Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 896
Đột nhiên tới gần oanh một quyền khiến đệ tử Liệt Diễm Tông ngã xuống đất trọng thương ngất xỉu, Vân Phi Dương thuyết minh với tất cả mọi người cái gì gọi là tốc độ!
Ngoại giới.
Đám người trông chờ Vân Phi Dương gặp nạn trợn to hai mắt.
Ánh mắt Liệt Như Hỏa cũng hiện ra vẻ khó tin, dù sao, sao một Luyện Tâm Kỳ tầng sáu có tốc độ nhanh như thế!
Lão đại các tông cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thân là cường giả Hóa Thần cảnh, trong nháy mắt bọn họ đã đoán ra, tốc độ của tiểu tử kia đủ để sánh ngang Hư Không cảnh Chân Long kỳ!
Nếu như bọn họ biết Vân Phi Dương chỉ phát huy năm, sáu phần mười tốc độ, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
– Phi Dương!
Cuồng Ngạo Thiên mỉm cười thầm nghĩ:
– Tiếp đó, chính là thời gian ngươi biểu diễn, hãy diễn thật tốt để bọn ngu ngốc xem thường ngươi giật mình kinh ngạc đi!
Không sai.
Giật mình vừa mới bắt đầu.
Sau khi Vân Phi Dương bày ra mặt cường đại của mình thì giống như hồng thủy tới không thể ngăn cản.
– Xoát!
Thân pháp khẽ chuyển, xuất hiện trước mặt người đệ tử thứ hai của Liệt Diễm Tông, cũng không chờ đối phương kịp phản ứng đã đập tới một quyền.
– Ngươi là người thứ hai bị đào thải!
Bành!
Một quyền đánh vào ngực người đệ tử thứ hai của Liệt Diễm Tông, tên đệ tử này cũng trợn trừng hai mắt ngã xuống đất.
Vân Phi Dương biết.
Những tông môn này, nhất là Liệt Diễm Tông hận mình thấu xương, cho nên xuất thủ không chút lưu tình, trực tiếp đánh bất tỉnh, đánh trọng thương!
Chỉ trong mấy hơi thở.
Một tên Luyện Tâm Kỳ tầng năm, một tên Luyện Tâm Kỳ tầng sau bị hắn miểu sát, tốc độ này quả thực nhanh đến cực hạn.
Đệ tử thứ ba của Liệt Diễm Tông cũng không kịp phản ứng, thậm chí sau khi lấy lại tinh thần, ý thức được sư đệ đều bị đánh ngã, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước mặt hắn.
– Ngươi là người thứ ba!
Bành!
Phù phù.
Tên đệ tử kia ngã xuống đất, hôn mê, trọng thương!
Ba tên đệ tử Liệt Diễm Tông vốn cho rằng gặp được Vân Phi Dương thì có thể báo thù, kết quả bị người ta miểu sát, trở thành đám người dự thi đầu tiên bị đào thải.
Ngoại giới.
Tất cả võ giả quan chiến khiếp sợ không thôi, bọn họ giương mắt nhìn Vân Phi Dương bỏ ba cái yêu bài thân phận vào trong túi.
Miểu sát một Luyện Tâm Kỳ tầng còn có thể thông cảm được, nhưng liên tiếp miểu sát hai tên tầng sáu, tốc độ này cũng quá nhanh rồi!
– Ngọa tào
– Đang nằm mơ sao?
– Tốc độ nhanh đến nổi không ai có thể phát giác được!
– Hắn đến cùng là Luyện Tâm Kỳ hay Chân Long kỳ thế.
Rất nhiều võ giả bắt đầu nghi vấn thực lực của Vân Phi Dương!
Đinh đinh đinh.
Màn sáng tích phân phát sinh biến động, Cuồng Tông bài danh hạng cuối rốt cục không còn không điểm mà thu được mười sáu điểm!
Ba tên đệ tử Liệt Diễm Tông tổng cộng có 32 điểm nhưng căn cứ quy định, người cướp đoạt chỉ có thể thu được một nửa tích phân.
Đương nhiên.
Tông môn bị cướp vẫn khấu trừ tích phân ban đầu.
Liệt Diễm Tông xếp hạng thứ hai từ 140 mươi điểm hạ xuống còn 108 điểm, bị Lưu Vân Cốc đằng sau vượt qua, trở thành thứ ba.
– Mười sáu điểm cũng quá ít.
Vân Phi Dương thu hồi ánh mắt từ bảng điểm, nỉ non:
– Xem ra, tìm người có nhiều tích phân mới được!
Xoát!
Thi triển thân pháp, biến mất tại chỗ.
Sau đó, Vân Phi Dương một bên tìm, một bên hi vọng có thể mau chóng tìm được sáu mươi chín người dự thi khác, hắn hi vọng trò chơi nhàm chán này mau chóng kết thúc.
Chủ điện Băng Tuyết Cung.
Mặt mo Liệt Như Hỏa tức đến đỏ bừng, dù sao, ba đệ tử bị miểu sát đơn giản như vậy đã làm cho hắn vô cùng phẫn nộ và khó chịu.
– A….
Cuồng Ngạo Thiên nói:
– Mới vừa rồi ai nói đệ tử ta không trông cậy được, cắn răng cam chịu?
Nhân sinh thích nhất, không gì qua được đánh mặt người khác!
Cuồng Ngạo Thiên hiện đang muốn đánh mặt tất cả bọn lão đại các tông môn kẻ thù của mình!
Liệt Như Hỏa tức tối nắm chặt song quyền, hai mắt phun lửa.
Nhưng vẫn tỉnh táo lại, nói:
– Cuồng Ngạo Thiên, chỉ ba tên đệ tử yếu nhất của ta mà thôi, Cuồng Tông chớ đắc ý.
Hướng Thương Thiên thản nhiên nói:
– Trận đấu vừa mới bắt đầu, bên thắng mới là người cười đến cuối cùng.
– Thật đáng tiếc.
Cuồng Ngạo Thiên cười nói:
– Các ngươi những tông môn này, mấy ngày kế tiếp nhất định cười không nổi.
Liệt Như Hỏa và Hướng Thương Thiên cãi nhau không lại tên này, dứt khoát hất tay áo, không để ý đến.
Cuồng Ngạo Thiên cũng không nói nữa, nhìn về phía màn sáng, chỉ thấy Vân Phi Dương cực tốc chạy đi lại gặp được một người dự thi!
– Sư sư tỷ, các ngươi ở nơi nào.
Một mảnh có khu vực chút vắng vẻ, Nạp Lan Mộc Tuyết cầm kiếm đi vòng vòng, tiếng gọi ầm ĩ kèm thêm nghẹn ngào.
Cô gái này mới đầu đồng hành cùng các sư tỷ, nhưng vì địa hình đột nhiên biến hóa, cho nên bị tách ra.
Thân là đệ tử nhỏ nhất Hồng Linh Phường, Nạp Lan Mộc Tuyết luôn được các sư tỷ chiếu cố, lần này là lần đầu tiên nàng đơn độc hành động, khó tránh khỏi khẩn trương sợ hãi.
Xoát!
Đột nhiên, đằng sau thân thể truyền đến âm thanh xé gió.
– Người nào?
Mặt mũi Nạp Lan Mộc Tuyết tràn đầy hoảng sợ quay người, bởi vì quá khẩn trương không có nắm chặt kiếm trong tay làm cho kiếm rơi xuống trong đống tuyết.
Ngoại giới, võ giả xem chiến lắc đầu.
Nữ đệ tử Hồng Linh Phường cũng quá nhát gan rồi, cả kiếm cũng cầm không vững!
Vân Phi Dương trên tàng cây cũng âm thầm lắc đầu, không nghĩ tới, người dự thi thứ tư gặp được lại là nàng.
Cái này có chút khó khăn.
Trước mặt mỹ nữ, Vân Phi Dương là quân tử phi thường có phong độ, hắn tuyệt đối không thể miểu sát một cô gái đáng yêu như đệ tử Liệt Diễm Tông..
– Cô nương.
Vân Phi Dương ngồi trên nhánh cây, ôn nhu cười nói:
– Chúng ta rất hữu duyên, nhanh như vậy đã gặp nhau.
– Nha đầu không nên dây dưa cùng người này, mau chóng lui lại.
Thanh âm Kiếm Thần truyền đến.
Nạp Lan Mộc Tuyết như con thỏ bị kinh hãi, chạy về phía sau, nàng rất sợ Vân Phi Dương, một sợ thực lực hắn, hai là hắn quá tuấn tú, trộm nhìn một chút, tim chính mình sẽ đập rộn lên!
Nhưng.
Vừa chạy không được mấy bước, Vân Phi Dương đã xuất hiện phía trước nàng, nói:
– Cô chạy cái gì, ta cũng sẽ không khi dễ cô.
– Ta…
Nạp Lan Mộc Tuyết vội vàng dừng lại, che khuôn mặt đỏ bừng, hướng về một phương hướng khác chạy trốn.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Hắn vốn cho Oanh Oanh đáng yêu đã đã ngại ngùng nhất rồi, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy một cô nàng còn ngại ngùng hơn.
Càng là nữ hài đáng yêu, Vân Phi Dương càng hứng thú, hắn lần nữa đuổi theo, nói:
– Cô nương, ta không phải người xấu.
– Ngươi…
Nạp Lan Mộc Tuyết lần nữa bị ngăn chặn, cúi đầu lui về, ấp úng nói:
– Ngươi ngươi đi ra…
– Tốt.
Vân Phi Dương lui lại mấy bước, chợt vung tay lên, bội kiếm rơi xuống đất, bị hắn nắm trong tay.
Hắn dò xét chuôi kiếm này một phen, chân thành nói:
– Vứt bỏ đồng bọn chính mình, đối với một kiếm tu, là phi thường đáng xấu hổ.
Hưu!
Bội kiếm bay ra, cắm dưới chân Nạp Lan Mộc Tuyết, Vân Phi Dương quay người rời đi, nói:
– Nhớ kỹ, lần sau không nên lại ném loạn, nếu không, đồng bạn cô sẽ rất thương tâm.