Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 883
Lương Âm đã từng điêu ngoa tùy hứng.
Khi tuổi tác tăng trưởng và cảnh giới đề cao, tính cách dần dần ôn hòa.
Đây là kết quả tất nhiên của sự trưởng thành.
Bất quá.
Ngay hôm nay, vẫn đùa nghịch tiểu tính tình, nói:
– Ai muốn học Nghịch Thiên Quyết!
Nói rồi quay người đi vào phòng.
Nàng thật không quan tâm có tu luyện Nghịch Thiên Quyết hay không, nàng chỉ quan tâm thái độ của hắn đối với mình.
“Xoát!”
Vân Phi Dương vội vàng cản trước cửa, cười nói:
– Không học cũng phải học.
Loại tình huống này, da mặt nhất phải dày!
Hai con ngươi Lương Âm rưng rưng, nức nở nói:
– Tránh ra!
Vân Phi Dương nói:
– Không tránh.
– Tốt!
– Huynh không đi, ta đi.
Lương Âm cắn môi mỏng, muốn quay người rời khỏi đình viện.
– Chờ một chút!
Vân Phi Dương gọi nàng lại, lấy ra một chủy thủ, không chút do dự đâm vào ngực mình.
Lương Âm sợ hãi.
Nàng muốn xông qua ngăn cản, nhưng vẫn muộn.
“Phốc.”
Dao găm đâm vào lồng ngực, máu tươi ào ào chảy ra.
– Lương Âm!
Vân Phi Dương nhịn đau, nói:
– Trước đó ta sơ sẩy, một đao này hi vọng muội nguôi giận!
Vì nữ nhân của mình, dám tự hại mình như thế.
Thấy hắn bị thương, Lương Âm đau lòng khóc ròng nói:
– Vân Phi Dương, huynh ngốc à!
– Đúng.
– Ta quá ngu.
– Ngốc đến nổi vắng vẻ muội, để muội thương tâm lâu như vậy!
“Xoát!”
Vân Phi Dương rút ra dao găm, nói:
– Nếu như muội còn tức giận, ta lại thêm một đao.
– Đừng, đừng!
Lương Âm vội vàng ngăn cản:
– Ta không tức giận, huynh nhanh buông chủy thủ ra.
– Nghịch Thiên Quyết, có học hay không?!
– Học!
Lương Âm nói:
– Ta học!
“Xoát.”
Vân Phi Dương ném dao găm ra ngoài, nhếch miệng cười nói:
– Lúc này mới ngoan nha.
Lương Âm bước nhanh tới vội vàng cầm máu cho hắn.
Nhưng vừa mới chạm vào huyết dịch, nhất thời cảm thấy có chút thịt kèm thêm một cỗ mùi tanh.
Đây cũng không phải máu người!
Là thú huyết!
Lương Âm ngẩng đầu, cắn răng nói:
– Huynh vô sỉ!
“Xoát!”
Vân Phi Dương ôm nàng đi vào phòng, cười nói:
– Bớt nói nhiều lời, nhanh tu luyện Nghịch Thiên Quyết.
Nguyên lai.
Trước khi tới, Vân Phi Dương sớm chuẩn bị một túi thú huyết, cầm dao găm đâm xuống chỉ là diễn kịch.
Tên này xảo trá thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lương Âm cũng không phải muốn chống đối Vân Phi Dương thật.
Nàng cũng chỉ đùa nghịch tính tình một chút.
Bị vòng một đường như thế, vừa bực mình vừa buồn cười thỏa hiệp, bắt đầu tu luyện Nghịch Thiên Quyết.
Sau nửa canh giờ.
Thành công vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, Lương Âm sợ hãi than.
– Tâm pháp thật thần kỳ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đợi muội lĩnh ngộ tầng mười hai, còn điều thần kỳ hơn đang chờ muội đó.
– Tầng mười hai?
Lương Âm ngạc nhiên nói:
– Nhiều tầng như vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Không cần lo lắng, đợi muội lĩnh ngộ được tầng mười một, ta có phương pháp để muội cấp tốc đột phá đến tầng mười hai.
Lương Âm hỏi:
– Phương pháp gì?
“Hắc hắc.”
Vân Phi Dương cười xấu một tiếng, nói khẽ:
– Hai ta Âm Dương kết hợp.
Lương Âm cũng không còn nhỏ tuổi, tự nhiên hiểu rõ Âm Dương kết hợp là có ý gì.
Nàng xấu hổ đẩy hắn ra, sẵng giọng:
– Không biết xấu hổ.
– Được.
Vân Phi Dương nói:
– Muội lĩnh ngộ đi, ta không quấy rầy nữa.
– Ừm.
Lương Âm gật gật đầu.
Tâm pháp như Nghịch Thiên Quyết rất thần kỳ, nàng bức thiết hi vọng lĩnh ngộ được tầng thứ càng cao hơn.
Trước khi đi, Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười xấu nói:
– Đợi muội lĩnh ngộ được tầng mười, ta sẽ tìm muội.
– Vô sỉ.
Lương Âm lườm hắn một cái, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Đi ra đình viện.
Vân Phi Dương không có nhàn rỗi, tiến về chỗ Lăng Sa La ở.
Không giống với Lương Âm.
Tuy Lăng Sa La rất thương tâm, nhưng thấy hắn cũng không đùa tiểu tính tình.
Bởi vì trong lòng nàng, mình không bằng Lâm Chỉ Khê cũng không bằng Mục Oanh, chỉ là một kẻ đến sau.
Đương nhiên không được Vân Phi Dương coi trọng,.
– Huynh đến vừa lúc.
Lăng Sa La miễn cưỡng cười nói:
– Ta lại luyện chế rất nhiều độc dược, huynh giúp ta thử độc đi.
– Thử độc trước để một bên.
Vân Phi Dương lôi kéo nàng nói:
– Đi, ta truyền cho muội Nghịch Thiên Quyết.
“A?”
Lăng Sa La thụ sủng nhược kinh hỏi:
– Ta có thể học sao?
– Nói nhảm.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Muội là nữ nhân của ta, đương nhiên có thể học!
“A.”
Lăng Sa La nhẹ nhàng ứng một tiếng, tâm lý như được bôi mật.
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương ra khỏi đình viện của Lăng Sa La.
Hắn nâng cằm suy tư.
– Không thể tái phạm hồ đồ, suy nghĩ thật kỹ xem có để lọt người khác hay không?
– Đúng rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Còn có Gia Cát Cẩm!
“Giết!”
“Giết!”
Trên bãi tập trong quân doanh ngoài Hạ Lan thành năm mươi dặm truyền đến tiếng rống giận dữ của binh lính Linh tộc.
“Hô!”
Đài cao trên thao trường, chiến kỳ biến đổi.
“Xoát xoát!”
Mấy chục vạn binh lính Linh tộc cấp tốc tách ra, hình thành phương trận lấy trăm người thành một tổ.
“Hô!”
Đài cao trên thao trường, chiến kỳ lại biến.
“Xoát xoát!”
Mấy chục vạn binh lính Linh tộc lại cấp tốc tập kết cùng một chỗ, hình thành chiến trận đặc thù.
Như thế tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng dừng lại.
“Xoát!”
Một tên phó tướng cất bước đến, đứng trước đài cao, chào nói:
– Bẩm tướng quân, huấn luyện hoàn tất!
Thanh âm to, bộc lộ ra huyết tính quân nhân!
Gia Cát Cẩm đứng trên đài cao, người mặc khải giáp tinh xảo, mang đầu khôi chỉ lộ ra một đôi con ngươi trong suốt, quanh thân thấu phát khí chất tướng quân.
Nàng thản nhiên ra lệnh.
– Giải tán.
– Tuân lệnh!
– Giải tán!
“Xoát xoát!”
500 ngàn binh lính Linh tộc lui tán có quy có củ.
Trước Vân Phi Dương chưa đi vào Tiểu Thần Giới, Gia Cát Cẩm đã huấn luyện binh lính Linh tộc, đã nhiều năm như vậy, hiệu quả rất rõ rệt.
Không chút khoa trương mà nói.
500 ngàn binh lính Linh tộc do nàng huấn luyện đủ để quét ngang bất kỳ gì Phàm Giới vị diện nào.
Đó cũng không phải điều Gia Cát Cẩm muốn.
Nàng muốn huấn luyện được một quân đội bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, có thể quét ngang Tiểu Thần Giới!
Tuy khoảng cách đến mục tiêu to lớn như quét ngang Tiểu Thần Giới này còn hơi xa một chút, nhưng chỉ cần không ngừng nỗ lực huấn luyện tiếp, nhất định sẽ thành công.
Đây chính là tự tin của Chiến Tranh Chi Thần.
Binh lính rút lui.
Gia Cát Cẩm mới trở về doanh trướng.
Nàng mỗi ngày đều là người thứ nhất tiến vào thao trường và là người cuối cùng rời đi, điều này đã tạo thành thói quen.
Tiến vào doanh trướng.
Gia Cát Cẩm cởi đầu khôi, mái tóc đen suôn dài như thác nước tán lạc hiển lộ ra một gương mặt hoàn mỹ không một tì vết.
Đột nhiên, thần sắc nàng ngốc trệ.
Bởi vì Vân Phi Dương đang ngồi trên ghế, một mặt mỉm cười nhìn mình.
Gia Cát Cẩm ngạc nhiên hỏi:
– Sao chàng tới đây?
– Không chào đón?
Vân Phi Dương đứng lên, đi đến bên người nàng.
– Không có.
Gia Cát Cẩm cười nói:
– Ta chỉ kinh ngạc chàng lại tới nơi này.
Lời nói này để Vân Phi Dương rất hổ thẹn.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng, từ trước người trêu chọc đến sau lưng, nói:
– Cả ngày mặc khải giáp, không mệt mỏi sao?
Gia Cát Cẩm đáp:
– Quen thuộc rồi.
– Tới đây.
Vân Phi Dương nói:
– Ta giúp nàng tháo bỏ nó xuống.
Gia Cát Cẩm vội vàng lui lại một bước, gương mặt đỏ bừng nói:
– Không cần, ta… Ta vẫn nên mặc thì hơn.