
Mấy đội trưởng đuổi theo.
Xoát!
Xoát!
Trong vòng mấy hít thở, Vân Phi Dương đã bị bốn đội trưởng ngăn chặn.
– Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được?
Tần Tranh cười lạnh nói.
Xoát!
Khi nói chuyện bước ra một bước huy quyền ngưng tụ trăm trọng chân long lực đánh tới.
Bành!
Vân Phi Dương bị đánh trúng, lảo đảo lùi lại sau mấy bước, sắc mặt dị thường khó coi.
– Móa, ta còn tưởng rằng tiểu tử này rất giỏi.
– Lý Hưng Lượng ngày càng yếu, một rác rưởi đều không giải quyết được, còn bị chém đứt cánh tay.
Mọi người khinh thường nói.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương che ngực, thừa dịp mọi người nói chuyện, chạy qua một bên.
– Còn chạy?
Mấy đội trưởng cười lạnh một tiếng đuổi theo, nhưng vừa truy hơn mười bước, một chân giẫm mặt đất đã vào trong trận pháp.
Hưu!
Trong khoảnh khắc, lưu quang xuất hiện.
Bốn người nhất thời đưa thân vào không gian hư vô mờ mịt, mà trên không xuất hiện từng đạo lôi điện cường thế.
– Không tốt!
Trong lòng bốn người dâng lên không ổn.
– Mẹ.
Vân Phi Dương điều khiển trận pháp, nói:
– Lão tử hôm nay chơi chết các ngươi!
Oanh!
Ánh lôi ngưng tụ thành lôi điện mang theo cường thế chi uy bổ xuống, trong nháy mắt đánh trúng bọn người Tần Tranh.
– A!
Ầm ầm!
Trong trận pháp lấp lóe ánh sáng, lôi uy dập dờn.