Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 947
Trong đại sảnh.
Lam Tử Nam xuất trần như tiên ngồi trên thượng vị, ngọc thủ nhẹ nhàng nắm tay ghế, trên mặt có mấy phần thống khổ.
Nàng nhìn thấy Vân Phi Dương đi tới thì thu hồi tâm thần, khôi phục khí chất cao cao tại thượng trước kia.
Tuy ẩn tàng tốt, nhưng mà khó thoát ánh mắt Vân Phi Dương, hắn thầm nghĩ:
– Nữ nhân này có bệnh?
– Phường chủ.
Hắn cười nói:
– Ta tới.
Lam Tử Nam gật gật đầu, nói:
– Vân Phi Dương, chuyến đi Kiếm Trủng này, lộ trình xa xôi, nhất định phải chiếu cố Mộc Tuyết thật tốt.
– Ta sẽ.
Vân Phi Dương chân thành nói.
Đối đãi mỹ nữ, nhất là nữ hài khả ái như Nạp Lan Mộc Tuyết, hắn nhất định dùng hết khả năng chiếu cố, không cho nàng chịu bất cứ thương tổn gì.
Một ngày này.
Cuồng Ngạo Thiên mang theo Trưởng lão cùng ba tên đệ tử rời Băng Tuyết Cung, Lam Tử Nam cũng mang đệ tử trở về tông môn.
Không khéo là.
Hai lão đại vừa vặn gặp nhau tại cổng Băng Tuyết Thành.
Đậu Tất và ba người Lam Sấu nhìn từng nữ đệ tử mỹ mạo bất phàm, tâm lý thầm nghĩ:
– Tứ sư đệ, bồi Nạp Lan cô nương tu hành, hạnh phúc về sau của các sư huynh dựa vào ngươi!
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Lam Tử Nam, cô được đó, ta cực khổ cướp đệ tử từ Linh Tiêu Phái, đảo mắt cái đã bị cô lấy đi.
Tuy thỏa hiệp.
Nhưng ngẫm lại thì tức giận.
Lam Tử Nam thản nhiên nói:
– Do chính hắn yêu cầu, ta không cưỡng ép.
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Hắn đã làm ký danh đệ tử Hồng Linh Phường, chúng ta cũng coi như người một nhà, về sau nếu có phiền toái gì, có thể đi Cuồng Nhân Cốc cầu viện.
Lam Tử Nam lạnh lùng nói:
– Vẫn quản tốt đệ tử ngươi đừng gây chuyện thị phi bên ngoài đi, nếu không gây thêm rắc rối, Hồng Linh Phường ta sẽ không ra mặt.
Nói rồi mang đệ tử rời đi.
Cuồng Ngạo Thiên lắc đầu, thầm nghĩ:
– Xem ra, muốn tạo mối quan hệ cùng Hồng Linh Phường vẫn phải nhìn Phi Dương.
– Đi.
Hồi Cuồng Nhân Cốc.
Chủ điện Băng Tuyết Cung.
Sắc mặt Lâm Dật Phong có chút suy yếu, cõng quan tài đi tới, nói:
– Cung chủ, ta có thể rời đi chưa?
Đánh một trận cùng Vân Phi Dương, tuy hôn mê ba ngày ba đêm nhưng cũng không có đáng ngại gì, bây giờ thương thế đã khỏi hẳn nên tự nhiên muốn rời khỏi.
Thượng Quan Anh biết đệ tử này, bức thiết hi vọng bồi tiếp nữ nhân mình đi du lịch thiên hạ, cho nên bất đắc dĩ phất phất tay, nói:
– Nhớ kỹ, thường trở lại thăm tông môn.
– Ừm.
Lâm Dật Phong quay người rời đi.
Khi hắn đi ra khỏi Băng Tuyết Cung lại ngừng chân, bởi vì Vân Phi Dương đứng ở phía trước ngăn đường.
– Có việc?
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cầm thần hồn la bàn đi tới, đi quanh hắn một vòng, thấy ánh sáng phía trên thủy chung chỉ hướng hắn, cười nói:
-Nguyên lai, ngươi chính là người thứ ba.
– Có ý tứ gì?
Lâm Dật Phong nói.
Vân Phi Dương thu hồi thần hồn la bàn, truyền âm nói:
– Trong cơ thể ngươi đến cùng nội trú Băng Thần hay Không Gian Thần.
Con ngươi Lâm Dật Phong hiện lên một tia lạnh lùng.
– Đừng kích động.
Vân Phi Dương truyền âm nói:
– Chúng ta là người một nhà.
– Người một nhà?
Lãnh ý trong con ngươi Lâm Dật Phong thu hồi, thản nhiên nói:
– Thật có lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói gì.
Hắn xác thực không biết Vân Phi Dương đang nói cái gì.
Hắn chỉ biết mình giác tỉnh một loại đại năng lực nào đó, không, là giác tỉnh hai loại.
Nguyên lai, đại đệ tử Băng Tuyết Cung này là giác tỉnh giả thứ 3 được phát hiện, mà trong thân thể đồng thời nắm giữ hai loại thần hồn!
Cái này chỉ sợ Vân Phi Dương cũng không ngờ tới, cho dù thần hồn la bàn cũng không cách nào dò xét được.
– Tốt.
Vân Phi Dương nói:
– Coi như ta không nói.
Tên này có thừa nhận hay không không quan hệ, tự mình biết là được.
Lâm Dật Phong lách qua hắn, tiếp tục tiến lên.
Vừa đi mấy bước, lại nghe Vân Phi Dương nói:
– Có hứng thú đi Kiếm Trủng hay không?
– Không hứng thú.
Lâm Dật Phong cự tuyệt, tiếp tục tiến lên.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
– Kiếm Trủng chính là một trong tứ đại cấm địa Tiểu Thần Giới, ngươi không hiếu kỳ, bên trong cất giấu bí mật gì sao?
– Không liên quan gì đến ta.
Lâm Dật Phong thản nhiên nói.
Vân Phi Dương nói:
– Trên thế giới này, có rất nhiều bí mật không muốn người biết cũng có rất nhiều sự việc thật không thể tin, có lẽ, bên trong Kiếm Trủng có cất giấu thiên tài địa bảo phục sinh sinh linh.
Đạp.
Lâm Dật Phong ngừng chân.
Trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia sáng ngời, phảng phất như nhìn thấy loại hi vọng nào đó.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói:
– Ta chỉ suy đoán, có thể tìm được hay không phải xem thiên ý, nhưng nếu như mỗi ngày ngươi không có mục tiêu mang theo băng quan du lịch thiên hạ thì vĩnh viễn không có khả năng tìm được.
Nói xong câu đó, hắn quay người rời đi.
Mặc dù lôi kéo tên này tiến về Kiếm Trủng đã vận dụng tâm tư nhưng xác thực như hắn nói, không đi thì vĩnh viễn không cơ hội.
– Chờ một chút.
Lâm Dật Phong nói:
– Ta, đi.
Bên ngoài Băng Tuyết Thành.
Trầm Tiểu Vũ thở phì phì ngồi trên đá lớn, nói:
– Gia hỏa đáng giận, làm sao còn chưa tới, Trầm gia còn chờ về ta đây.
Mộ Thiến Vũ đứng bên cạnh nàng cùng Nạp Lan Mộc Tuyết thủy chung cúi đầu, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng.
– Trầm cô nương.
Mộ Thiến Vũ khổ sở nói:
– Ta… Ta hiện tại có thể trở về Tuyết Tước Sơn không?
Thi Đấu Thiên Tài kết thúc, nàng đã muốn rời đi nhưng thủy chung bị Trầm Tiểu Vũ lôi kéo, muốn đi cũng không được.
– Không được.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ngươi theo ta về Trầm gia.
– Ta… Ta có thể chứ?
Trong đôi mắt của Mộ Thiến Vũ hiện lên một tia mừng rỡ, hiện tại nàng đã sớm biết, nguyên lai Trầm cô nương này là dòng chính Trầm gia Siêu siêu nhất lưu!
– Đương nhiên.
Trầm Tiểu Vũ cười thần bí nói:
– Ngươi là chủng loại hi hữu, ta sẽ huấn luyện ngươi thật tốt.
Thần sắc Mộ Thiến Vũ khẽ giật mình, đôi mắt đẹp xẹt qua hoảng sợ, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ nàng nhìn ra bản thể ta?
– Không có khả năng.
– Ta che giấu tốt như vậy, nhân loại khó phát hiện!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cùng Lâm Dật Phong bay đến, đứng trước cự thạch.
– Nha đầu, để ngươi đợi lâu.
– Hừ.
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi, chỉ Nạp Lan Mộc Tuyết, nói:
– Vân thúc, nữ hài thẹn thùng này giao cho ngươi, ta muốn trở về Trầm gia.
– Về Trầm gia làm gì?
Vân Phi Dương tâm lý thoải mái.
– Cô nãi nãi, ngươi đi, ta sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều!
– Ai cần ngươi lo.
Trầm Tiểu Vũ lôi kéo Mộ Thiến Vũ nói:
– Nhớ kỹ, phải còn sống, đừng chết cho ta.
Vừa dứt lời, hai người tiêu thất, đã dung nhập không gian độc lập của Trầm gia.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương khó hiểu nói:
– Nàng mang nữ nhân kia theo làm gì?
Lắc đầu, nhìn về phía Nạp Lan Mộc Tuyết, nói:
– Chúng ta cũng lên đường đi.
Nạp Lan Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, tiếng như muỗi nói:
– Được… Tiểu sư đệ.
Vốn nàng là đệ tử nhỏ nhất Hồng Linh Phường, Vân Phi Dương thành ký danh đệ tử, trong nháy mắt nàng đã trở thành sư tỷ.
Đối với xưng hô sư đệ, sư huynh này, Vân Phi Dương cũng không thèm để ý, hắn liếc liếc Lâm Dật Phong nói:
– Đi thôi, mặt lạnh lùng.
– Ta gọi Lâm Dật Phong.
– Ta biết, mặt lạnh lùng.
Phốc phốc.
Nạp Lan Mộc Tuyết bị Vân Phi Dương chọc cười nhưng sợ chọc giận Lâm Dật Phong, vội vàng dùng tay che miệng.
Cuối cùng.
Một gia hỏa không biết xấu hổ mang theo một nữ hài ngại ngùng cùng một nam nhân lạnh lùng hình thành tổ hợp kỳ hoa đi về hướng Kiếm Trủng tạo một đoạn hành trình nhiệt huyết nhất, hài hước nhất.