Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 834
Vân Phi Dương để Kinh Diệu Ngữ ăn mặc hở hang hấp dẫn võ giả cùng lục phẩm Luyện Đan Sư mua hết đan dược chỉ là mánh lới.
Tuy có thể ngắn ngủi hấp dẫn người, nhưng để võ giả tán thành vẫn phải xem hiệu quả.
Không hề nghi ngờ.
Hiệu quả trị liệu của Siêu cấp Hồi Nguyên Đan đã được thị trường khảo nghiệm!
Rất nhiều gia tộc và võ giả sau khi mua phục dụng, nhất thời phán đoán, đây là Thần dược trong hàng ngũ Hoàng giai sơ cấp!
Kết quả là.
Bọn họ trở thành khách hàng quen.
Đồng thời, một truyền mười, mười truyền trăm, để càng nhiều võ giả biết được hiệu quả của Hồi Nguyên Đan còn tốt hơn cả Đan Phường bán này.
Vân Phi Dương ở hai ngày trong Tây Lâm thành.
Mà ba ngàn bình siêu cấp Hồi Nguyên Đan trong Phi Dương đại lục đã được bán hết.
Mỗi bình một trăm.
Hắn kiếm lời hơn ba mươi vạn linh thạch!
“Haha.”
Vân Phi Dương kiểm điểm linh thạch, mặt mày hớn hở.
Tốc độ như thế, tuyệt đối nhanh hơn rất nhiều so với việc tìm mỏ quặng, đào linh thạch.
– Nên lên đường.
Siêu cấp Hồi Nguyên Đan bán xong, Vân Phi Dương có rời đi tính toán.
Đã kế hoạch tốt.
Tiến vào núi rừng tiếp tục tìm dược tài, một bên đi đường, một bên luyện chế Siêu cấp Hồi Nguyên Đan bán.
Bất quá, đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, mấy tên võ giả dáng người khôi ngô đến lầu hai, đứng trước cửa Giáp Tử phòng.
Cầm đầu là một lão giả tóc trắng thân mặc trường bào, khí thế phi phàm.
Ánh mắt của hắn thâm thúy, quanh thân thấu phát một cỗ sắc bén, tu vi tất nhiên không yếu, trước ngực treo huy chương là sáu chữ vàng rực rỡ.
Lục phẩm Luyện Đan Sư!
Đây mới là hàng thật giá thật a!
“Két.”
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương mở cửa ra.
Hắn liếc mấy tên võ giả đứng trước cửa một chút, chợt nhìn thấy lão giả tóc trắng treo huy chương trước ngực, đột nhiên giật mình.
Á đu…
Mấy ngày trước còn để sư tỷ giả mạo, không nghĩ tới hôm nay đã đụng phải Lục Phẩm Luyện Đan Sư chân chính!
Lão giả tóc trắng nhàn nhạt hỏi:
– Ngươi chính là Chân Suất?
Hành tẩu giang hồ, không có giả danh sao được.
Vân Phi Dương cho mình cái tên Chân Suất này, ý tứ cũng là thật đẹp trai.
Đương nhiên.
Tên này trước khi tiến vào Tây Lâm thành đã dịch dung.
Thời lời hắn nói, danh tiếng mình quá vang dội, nghênh ngang đi vào thành trì, một khi bị nhận ra, sẽ để cho rất nhiều nữ nhân nhớ mãi không quên.
– Không sai.
Vân Phi Dương hỏi lại:
– Có việc gì thế?
Lão giả dò xét trên dưới hắn một phen, thản nhiên hỏi tiếp.
– Siêu cấp Hồi Nguyên Đan do ngươi luyện chế?
Ngữ khí, thần sắc rất ngạo nghễ, rất có phong phạm cường giả.
Vân Phi Dương khó chịu.
Mẹ.
Ngươi ta không quen biết, tự cao tự đại cho ai nhìn?
Hắn không để ý lão đầu này, mà đi vòng qua đến phòng của Yến Sơn Tuyết.
Lão giả tóc trắng nhíu mày, nói:
– Tiểu gia hỏa, lão hủ đang tra hỏi ngươi.
“Thùng thùng.”
Vân Phi Dương gõ cửa.
Hai đầu lông mày của Lão giả tóc trắng hiện ra tia giận dữ.
Một tên võ giả sau lưng lạnh giọng quát:
– Tiểu tử, ngươi bị điếc sao?
“Két.”
Cửa phòng mở ra, Yến Sơn Tuyết đi tới.
Nàng nhìn thấy lão giả tóc trắng, nhất thời giật mình, hô:
– Đan Tông Lê trưởng lão!
Khó trách có lục phẩm huy chương, nguyên lai người này là Trưởng lão Đan Tông.
Vân Phi Dương ngược lại không quá kinh ngạc.
Siêu cấp Hồi Nguyên Đan của mình đoạt sinh ý của Đan Phường, kinh động Đan Tông cũng không khó hiểu.
Hắn kéo tay Yến Sơn Tuyết, nói:
– Sư muội, chúng ta đi thôi.
– Đi?
Người võ giả kia ngăn trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, ngươi có thể đi được sao?
Vừa nói vừa bạo phát khí thế Chân Long kỳ.
Thực lực người này cũng chỉ đến Chân Long kỳ tầng một, hình thành uy áp để Vân Phi Dương xem thường.
– Làm sao?
Hắn thản nhiên hỏi:
– Đường của nhà ngươi? Ta không thể đi?
Tên này ăn mềm không ăn cứng, nếu như đối phương ngay từ đầu khách khí nói chuyện, có lẽ còn có thể giao lưu trao đổi.
“Ha ha.”
Đan Tông Lê trưởng lão, thản nhiên nói:
– Tiểu tử, rất có tính khí.
– Bình thường, bình thường.
Vân Phi Dương kéo Yến Sơn Tuyết, đi xuống lầu.
Nhưng mấy tên võ giả đã vây quanh ngăn trở đường đi, hiển nhiên không định cho hăn đi.
– Mẹ!
Hắn mắng:
– Gây chuyện đúng không?
Khóe miệng Yến Sơn Tuyết giật một cái.
Tên này trâu bò nha, dám nói tục khi đối mặt với Đan Tông mà tất cả nhất lưu thế lực đều kiêng kị.
Mấy tên võ giả tức giận.
Hận không thể xuất thủ đem hung hăng ngược gia hỏa phách lối này một hồi.
Lê trưởng lão nói:
– Người trẻ tuổi, lão hủ cũng không có ác ý, chỉ muốn biết ngươi bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan do ai luyện chế.
Vân Phi Dương buôn bán siêu cấp Hồi Nguyên Đan trong Tây Lâm thành đoạt không ít sinh ý của Đan Phường thuộc Đan Tông.
Trùng hợp.
Lê trưởng lão này đến nội thành thị sát nghe nói về Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.
Phẩm chất hoàn mỹ trong hoàn mỹ?
Chuyện phiếm.
Cái này rõ ràng là lừa gạt!
Làm lục phẩm Luyện Đan Sư chuyên nghiệp, Lê trưởng lão cũng không tin.
Về sau người phụ trách Đan Phường đưa tới một bình siêu cấp Hồi Nguyên Đan, hắn phục dụng một viên mới bị rung động triệt để!
Sau đó, hôm nay tự mình đến đây, tìm kiếm người trẻ tuổi bán đan.
– Lão đầu.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Ngươi đã có sự tình muốn hỏi thì nên khách khí, ỷ vào thân phận của mình bày ra bộ dáng cao cao tại thượng làm gì.
“Hừ.”
Một tên võ giả cười lạnh nói:
– Tiểu tử, Lê trưởng lão trong lúc cấp bách, tự mình tìm ngươi, đã cho đủ mặt mũi ngươi.
– Chỉ là một vô danh tiểu bối phách lối như vậy, thật xem mình là đại nhân vật?
“A.”
Vân Phi Dương nói:
– Ta là vô danh tiểu bối, các ngươi lợi hại!
“Xoát!”
Vừa dứt lời, hắn ôm lấy Yến Sơn Tuyết thi triển thân pháp, hướng ngoài khách sạn bước đi.
Bởi vì chạy quá nhanh, khi hắn rơi xuống cửa khách sạn, mấy tên Hư Không cảnh võ giả mới lấy lại tinh thần, nhưng trên mặt còn hiện ra vẻ chấn kinh.
Khí tức người tuổi trẻ kia bạo phát khi chạy trốn cũng chỉ có cấp bậc Thối Cốt Kỳ, tại sao thân pháp nhanh như vậy?
– Đừng để hắn chạy, mau đuổi theo!
Lê trưởng lão nói.
“Xoát xoát!”
Mấy tên Hư Không cảnh lao xuống đi.
Nhưng khi bọn hắn ra khách sạn đã mất bóng dáng Vân Phi Dương.
– Người đâu?
– Tên kia chạy nhanh như vậy?
– Chia ra tìm!
Mọi người vội vàng phân tán ra.
Bên ngoài Tây Lâm thành.
Vân Phi Dương ôm Yến Sơn Tuyết cực tốc xuyên qua, cuối cùng rơi vào một tảng đá lớn.
Hắn nhếch miệng cười nói:
– Muốn đuổi theo ta, ngây thơ.
– Ngươi thật được.
Yến Sơn Tuyết tránh thoát khỏi người hắn, đứng vững thân thể, nói:
– Đối mặt Đan Tông trưởng lão cũng kiêu ngạo như vậy.
“Haha.”
Vân Phi Dương cười nói:
– Coi như đối mặt Tiểu Thần Chủ, Vân Phi Dương ta nên cuồng thì sẽ cuồng, nên phách lối thì sẽ phách lối.
Yến Sơn Tuyết lắc đầu.
– Kinh Diệu Ngữ đâu?
Từ khi lần đầu buôn bán đan dược dưới cây đa, nàng đã không còn gặp qua nữ nhân kia nữa, giống như hư không tiêu thất.
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không nói Kinh Diệu Ngữ được thu vào Phi Dương đại lục.
Hắn đổi đề tài.
– Sư muội, chúng ta nhanh lên đường, vạn nhất bị Đan Tông đuổi kịp, coi như phiền phức.
– Đúng đúng.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Chúng ta đi mau!
Hai người lần nữa lên đường, nhưng đi cũng không phải quan lộ, mà đi rừng sâu núi thẳm.
Còn về đám kia Đan Tông võ giả giờ phút này vẫn ở trong thành, cắm đầu tìm kiếm lấy Chân Suất.
– Hẳn đã ra khỏi thành.
Lê trưởng lão có chút phẫn nộ nói:
– Truyền bức họa của tiểu tử đến mỗi thành trì có Đan Phường, một khi phát hiện, lập tức thông báo bản Trưởng lão.
– Tuân mệnh!