Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 851
Không có ai biết.
Vân Phi Dương và Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ngàn năm ở chung, ngàn năm chinh chiến có cảm tình sâu bao nhiêu.
Không có ai biết.
Mắt thấy bội kiếm của mình vỡ thành bộ dáng như thế, nội tâm Vân Phi Dương có bao nhiêu bi thương.
Theo người khác, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm là Thần khí.
Trong mắt Vân Phi Dương, nó là bằng hữu, thậm chí là thân nhân của mình!
– Ông bạn già.
Hắn vuốt ve mảnh vỡ, lệ rơi lã chã lẩm bẩm.
– Ngươi thế nào mới có thể vỡ thành dạng này…
Dù tâm cảnh Vân Phi Dương cực mạnh cũng khó có thể khống chế tâm tình mình hiện giờ.
Đàn ông không dễ rơi lệ.
Chỉ là chưa đến chỗ thương tâm!
“Ông.”
Miếng sắt rỉ sét giống như cảm ứng được âm thanh quen thuộc khẽ run rẩy.
“Xoát xoát!”
Rỉ sắt bao trùm phía trên rơi xuống hiển lộ ra thân kiếm bóng loáng, kiếm phong hai bên sáng ngời sắc bén!
Đây chính là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Dù vỡ thành dạng này cũng có được khí tức bất khuất!
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
– Tiểu Tiện Tiện, ngươi vẫn còn chứ?
Khí linh bên trong Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm tên Bất Diệt Kiếm Linh.
Vì vậy.
Vân Phi Dương đặt cho nó cái tên Tiểu Kiếm Kiếm.
Không ngừng tiếp xúc.
Bất Diệt Kiếm Linh rất chính khí đi lên con đường Tiện Linh không có đường về.
Tiểu Kiếm Kiếm cũng biến thành Tiểu Tiện Tiện.
Một tên Tiện Thần, một cái Tiện Linh, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, tuyệt đối là liên thủ cường đại, tiện đến nổi các Chư Thần đều muốn tự sát!
Vừa rồi hơi run rẩy.
Để Vân Phi Dương suy đoán, nó có lẽ còn sống, vẫn tồn tại bên trong tàn thể.
Đáng tiếc.
Hô một hồi, mảnh vỡ vẫn không trả lời.
Tâm Vân Phi Dương trầm xuống.
Phi Dương đại lục.
Y Đường.
Liễu Nhu đánh giá toái phiến Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ánh mắt càng ngưng trọng.
Vân Phi Dương thấy thế, tâm dần lạnh.
“Ai.”
Liễu Nhu thở dài một hơi, đắng chát nói:
– Sư đệ, thanh kiếm vỡ thành bộ dáng như thế, dù Bất Diệt Kiếm Linh cũng đã không còn tồn tại.
– Không có khả năng!
Vân Phi Dương lắc đầu, không thể tiếp nhận sự thật nói:
– Nó vừa rồi cảm ứng được ta tồn tại, nhất định còn sống!
Liễu Nhu nói:
– Có lẽ, chỉ tồn tại một tia Linh Niệm.
– Một tia Linh Niệm?
Vân Phi Dương sững sờ ngay tại chỗ.
Giờ phút này, hắn mặc dù phủ nhận cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm nát, Tiểu Tiện Tiện không còn!
Y Đường, đình đá.
Vân Phi Dương một người ngồi trong đó.
Hắn đang nhớ lại thời điểm còn ở chung cùng Tiểu Tiện Tiện, nhớ lại từng màn cầm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm giết địch.
– Liễu tỷ tỷ.
Lương Âm lo lắng hỏi:
– Một mình huynh ngồi ở chỗ đó đã năm ngày, không ăn không uống cũng không nói chuyện sẽ không có chuyện gì chứ?
– Không có việc gì.
Liễu Nhu an ủi.
Nàng rõ ràng, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm vỡ vụn và Kiếm Linh không còn tồn tại đả kích Vân Phi Dương quá lớn.
Lúc này nên để cho hắn một mình yên tĩnh.
Lương Âm thương yêu không dứt.
Nàng muốn đi qua lại sợ quấy nhiễu hắn, sau cùng chỉ có thể chọn rời đi.
Ngày thứ sáu.
Vân Phi Dương đột nhiên đứng lên nói:
– Bất Diệt Kiếm Linh, vĩnh sinh bất diệt, Tiểu Tiện Tiện khẳng định còn sống, có lẽ do Kiếm Thể vỡ vụn, linh hồn tách rời!
Liễu Nhu nói:
– Tiểu Thần Giới đã có một mảnh vỡ, khẳng định sẽ mảnh vỡ khác.
– Sư đệ chỉ cần tìm đủ chúng rồi trọng tổ lại Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm chân chính, Bất Diệt Kiếm Linh có lẽ sẽ lần nữa thức tỉnh.
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe vẻ nóng rực.
Nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, uể oải nói:
– Sư tỷ, Tiểu Thần Giới lớn như vậy, tìm những mảnh vỡ còn thừa lại không thể nghi ngờ như mò kim đáy biển.
– Chưa hẳn.
– Chưa hẳn?
Vân Phi Dương nói:
– Sư tỷ có biện pháp?
Liễu Nhu cười nói:
– Hôm qua nghĩ tới một biện pháp có thể giúp ngươi tìm được các mảnh vỡ còn lại.
Vân Phi Dương mừng lớn hỏi:
– Biện pháp gì?
Liễu Nhu nói:
– Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm do Hỗn Nguyên Khí biến thành, nếu lấy trận pháp thôi phát mảnh vỡ có lẽ sẽ cảm ứng được các mảnh vỡ khác đang tản mát giữa thiên địa.
Vân Phi Dương vỗ trán.
– Đúng thế!
– Bất quá.
Liễu Nhu nói:
– Ta cần một quãng thời gian để bố trí ra trận pháp thôi phát mảnh vỡ.
Vân Phi Dương nói:
– Làm phiền sư tỷ.
Ý Liễu Nhu là chế tạo ra một cái la bàn cùng loại với cảm ứng thần hồn, dựa vào mảnh vỡ để cảm ứng Hỗn Nguyên Khí.
Phương pháp này có thể thực hiện được.
Bởi vì Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm do Hỗn Nguyên Khí hóa thành, thuộc tính này có thể nói độc nhất vô nhị.
Nếu Tiểu Thần Giới có mảnh vỡ khác tuyệt đối có thể cảm ứng được!
Ba ngày sau.
Liễu Nhu xuất quan.
Trong tay nàng cầm một la bàn lớn cỡ bàn tay, nói:
– Sư đệ, chỉ cần bỏ mảnh vỡ vào thì sẽ khởi động hơn mười loại trận pháp để cảm ngộ Hỗn Nguyên Khí.
Vân Phi Dương kinh thán không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắ mà bố trí được hơn mười loại trận pháp trong một cái la bàn nho nhỏ.
Không hổ là Trí Tuệ Chi Thần!
– Nhưng.
Liễu Nhu bổ sung:
– Chỉ có thể cảm ứng trong phạm vi ngàn dặm.
Đã rất không tệ.
Chí ít đã mạnh hơn rất nhiều so với việc không có đầu mối.
Vân Phi Dương thu la bàn vào không gian giới chỉ, cảm kích nói:
– Sư tỷ, cám ơn.
Liễu Nhu cười nói:
– Nói cám ơn thì quá khách khí rồi.
– Đúng thế.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ôm nàng, cúi đầu bá đạo hôn xuống.
“Ngô “
Liễu Nhu trừng mắt.
Nàng muốn tránh thoát nhưng rung chuyển không nổi nam nhân cường tráng trước mặt.
– Sư tỷ.
Vân Phi Dương thu môi, miệng áp tai nàng thấp giọng nói:
– Tỷ giúp ta nhiều như vậy, ta sẽ lấy thân báo đáp.
Nói rồi té nhanh.
– Ta đi trước.
“Xoát!”
Bóng người lóe lên biến mất khỏi Y Đường.
Chiếm tiện nghi liền chạy, thật lợi hại!
– Tên này…
Gương mặt Liễu Nhu đỏ ửng từng mảnh.
Trong khách sạn.
Vân Phi Dương từ Phi Dương đại lục trở về, không kịp chờ đợi lấy ra la bàn, để mảnh vỡ vào bên trong.
Đáng tiếc.
Trận pháp không lấp lóe.
Bởi vậy có thể thấy được, trong phạm vi ngàn dặm cũng không có mảnh vỡ khác tồn tại.
Vân Phi Dương không uể oải.
Hắn nói thầm:
– Muốn tìm ra mảnh vỡ khác trong Tiểu Thần Giới to như vậy khẳng định không phải một sự việc dễ dàng, chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm.
Cầm mảnh vỡ lên phân tích.
– Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm dài ước chừng bốn thước, nếu như đều bị vỡ như thế này, chí ít còn có tám mảnh nữa…
“Oanh!”
Đột nhiên, trận pháp ngăn cách vỡ nát truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc.
Vân Phi Dương giật mình.
“Bành!”
Cửa phòng bị đá văng.
Trầm Tiểu Vũ đi tới, vội vàng hỏi:
– Ngươi không sao chứ?
Sau khi bán đấu giá kết thúc, nàng vốn định tìm Vân Phi Dương lên đường tiến về Trầm gia.
Nhưng.
Trong gian phòng bố trí trận pháp ngăn cách, nàng không cách nào tiến vào.
Chờ hai ngày thấy tên kia từ đầu đến cuối không có đi ra, cho rằng có gì đó bất trắc, lúc này lựa chọn bạo lực phá trận.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật đáp.
– Ta không sao.
Hắn một chút việc cũng không có.
Nhưng giường ghế và bày biện trong phòng bị bạo tạc trùng kích đã hóa thành bột phấn.
– Không có việc gì thì tốt rồi.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Nhanh dọn dẹp một chút, theo ta tiến về Trầm gia.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
– Đúng rồi.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Những tổn thất này, ngươi bồi thường.