Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 815
PS: Vì phân biệt, main ta bây giờ sẽ đổi thành Vân Đại Tiện Thần cho dễ phân biệt.
Người trẻ tuổi đứng trên đường ngăn trở đội ngũ đón dâu cũng gọi Vân Phi Dương.
Nhân khẩu Tiểu Thần Giới đếm không hết, đụng phải một người trùng tên mình chẳng có gì lạ.
Chỉ là.
Nữ nhân Vân Phi Dương ưa thích hôm nay ngồi trên kiệu hoa người khác, quả thật là bi kịch, cũng không cách nào so với Vân Đại Tiện Thần.
Sắc mặt Phương Tuấn Kiệt dần trở nên âm trầm.
Ngày đại hôn đột nhiên xuất hiện một nam nhân chỉ thê tử của mình, nói nàng là nữ nhân của hắn, sao có thể chịu được.
– Mộng Thần.
Vân Phi Dương nắm quyền, ánh mắt kiên định nói:
– Theo ta đi, từ đây lưu lạc chân trời, bốn biển là nhà!
Hạ Mộng Thần không nói, chỉ đứng trước kiệu hoa, yên lặng rơi lệ, trang điểm trên mặt đã bẩn.
“Ai.”
Vân Đại Tiện Thần núp trong bóng tối lắc đầu, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ lại thêm một đôi số khổ như Diệp Khai và Hoa Lạc?
Mặt Phương Tuấn Kiệt càng thêm đen.
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
– Người đâu, giết tên điên này cho ta!
“Xoát!”
Bên trong đội rước dâu đi ra hai võ giả, quanh thân bạo phát khí tức là Phá toái cảnh đại viên mãn.
– Đại ca, tên này mới vừa nói mình là Vân Phi Dương đã dọa ta một hồi, ta còn tưởng rằng đụng phải Cuồng Tông đệ tử – Vân Phi Dương đó chứ.
Võ giả hơi gầy nói.
– Nếu không phải nhìn thấy dung mạo tên kia trên màn sáng Long Môn, ta xém chút cũng nghĩ hắn là Vân Phi Dương đến từ Phàm Giới đây.
Hắc.
Vân Đại Tiện Thần vui vẻ.
Không nghĩ tới, mình rất nổi danh, nhị lưu gia tộc cũng biết.
Thực ra rất nhiều gia tộc đều nghe nói đến Vân Phi Dương, nhưng rất ít người thấy được dung mạo hắn trên màn sáng Long Môn, dù Sài gia Gia chủ đã bị giết.
Chỉ là.
Trải qua nhiều năm, không ít gia tộc đã không nhớ kỹ hình dáng Vân Phi Dương.
Phương Tuấn Kiệt nghe hai tên võ giả trong gia tộc nói thế mới nhớ tên thiên tài tới từ Phàm Giới kia. Hắn cười lạnh nói:
– Ta nói làm sao có chút quen tai, nguyên lai trùng tên với tên kia.
“Haha.”
Vân Phi Dương cười to nói:
– Ta nếu là hắn thì sao có tình cảnh như thế này!
Xem ra, hắn cũng đã được nghe nói đến người cùng tên với mình đến từ Phàm Giới kia.
Đáng tiếc.
Mình chỉ có tu vi Vũ Thần.
Làm sao có thể sánh cùng người đã từng là đệ tử của Lăng Tiêu phái, sau lại bái nhập vào Cuồng Tông, rồi đánh sấp mặt hai tên đệ tử thiên tài của thập đại tông môn đây.
“Hừ.”
Phương Tuấn Kiệt lạnh lùng nói:
– Coi như ngươi là Vân Phi Dương đến từ Phàm Giới kia, hôm nay dám cản ta cũng chỉ có chết!
Á đù đù…
Vân Đại Tiện Thần núp trong bóng tối thấy tên kia tỏ ra ngưu bức, nhất thời nổi trận lôi đình.
Hai tên võ phương gia giả từng bước một đi tới, trên mặt phủ đầy sát ý, một người bên trong lạnh nhạt nói:
– Gà mờ vừa đạt tới Vũ Thần cũng dám cản đường công tử ta, quả thật muốn chết.
– Đại ca.
Võ giả sau lưng cười nói:
– Hôm nay chúng ta có thể giết chết Vân Phi Dương, mặc dù trùng tên, không phải bản tôn, nhưng cũng là một sự việc rất không tệ.
“Ha ha ha!”
Võ giả gọi đại ca cười rộ lên.
“Xoát!”
Vào lúc này, hắn xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, một quyền oanh vào ngực đánh hắn bay ra ngoài mấy trượng.
“Oa!”
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Trước mặt Phá Toái cảnh đại viên mãn, Vũ Thần như hắn thật sự quá yếu.
Vân Đại Tiện Thần lắc đầu.
Tu vi như thế cũng dám đứng ra cướp cô dâu, gia hỏa cùng tên với mình thật sự là tìm đường chết điển hình.
Nhìn thấy Vân Phi Dương bị đánh bay, rồi bị thương ngã xuống đất, Hạ Mộng Thần đứng trước kiệu hoa che miệng khóc lên.
Võ giả Phương gia xuất thủ đi tới đứng trước mặt hắn, m lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, chết đi!
“Xoát!”
Nói rồi nâng một chân lên muốn giết chết Vân Phi Dương.
– Chậm đã.
Phương Tuấn Kiệt nói:
– Hôm nay là ngày vui của bản thiếu, đừng làm bẩn đường, qua nơi khác giải quyết.
– Vâng.
Phương gia võ giả thu chân, kéo Vân Phi Dương bị thương đi qua rừng cây bên cạnh.
– Phương công tử!
Nhưng vào lúc này, Hạ Mộng Thần đang thút thít quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt cầu xin:
– Xin hãy tha cho huynh ấy.
Ánh mắt Phương Tuấn Kiệt âm sâm lại nói:
– Hạ Mộng Thần, bản thiếu còn chưa hỏi ngươi, ngươi và tên này có quan hệ như thế nào?!
“Chậc chậc.”
Đột nhiên, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh:
– Ngươi đã lớn như vậy còn không nhìn ra quan hệ giữa hai người?
– Ai!?
Phương Tuấn Kiệt đang nổi nóng, phẫn nộ quay lại thì thấy trên đại thụ phía trước có một hắc y nhân đang đứng trên đó.
Hai tên Phá Toái Cảnh đại viên mãn khẽ giật mình, nguyên niệm bọn họ thủy chung phóng thích nhưng lại không phát hiện người áo đen xuất hiện như thế nào.
– Đừng hỏi ta là ai.
Người áo đen nhẹ nhàng nhảy xuống, tóc dài tán loạn che khuất khuôn mặt làm cho không người ta không thể nhìn thấy chân dung, nói:
– Bởi vì ta nói ra hù chết các ngươi.
Yến Sơn Tuyết núp trong bóng tối bất đắc dĩ lắc đầu.
Tên này thực biết chơi.
Mất một lúc đã cải trang thành bộ dáng như thế, nếu không sớm biết, chỉ sợ ngay cả mình cũng không nhận ra.
Nguyên lai, người thần bí toàn thân được hắc bào bao phủ là Vân Đại Tiện Thần.
– Hù chết chúng ta?
Phương Tuấn Kiệt cười lạnh nói:
– Chẳng lẽ ngươi là Tiểu Thần Chủ?
Vân Đại Tiện Thần nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ Vân Phi Dương, thản nhiên nói:
– Buông tiểu tử kia ra, ta tha các ngươi không chết.
Một câu hoảng sợ chết các ngươi.
Một câu tha các ngươi không chết.
Thật sự rất cuồng, rất phách lối!
Hai tên Phá Toái Cảnh đại viên mãn Phương gia nhất thời nhíu mày lại, bọn họ đã bắt được khí tức Thối Cốt Kỳ từ trên người đối phương.
Mẹ.
Thời đại gì mà gà mờ đều dám ra ngoài trang bức không biết!
Mặt mũi Phương Tuấn Kiệt tràn đầy nộ khí, lại áp chế lại, cười lạnh nói:
– Nói khoác mà không biết ngượng.
“Xoát!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới, định mắt nhìn lại chỉ thấy người áo đen kia đã đứng trước ngựa của hắn.
– Không tốt!
Hai tên Phương gia võ giả kinh hãi, muốn xông tới bảo hộ thiếu gia nhưng chỉ bước ra một bước đã nghe một tiếng bành truyền đến.
Vân Đại Tiện Thần tung một quyền đánh con ngựa trắng ngã xuống đất, Phương Tuấn Kiệt chật vật té xuống đất.
– Ngươi…
Hắn từ dưới đất bò dậy, nhịn đau, giận dữ hét to.
– Giết hắn!
“Xoát xoát!”
Hai tên Phương gia võ giả nhanh chóng lao tới, mỗi người ngưng tụ hơn sáu ngàn trọng thuần nguyên lực, muốn oanh sát tên hắc y nhân ngay tại chỗ.
Nhưng.
Trong lúc đòn tấn công sắp đến, Vân Đại Tiện Thần đột nhiên giơ tay, nhẹ nhõm chế trụ quyền đầu của hai người, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Thuần nguyên lực một vạn hai ngàn trọng nhất thời bị hóa giải vô ảnh vô tung.
– Làm sao có thể!
Hai tên Phương gia võ giả kinh hãi.
Một tên Thối Cốt Kỳ lại hóa giải hết lực lượng của mình dễ như trở bàn tay, cái này mẹ nó, quá dọa người đi?
Vân Đại Tiện Thần cười nói:
– Muốn giết ta, chỉ là Phá Toái Cảnh đại viên mãn thì chưa đủ tư cách.
– Ngươi… Ngươi không phải Thối Cốt Kỳ!
Một tên võ giả run rẩy nói:
– Ngươi là cường giả Hư Không cảnh!
Hư Không cảnh?
Phương Tuấn Kiệt đứng bên cạnh nghe vậy, thần sắc đột nhiên ngốc trệ, tâm lý còn nói thầm:
– Xong, đụng phải cao thủ!