Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 966
Con ngươi Nạp Lan Mộc Tuyết khôi phục thanh tịnh, lần nữa chưởng khống thân thể của mình, nàng nghe được rõ ràng Vân Phi Dương và Kiếm Thần thúc thúc giao lưu.
Nguyên lai.
Tiểu sư đệ là người thiên mệnh chọn mà Kiếm Thần thúc thúc muốn chờ!
– Mộc Tuyết.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tu luyện cho tốt, tương lai cùng ta tái tạo Thần Giới.
– Ta có thể chứ?
Tâm thần Nạp Lan Mộc Tuyết có chút bất định.
– Có thể.
Vân Phi Dương nói:
– Đây là số mệnh, mặc dù nguy hiểm nhưng không thể trốn tránh.
Nạp Lan Mộc Tuyết nhìn hắn, đôi bàn tay trắng như phấn hơi chặt, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ kiên định.
– Ta không trốn tránh, ta sẽ dũng cảm đối mặt.
– Ừm.
Vân Phi Dương cười gật đầu.
Cô gái này có tư chất, nếu không, thần hồn Kiếm Thần sẽ không tan trong cơ thể nàng, bây giờ thiếu khuyết duy nhất là tự tin.
Qua một canh giờ điều dưỡng, thương thế bọn La Mục đã khôi phục.
Thành viên Nhai Tí Long đội đang tìm tòi dược tài, Vân Phi Dương không có tính toán đi đường tiếp mà bắt đầu chờ đợi.
Như thế.
Đảo mắt đã qua ba ngày.
Thành viên Nhai Tí Long đội trở về mang theo không ít Dược Tài Hoàng, Huyền.
– Sao không có Địa giai?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Đội phó Nhai Tí Long nói:
– Vân công tử, chỗ sâu nhất Dược Cốc mới có dược tài Địa giai, bên trong có Thánh thú, chúng ta đi vào chỉ có chết.
– Chỗ sâu nhất Dược Cốc?
Vân Phi Dương nói:
– Xem ra cần phải đi một chuyến.
Tên đội phó nghe vậy, trừng to mắt.
Chỗ sâu nhất Dược Cốc ẩn núp Thánh thú, coi như Đoàn trưởng cũng không dám tùy tiện đi vào, hắn lại muốn đi một chuyến?
Thật không sợ chết!
Hắn cẩn thận từng li từng tí dò hỏi:
– Vân công tử, giải dược thì sao?
Vân Phi Dương nói:
– Buông lỏng tâm thần, ta lấy giải độc cho các ngươi.
Mọi người vui vẻ vội vàng buông lỏng tâm thần thì cảm giác một cỗ linh hồn lực đánh tới, trước mắt nở hoa, xuất hiện bên trong nhà lao Đại Hắc Ám.
– Cái này…
Thành viên Nhai Tí Long đội trợn tròn mắt.
Rõ ràng còn trong Dược Cốc, làm sao lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh xa lạ thế này?
Vân Phi Dương thu bọn hắn vào Phi Dương đại lục, nói:
– Chúng ta lên đường.
Nhai Tí Long đội trên dưới một trăm người, thực lực tuy không quá mạnh nhưng cũng là thợ săn kinh nghiệm lão luyện.
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không thả đi, trước nhốt vào Phi Dương đại lục, về sau khẳng định có đất dụng võ.
Thật không biết xấu hổ.
Mới vừa rồi đã nói với người ta, đào dược tài sẽ thả bọn họ đi.
– Mặt mũi?
Vậy không gọi Vân Phi Dương.
Mọi người tiếp tục xuất phát.
Bất quá, càng vào sâu, thực lực Tinh Thú trong cốc đều đạt tới sáu bảy giai trở lên.
Nhiều người thì dễ dàng bại lộ, từ đó mang đến phiền phức không tất yếu, cho nên Vân Phi Dương thu hồi bọn người La Mục về Phi Dương đại lục.
Lại đi hơn mười dặm, khắp nơi có thể thấy được Tinh Thú tám chín giai, Vân Phi Dương đành phải thu mấy người Mã Siêu vào.
– Đây là địa phương nào?
– Trời của ta, nhiều như vậy linh thạch!
Mã Siêu và thủ hạ xuất hiện bên trong Thiết Cốt Thành Phi Dương đại lục, nhìn linh thạch chồng chất như núi, nhất thời trừng to hai mắt.
Bọn họ mỗi ngày đều vì linh thạch bôn ba liều mạng, chưa từng gặp qua nhiều linh thạch như thể.
Nhưng.
Để bọn hắn càng khiếp sợ là.
Trên đỉnh chồng núi linh thạch, nằm hai người, một nam tử trẻ tuổi, một nữ hài 8, 9 tuổi.
Bọn họ nằm chính giữa, bắt chéo hai chân, một bên nhắm mắt, một bên thuận tay cầm linh thạch ném vào trong miệng nhai két két.
Hiển nhiên.
Đây là Thần Thần và Thao Thiết.
Khóe miệng Mã Siêu và Mãnh Hổ Đoàn kịch liệt run rẩy, thầm nghĩ:
– Linh thạch còn có thể lấy ra ăn?
Nấc.
Thao Thiết đánh một ợ no nê, thư sướng nói:
– Mỗi ngày có linh thạch ăn, thời gian trải qua thật nhàn hạ.
– Hừ.
Thần Thần bĩu môi.
– A Nông triệu ngươi đến đây không phải để ngươi ăn không linh thạch.
– Bản Vương biết.
Thao Thiết lười biếng nói:
– Không phải trong lúc nguy cơ, ra mặt giúp hắn giải quyết phiền phức à.
Tên này không quên mình là bảo tiêu, nhưng tiểu tử kia thủy chung không có gặp được phiền phức lớn, hắn vẫn không có xuất thủ nên vẫn một mực ở trong Phi Dương đại lục ăn linh thạch.
Răng rắc răng rắc.
Hai người lại bắt đầu bắt đầu ăn.
Bọn người Mã Siêu nhìn mà tâm thần sụp đổ, La Mục hướng bọn họ vẫy tay, nói:
– Đến đây.
Mọi người đi qua.
La Mục cười nói:
– Các ngươi đã theo Phi Dương ca, chính là người mình, linh thạch nơi này, các ngươi tùy tiện hấp thu.
Mã Siêu và Mãnh Hổ Đoàn lại trợn mắt, nhiều linh thạch như vậy, tùy tiện hấp thu, lão Thiên, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?
– Đương nhiên.
La Mục lại chỉ Lưu Quang Trận Pháp ngoài thành, nói:
– Các ngươi cũng có thể đi thuần nguyên lực đại trận tu luyện.
– Thuần nguyên lực đại trận?
Bọn người Mã Siêu nhìn sang.
Hắc hắc.
La Mục đi tới, thấp giọng nói:
– Nói cho các ngươi biết, loại trận pháp này là Phi Dương ca sáng tạo, thuần nguyên lực bên trong cao hơn Tiểu Thần Giới mười lần!
Bọn người Mã Siêu kinh hãi kém chút nhảy dựng lên.
Chỗ sâu trong Dược Cốc.
Vân Phi Dương cũng không biết bọn người Mã Siêu đang bị chấn kinh, giờ phút này đang mang theo Nạp Lan Mộc Tuyết cùng Lâm Dật Phong tiếp tục tiến lên.
Bởi vì Tinh Thú tám chín giai khắp nơi đều có, ba người cũng rất cẩn thận.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương phát hiện cạnh một tảng đá lớn mọc ra gốc một dược tài gốc phát ra năng lượng bàng bạc.
– Hẳn là Địa giai.
Hắn lặng lẽ bay vút qua, lấy dược tài đi nhưng vào lúc này, kinh động Tinh Thú phụ cận.
– Rống!
Tiếng rống giận dữ truyền đến, ba con Tinh Thú cấp tám xông tới.
Keng! Thất Thải Hồng Quang kiếm xuất vỏ kiếm, vạch ra mấy đạo kiếm quang, vài đầu Tinh Thú nhất thời bị chém giết.
– Đi!
Vân Phi Dương thừa cơ đến bên người Nạp Lan Mộc Tuyết, ôm lấy, nhanh chóng bỏ chạy, Lâm Dật Phong theo sát phía sau.
Ba người vừa rời đi.
Càng nhiều Tinh Thú cao giai từ chỗ khác xông tới, số lượng hơn mười đầu, chúng nó không tìm được kẻ gây rối chỉ có thể hậm hực tán đi.
Vài trăm dặm bên ngoài.
Hứa Lệ Hành mang theo tám tên đội trưởng cùng ngàn thủ hạ tiến vào Dược Cốc, mà Lý Hưng Lượng hôn mê thì bị người nâng lên.
Tên kia tuy hôn mê nhưng có lão đại tìm được, nên kể việc mình bị thương ra.
– Hừ.
– Dám đả thương đội trưởng lính đánh thuê Cửu Long đoàn ta, gia hỏa gọi Vân Phi Dương ngày hôm nay phải chết!
Mục quang Hứa Lệ Hành lãnh lệ.
– Lão đại.
Đại đội trưởng Tần Tranh nói:
– Vân Phi Dương này bị Linh Tiêu Phái đuổi ra lại được Cuồng Tông thu nhận, chúng ta động hắn, có thể gây phiền toái hay không.
Hứa Lệ Hành cười lạnh nói:
– Cuồng Tông chỉ có mấy đệ tử mà thôi, không có gì đáng sợ.
– Lão đại nói không sai.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Nếu như Linh Tiêu Phái đứng đầu thập đại tông môn, chúng có thể sẽ kiêng kị, nhưng một cái tông môn gần như biến mất, hoàn toàn không có gì đáng sợ.
Sở dĩ tự tin như vậy còn có một nguyên nhân khác, chính là lính đánh thuê Cửu Long đoàn bọn họ sinh tồn lâu dài trong sơn lâm.
Mặc dù giết đệ tử Cuồng Tông bị Tông Chủ Cuồng Tông biết được cũng chưa chắc có thể tìm được mình