Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 850
Thượng Cổ Thần Giới phai mờ.
Võ giả sinh trưởng trong Tiểu Thần Giới tự nhiên có nghe nói qua.
Mà.
Bọn họ cũng biết Thượng Cổ Thần Giới bị Tiểu Thần Chủ tiêu diệt, sau đó thành lập một hệ thống cao đẳng vị diện hoàn toàn mới.
Vị diện diệt vong không có lưu lại vũ kỹ và tâm pháp nhưng lưu lại rất nhiều chí bảo.
Thần khí đứng đầu Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm là nổi danh nhất!
Nghe nói.
Chuôi này từ thiên địa sơ khai, do Hỗn Nguyên Khí uẩn dục mà thành, còn cường đại hơn Thiên giai phẩm!
Nếu như tìm được Thần khí như thế, thực lực nhất định tăng vọt.
Đáng tiếc.
Vạn năm qua.
Cửu đại Thần khí khác lần lượt xuất hiện ở Tiểu Thần Giới.
Duy chỉ có Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm thủy chung không có tin tức, chỉ có thể để võ giả vô hạn hướng tới.
Ngày hôm nay.
Nhân viên đấu giá Thanh Anh phòng đấu giá nói đấu giá thanh kiếm này để tất cả mọi người ở hiện trường giật mình kinh ngạc!
– Không thể nào!
– Thật là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm?
Đám người khó tin.
Dù sao, Thần khí cấp bậc như thế, dù phòng đấu giá của các thành trì đỉnh phong cũng chưa chắc dám lấy ra đấu giá.
Kiểu Nguyệt đợi mọi người ổn định một chút.
Sau đó nhẹ nhàng lấy đồ vật trong gương ra, nâng trong lòng bàn tay.
Đó là một miếng sắt dài ước chừng hai thốn, dày khoảng sáu phân, phía trên phủ đầy rỉ sắt.
Chú thích: Một thốn = 3.3 cm, một phân = 3.3 mm.
– Móa!
– Đây là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm?
– Kiểu Nguyệt cô nương đang đùa chúng ta à?!
Mọi người nhao nhao trách móc.
Bọn họ cảm giác mình bị nhục nhã.
Dù sao, một miếng sắt vậy mà nói là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ngu ngốc cũng không tin.
Kiểu Nguyệt cười nói:
– Chư vị, hãy nghe ta nói hết.
Nàng thấm giọng, lần nữa hô lên
– Kiện vật đấu giá thứ tám, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm —— mảnh vỡ!
– Mảnh vỡ?
Mọi người ngạc nhiên.
Kiểu Nguyệt tiếp tục nói:
– Căn cứ đỉnh phong giám định sư chúng ta giám định, vật này niên đại xa xưa, có lẽ là vật thuộc về Thượng Cổ Thần Giới, hoặc là mảnh vỡ của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
– Có lẽ thôi à?
Mọi người sụp đổ.
Đồ vật không cách nào xác định này mà cũng dám lấy ra đấu giá?
Có người nói:
– Kiểu Nguyệt cô nương, dù vật này là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, những đã vỡ thành dạng này, khẳng định không có tác dụng gì.
– Đúng đấy!
– Phế phẩm này đặt ở vị trí thứ tám, Thanh Anh phòng đấu giá các ngươi muốn như thế nào?!
Rất nhiều võ giả lộ vẻ khó chịu.
Kiểu Nguyệt nói:
– Ta hiểu tâm tình chư vị, nếu như đây là mảnh vỡ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm thì cũng có ý nghĩa để cất giữ nha.
– Cất giữ một toái phiến rỉ sét? Ngươi cho rằng chúng ta bị bệnh hả!
Mọi người cười cợt.
Nếu như là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hoàn chỉnh, bọn họ biết mình không đủ tư cách đấu giá.
Nhưng.
Vỡ thành dạng này.
Dù là thật cũng không khác gì phế phẩm, ai cất giữ nó!
Đồ vật cũng đã lấy ra, lai lịch cũng đá báo, Kiểu Nguyệt dựa theo quy củ, nói:
– Mảnh vỡ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, giá khởi đầu 10 ngàn linh thạch!
10 ngàn linh thạch?
Đám người thích sưu tầm và một vài võ giả nhất thời bỏ đi suy nghĩ.
Nếu chỉ 1000 linh thạch, bọn họ có lẽ sẽ cân nhắc, lâu lâu không có việc gì lấy ra nói khoác với đám huynh đệ một phen.
10 ngàn linh thạch quá đắt!
Sau khi Kiểu Nguyệt hô lên giá khởi đầu, không ai lên tiếng, tràng diện hơi cứng ngắc.
Tiền Hữu Đa bất đắc dĩ lắc đầu, hắn có thể xác định, mảnh vỡ đến từ Thượng Cổ Thần Giới bán giá cao thì sẽ rất khó.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ trước đó.
Xem ra lần đấu giá sau sẽ định lại 1000 linh thạch thì có lẽ sẽ có người mua.
– 10 ngàn linh thạch.
Đột nhiên, lầu ba truyền đến âm thanh của Vân Phi Dương:
– Bổn công tử muốn.
Thanh âm rất bình thản, có chút không tình nguyện.
– Ngươi ngốc à?
Trầm Tiểu Vũ giật nhẹ hắn, thấp giọng nói:
– Bỏ 10 ngàn linh thạch mua một toái phiến?
Vân Phi Dương cười nói:
– Nhiều tiền, không có chỗ tiêu.
Âm thanh cũng không nhỏ, võ giả trong hội trường đều nghe được, nhất thời bội phục đầu rạp xuống đất.
Bỏ ra 10 ngàn linh thạch mua một đồng nát sắt vụn.
Có tiền, tùy hứng!
Cũng không thể nói như vậy, nhiều khi người ta có sở thích sưu tầm vật cổ.
Rất nhiều võ giả thầm nghĩ.
– Tốt.
Trầm Tiểu Vũ thu tay lại, bĩu môi nói:
– Coi ta chưa nói.
Kiểu Nguyệt nói:
– Chân công tử ra giá 10 ngàn linh thạch, còn có ai đấu giá?
Mọi người không nói.
Bọn họ có tiền nhưng không tùy hứng.
10 ngàn linh thạch mua một phế phẩm, tuyệt không làm được.
Huống hồ.
Con rể Trầm gia đã ra giá.
Cho dù có tiền, có muốn mua cũng không dám tùy hứng cùng người ta a.
– 10 ngàn linh thạch lần một.
– 10 ngàn linh thạch lần hai.
– 10 ngàn linh thạch lần ba.
“Ba.”
Sau khi hô xong, Kiểu Nguyệt cười nói:
– Chúc mừng Chân công tử, lấy 10 ngàn linh thạch mua toái phiến của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Chẳng biết tại sao.
Võ giả ở hiện trường khi nghe được câu này lại có loại cảm giác Kiểu Nguyệt cô nương không phải đang chúc mừng hắn, mà đang châm chọc hắn!
Kiện vật đấu giá thứ tám lấy giá 10 ngàn linh thạch bán đi.
Mặc dù không có đạt tới dự đoán của mình nhưng Tiền Hữu Đa đã rất hài lòng.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
– Chúng ta trở về.
“Ách?”
Trầm Tiểu Vũ hỏi:
– Ngươi không nhìn hai kiện đấu giá sau à?
Vân Phi Dương cười nói:
– Cùng lắm thì chỉ là Địa giai vũ kỹ và binh khí, có cái gì tốt mà nhìn, không bằng về đi ngủ.
– Vậy cũng đúng.
Trầm Tiểu Vũ đứng dậy, cười nói:
– Chúng ta đi thôi.
“Ba.”
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, không chờ đối phương tức giận, đã đè ép thanh âm nói:
– Chúng ta đang diễn kịch.
Trầm Tiểu Vũ nguýt hắn một cái, từ bỏ tránh thoát.
Bất quá.
Cảm nhận được nhiệt độ của đối phương truyền đến trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nóng lên.
– Hai vị, muốn đi sao?
Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ vừa đi ra khỏi phòng, Tiền Hữu Đa đã xuất hiện.
Hắn vui cười, nói:
– Hai vị, muốn đi à?
– Ừm.
Vân Phi Dương nói:
– Cũng không có vật gì tốt, nhìn nữa cũng không thú vị.
Khóe miệng Tiền Hữu Đa giật một cái.
Bất quá nghĩ đến thân phận người ta, vũ kỹ, binh khí, dược tài khẳng định đều là Địa giai trở lên, nhất thời thoải mái.
Hắn cười nói:
– Chân công tử, xin mời đi theo ta lấy bảo vật ngài đã đấu giá.
Vân Phi Dương thanh toán một vạn một ngàn linh thạch lấy đi hai kiện vật đấu giá.
Sau khi về đến khách sạn.
Hắn đóng cửa lại, bố trí trận pháp ngăn cách.
Lúc này hai tay mới run rẩy lấy mảnh vỡ rỉ sét ra khỏi không gian giới chỉ, trong con ngươi hiện ra vẻ thống khổ.
Thời điểm Kiểu Nguyệt lấy ra vật này, không có ai chú ý rằng lúc ấy Vân Phi Dương tựa như bị sét đánh, cả người chết lặng ngay tại chỗ, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Theo người khác, đây là phế liệu, không có giá trị cất giữ.
Nhưng theo Vân Phi Dương, nó là bảo vật vô giá.
Bởi vì.
Vật này chính là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm theo hắn hơn ngàn năm!
Vân Phi Dương khẽ vuốt mảnh vỡ chỉ có dài hai thốn, rơi lệ lã chã lẩm bẩm.
– Ông bạn già, ngươi thế nào mới có thể vỡ thành dạng này?