Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 859
Cửu Long Cấm Trận, tầng thứ tư.
Vân Phi Dương đưa thân vào một hố đá, xung quanh trừ đá vụn lại không có gì.
Dò xét một phen, hắn nỉ non.
– Ba tầng trước trải qua lửa, băng, lôi, chẳng lẽ thí luyện lần này có quan hệ cùng núi đá?
“Loảng xoảng.”
Đột nhiên, âm thanh xích sắt truyền đến.
Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy từng chuôi lợi kiếm xuất hiện giữa hư không, số lượng khoảng vạn.
Để Vân Phi Dương rung động là.
Trung ương vạn kiếm trên hư không, một thanh kiếm rất rất lớn phảng phất như Vương giả chầm chậm xuất hiện, vỏ kiếm bị xích sắt trói buộc, xung quanh có hỏa diễm phun trào.
“Ông!”
Cự kiếm xuất hiện, vạn kiếm run rẩy, phảng phất như đang cúng bái.
– Cha.
Trầm Tiểu Vũ quệt miệng, nói:
– Sao mỗi lần Long Viêm Kiếm của gia gia xuất hiện đều muốn biến mình lớn như vậy ạ?!
“Ây.”
Trầm Lận Phong có chút lúng túng đáp:
– Chắc cảm thấy như thế rất uy vũ đi.
Trầm Minh và Trầm Huy trong sơn lâm nhìn thấy Long Viêm Kiếm, trong con ngươi lóe ra hưng phấn.
Chuôi kiếm này của gia gia quá bá khí.
Nếu như mình có thể lấy ra đùa nghịch một chút, khẳng định sẽ rất oách a!
Long Viêm Kiếm bá khí vô cùng xuất hiện giữa hư không như Vương giả để vạn kiếm thần phục.
Vân Phi Dương cũng khiếp sợ không thôi.
Bởi vì hắn từ khí tức suy đoán, kiếm này tuyệt đối là một thanh Thần khí không kém gì Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm!
– Nhóc con.
Đột nhiên, bên trong Kiếm Thể truyền ra thanh âm hùng hậu:
– Tầng thứ tư chính là kiếm thí luyện, ta tự mình khảo nghiệm ngươi.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Bên trong kiếm thể có Kiếm Hồn!
– Ta…
Thanh âm hùng hậu lần nữa truyền đến.
– Sẽ không cho ngươi ba ngày ba đêm thời gian, chỉ cho ngươi một canh giờ lĩnh ngộ Thiên Lôi Kiếm Đạo!
– Không phải chứ!
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
– Kiếm Hồn gia gia quá khi dễ người, chỉ cho hắn một canh giờ lĩnh ngộ!
Trầm Lận Phong còn cười nói:
– Thiên Lôi Kiếm Đạo nhưng là kỹ năng Trầm gia ta không truyền ra ngoài, Kiếm Hồn gia gia của con để hắn lĩnh ngộ là rất thưởng thức hắn rồi.
– Nhưng mà.
Trầm Tiểu Vũ khó chịu nói:
– Ngài và đại bá lĩnh ngộ Thiên Lôi Kiếm Đạo còn cần một ngày đấy, sao hắn có thể làm được.
“Haha.”
Trầm Lận Nguyên cười to.
– Cháu gái ngoan của ta, tư chất người trong lòng con còn mạnh hơn so với cha con và đại bá ta nữa đó.
“A?”
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc.
– Mạnh hơn hai người?
Đại bá Trầm Lận Nguyên nói tiếp.
– Có thể lấy cảnh giới Thối Cốt Kỳ, một bên đột phá một bên xông đến tầng thứ tư đã đủ để chứng minh.
– Không sai.
Trầm Lận Phong ngưng trọng nói:
– Tư chất và kiên quyết của người này rất cao, có thể sánh ngang cùng hắn, sợ cũng chỉ có gia gia con.
Trầm Tiểu Vũ trừng to hai mắt.
Tư chất tên kia vậy mà so cùng gia gia?
– Không có khả năng!
Trầm Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng.
– Vân Phi Dương hắn không có tư cách này!
Tầng thứ tư.
Vân Phi Dương cau mày nói:
– Một canh giờ có chút gấp gáp.
– Bớt nói nhảm.
Thanh âm hùng hậu lạnh lùng nói:
– Nhắm mắt lại, tiếp nhận kiếm đạo truyền thừa.
Kiếm đạo truyền thừa?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Kiếm đạo không phải cần tự mình lĩnh ngộ à, chẳng lẽ còn có thể truyền thừa?
Nếu như là dạng này.
Dù mình học không được trong một canh giờ, về sau cũng có thể chậm rãi lĩnh hội, mà cấp bậc kiếm đạo do Kiếm Hồn có thể so với Thần khí truyền thụ khẳng định rất cao!
Ngay tại thời khắc Vân Phi Dương suy nghĩ lung tung, trước mắt lóe lên, tràng cảnh không ngừng thay đổi.
Ước chừng một lát.
Hết thảy đều dừng lại.
Vân Phi Dương lúc này mới phát hiện, mình đưa thân vào một huyễn cảnh nào đó, phía trước, một tên nam tử anh tuấn uy vũ bất phàm cầm kiếm mà đứng.
Này người giống phụ thân Trầm Tiểu Vũ mấy phần.
Trong lòng của hắn lộp bộp một chút, thầm nghĩ:
– Người này không phải là gia gia Trầm Tiểu Vũ, người nắm giữ Chiến Đế lệnh, Long Hồn Chiến Đế đó chứ?
– Người trẻ tuổi.
Nam tử anh tuấn uy vũ cười nói:
– Quả nhiên không khiến ta thất vọng, xông đến tầng thứ tư.
– Ngài là?
Vân Phi Dương hỏi.
Nam tử anh tuấn uy vũ cười đáp.
– Ta gọi Trầm Hạo, gia gia Trầm Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương vội vàng chắp tay, nói:
– Vãn bối Vân Phi Dương, gặp qua Chiến Đế tiền bối!
Quanh thân gia gia Trầm Tiểu Vũ cũng không có thấu phát võ đạo khí tức, nhưng hắn có thể cảm giác được, người này rất mạnh, thực lực mạnh hơn Đế Quân Thiên rất nhiều.
Một tiếng tiền bối, kêu tâm phục khẩu phục.
Nếu như không cẩn thận được hắn hảo cảm gả cháu gái cho mình, xem như ôm một cái bắp đùi siêu cấp!
Gia hỏa vô sỉ này nghĩ hay thật.
– Tiền bối?
Trầm Hạo cười nói:
– Không dám nhận, không dám nhận.
Vân Phi Dương còn chân thành nói:
– Chiến Đế tiền bối chỉ bằng vào một khối Chiến Đế lệnh cũng đủ để cho quần hùng Tiểu Thần Giới kiêng kị, quả thật là siêu cấp cường giả chúng ta ngưỡng vọng!
Thực biết vuốt mông ngựa.
Trầm Hạo cười nói:
– Ngươi không cần nịnh nọt ta.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta ăn ngay nói thật.
Trầm Hạo nói:
– Tiểu tử, nếu như ngươi muốn tiếp nhận Thiên Lôi Kiếm Đạo truyền thừa, nên dùng thời gian ghi nhớ chiêu thức mà không phải tiếp tục nói nhảm.
– Đúng đúng.
Vân Phi Dương lúc này nghiêm mặt nói:
– Tiền bối, mời ra chiêu.
– Nhớ kỹ.
Trầm Hạo nhẹ nhàng nâng kiếm, nói:
– Đây là Thiên Lôi Kiếm Đạo, lấy Lôi hệ thuộc tính tự thân dung nhập kiếm khí, hóa thành ngàn vạn ánh lôi, hình thành khí thế hủy diệt thiên địa!
– Hủy diệt thiên địa?
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ là Thiên giai vũ kỹ?
“Ông!”
Trầm Hạo phất kiếm.
Lôi thuộc tính tinh thuần bỗng nhiên bạo phát ngưng tụ trên thân kiếm phóng lên trời cao.
“Ầm ầm!”
Ánh lôi xoay quanh bầu trời, cấp tốc ngưng tụ.
Trầm Hạo thi triển kiếm pháp, mỗi một lần xuất chiêu, ánh lôi phun trào trong thân kiếm cũng cấp tốc bay lên trời cao.
Vân Phi Dương không chớp mắt theo dõi hắn, ghi lại mỗi chiêu mỗi thức.
Rất nhanh.
Trầm Hạo thu kiếm.
Vân Phi Dương cũng ghi nhớ toàn bộ chiêu thức vào trong thức hải.
Mà khi hắn ngẩng đầu lại giật mình, bởi vì do Trầm Hạo huy kiếm, bầu trời ngưng tụ ra lít nha lít nhít ánh lôi!
– Trời ạ.
Vân Phi Dương âm thầm chấn kinh.
– Nếu như đòn này đánh xuống, phạm vi công kích ít nhất cũng trăm dặm a!
– Tiểu tử.
Trầm Hạo chân thành nói:
– Thiên Lôi Kiếm Đạo thuộc về kiếm thuật phạm vi lớn, nếu tu luyện có thành tựu, nhớ đừng thi triển trong khu vực có thành trì xung quanh.
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương gật đầu.
– Được.
Trầm Hạo nói:
– Hai người chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
– Trước…
Vân Phi Dương vừa mở miệng, thân ảnh Trầm Hạo đã biến mất trong không gian.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
– Dạy một lần thôi à, quá không đáng tin cậy rồi!
Nhớ kỹ kiếm chiêu.
Nhưng ghi lại và thi triển là hai chuyện khác nhau!
Không có cách nào.
Vân Phi Dương chỉ có thể một người đứng trong ảo cảnh, nhớ lại từng chiêu từng thức Trầm Hạo vừa rồi thi triển, bắt đầu không ngừng diễn luyện.
Nhưng.
Cũng không lâu lắm, cảnh tượng trước mắt hoa một, hắn về lại hố đá.
– Tiểu tử.
Kiếm Hồn bên trong Long Viêm Kiếm nói:
– Một canh giờ đã qua, ngươi không thể lĩnh ngộ Thiên Lôi Kiếm Đạo, cho nên, thất bại.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, cười nói:
– Có thể cho ta thêm hai thời thần…
“Hưu!”
Lưu quang lóe lên, hắn xuất ngoài cửa lớn cổ điện.
Móa!
Hai canh giờ cũng không dàn xếp được à!