Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 814
Lại đến thành.
Một tòa thành trì không tính quá lớn, khắp nơi có thể thấy được ở Tiểu Thần Giới, ngay hôm nay, nội thành vang lên tiếng pháo, phi thường náo nhiệt.
Vân Phi Dương vào thành, thấy đường phố giăng đèn kết hoa, cười hỏi một người qua đường:
– Lão ca, hôm nay là đại hôn nhà ai mà bố trí long trọng như vậy?
Trung niên bên cạnh liếc hắn một cái, hỏi:
– Huynh đệ từ bên ngoài đến đây?
– Không sai.
Vân Phi Dương đáp.
Trung niên nhân cười đáp.
– Đây là ngày xuất giá của đại tiểu thư Hạ gia – đại gia tộc của nội thành.
“A.”
Vân Phi Dương hiểu rõ, rất hứng thú đứng xen giữa trong đám người xem náo nhiệt, tâm lý còn đang nghĩ:
– Lúc nào mới có thể cưới các nàng Chỉ Khê đây.
Quan hệ đã phát sinh.
Thiếu một cái hôn lễ chính thức.
– Không được.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Thực lực ta bây giờ quá yếu, chờ đến lúc có thể đặt chân tại Tiểu Thần Giới, sau đó sẽ cưới các nàng.
Yến Sơn Tuyết đứng bên cạnh, trong đôi mắt đẹp hiện ra một vòng đau thương.
Nàng không nhỏ, đã qua tuổi xuất giá, nhìn thấy đại hôn khó tránh khỏi có chút sầu não, mà cái này cũng là phiền não của nữ tử lớn tuổi.
Đương nhiên.
Lấy dung mạo Yến Sơn Tuyết, tuyệt không sợ ế, chỉ không tìm được người phù hợp.
Trước mắt có một vị.
Nhưng.
Nghĩ đến vị hôn thê và những nữ nhân của hắn sinh ra địch ý đối với mình, Yến Sơn Tuyết không khỏi thở dài trong lòng.
– Một đám cặn bã.
Thao Thiết đứng phía sau, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
– Đội đón dâu đến!
Đột nhiên có người hô lớn.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía ngoài thành, chỉ thấy một nam tử mặc áo cưới màu đỏ cưỡi ngựa cao to, cao hứng bừng bừng đi vào.
Tám tên tráng hán khiên kiệu hoa.
Phía sau có hai hàng Nghi Trượng, nhân số hơn trăm nối đuôi nhau mà đi.
“A.”
Vân Phi Dương nói:
– Cô gia của họ Hạ cũng rất xa hoa nha.
Nam nữ thành hôn là nhân sinh đại sự.
Dù ở Phàm Giới hay Tiểu Thần Giới, đội ngũ nhà trai đón dâu như thế đủ để chứng minh họ rất có thực lực.
– Không sai.
Trung niên bên cạnh thấp giọng nói:
– Rễ Hạ gia là dòng chính Phương gia bên trong Vô Song Thành, thân phận rất cao quý!
Vô Song Thành?
Vân Phi Dương không có việc gì thì hay đọc Cuồng Tông Hành Đạo Lục, từng thấy qua cái thành trì này, mà Phương gia tự nhiên cũng có trong đó.
Hành vi phạm tội là xem mạng người như cỏ rác.
Hắc.
Thật trùng hợp.
Ca ca ta có cần phải xuất trận cướp cô dâu để thêm vui hơn không?
Vân Phi Dương đê tiện cười rộ lên.
– Sư huynh.
Yến Sơn Tuyết truyền âm.
– Vô Song Thành tại Tiểu Thần Giới được xếp thành nhị lưu thành trì, mà Phương gia này hẳn là gia tộc nhị lưu.
Vân Phi Dương nói:
– Xem ra, thật phải đi đoạt hôn.
Hạ gia.
Tân lang đón dâu đứng trước phủ đệ. Tiêu sái từ trên ngựa nhảy xuống.
– Nhạc phụ.
Hắn hướng về phía lão giả đang tươi cười đứng trước cửa chắp tay hô.
– Hiền tế, mời vào!
Hạ gia Gia chủ chắp tay mời.
Hạ gia chỉ là bất nhập lưu gia tộc, Phương gia là nhị lưu gia tộc, dù cho là cha vợ cũng phải cung cung kính kính chiêu đãi.
Tân lang cười đi vào Hạ gia.
Rất nhiều võ giả xem náo nhiệt còn nghị luận.
– Đại tiểu thư Hạ gia gả cho dòng chính Phương gia, địa vị Hạ gia khẳng định nước lên thì thuyền lên a.
– Hà gia và Triệu gia hiện tại chắc đang phiền muộn.
– Ba nhà tranh giành đoạt lợi đến cái cũng ghế không nhường nhịn, đã tranh giành hơn hai mươi năm, bây giờ coi như phân ra cao thấp.
– Ai, Hạ gia tốt số, sinh một nữ nhi xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Có võ giả nói.
– Đẹp như tiên nữ?”
Nghe được bốn chữ này, Vân Phi Dương nói:
– Ta ngược lại muốn xem nàng đẹp như thế nào.
Nói rồi thi triển nguyên niệm tuôn đến Hạ phủ, đi vào trong khuê các nơi nữ nhi Hạ gia đang đợi gả.
Trước bàn trang điểm.
Một nữ tử đầu mang mũ phượng, ngồi yên lặng, tinh tế liễu mi, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, môi son như lửa.
Cô nàng này thật là một mỹ nữ, nhưng so với Yến Sơn Tuyết bên cạnh, vẫn hơi kém một chút.
– Ừm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương phát hiện, trong đôi mắt nữ tử đang đợi gả lấp lóe nước mắt, hai hàng thanh lệ chầm chậm rơi xuống.
– Đại tiểu thư, vừa mới trang điểm xong, cô sẽ khóc bẩn hết mặt đó.
Một người trung niên phụ nhân nhắc nhở.
– Nhũ mẫu.
Nữ tử kia nức nở nói:
– Hạ Mộng Thần cũng chỉ là quân cờ cho phụ thân cha kết nối thông gia thôi ư?
Nhũ mẫu nói:
– Đại tiểu thư, lời này của cô, lão thân nghe không hiểu.
Hạ Mộng Thần không nói nữa, lặng yên thu cây kéo trên bàn vào trong tay áo.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài.
– Lại một cuộc hôn nhân chính trị không có tình cảm.
Loại chuyện này thường thấy nhất trong thế giới lấy võ làm đầu này, có bao nhiêu thiếu nữ ủy khuất chấp nhận, lại có bao nhiêu nàng tìm cái chết.
Thôi kệ mẹ nó.
Lão tử đã quyết định.
Đoạt dâu!
Giờ lành đã đến.
Được nhũ mẫu và hạ nhân dẫn đường, Hạ Mộng Thần phủ thêm đỏ khăn cô dâu đi ra đại môn, sau đó tiến vào kiệu hoa.
– Hiền tế.
Đưa mắt nhìn nữ nhi lên kiệu, Hạ gia Gia chủ nói:
– Chiếu cố tốt nữ nhi của ta.
– Cha vợ yên tâm, Phương Tuấn Kiệt ta nhất định sẽ đối đãi Mộng Thần thật tốt.
Tân lang chắp tay đáp.
Nói rồi lên ngựa.
– Lên kiệu ——
“Hô!”
Tám tên tráng hán nâng kiệu hoa, dưới tiếng pháo và chiêng trống đi ra ngoài thành.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta ra ngoài thành chờ.
Ra ngoài thành chờ?
Yến Sơn Tuyết khẽ giật mình hỏi.
– Ngươi muốn làm gì?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười đáp:
– Nữ nhân xinh đẹp như vậy đâu thể gả cho dòng chính của một gia tộc có tội trạng được.
Yến Sơn Tuyết ngạc nhiên.
– Ngươi muốn cướp hôn?
– Không sai.
Vân Phi Dương thi triển thân pháp đi ra ngoài thành, mà Yến Sơn Tuyết thì không ngừng nói:
– Tên này thật là, chuyện gì cũng có thể làm.
– Cướp cô dâu?
Thao Thiết cười nói:
– Giống như rất thú vị.
Nói rồi đi theo.
Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi thành.
Vân Phi Dương vừa đi vừa tính toán, mình nên lặng yên không một tiếng động bắt tân nương đi hay quang minh chính đại đi đoạt đây?
Ai nha.
Thật khó lựa chọn.
“Xoát!”
Đột nhiên, chỗ tối có lưu quang bay ra, một thanh niên đứng trên đường đi ngăn trở đội ngũ đón dâu, song quyền nắm chặt, trong con ngươi lóe ra vẻ dứt khoát.
“Tê!”
Phương Tuấn Kiệt ghìm ngựa dừng lại, cau mày nói:
– Bằng hữu, ngươi ngăn trở đường ta đi.
Đại hôn là việc vui nhưng nếu bị người cố ý ngăn lại là điềm xấu.
Người trẻ tuổi không để ý hắn, mà nhìn qua kiệu hoa la lớn:
– Mộng Thần, theo ta đi!
Ai nha.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Lại có người nhanh hơn ta một bước muốn đoạt hôn!
Hạ Mộng Thần xốc màn kiệu lên, khóc nói:
– Từ hôm nay trở đi, Hạ Mộng Thần ta đã trở thành con dâu Phương gia, huynh đi đi.
– Không!
Người trẻ tuổi phẫn nộ quát:
– Muội là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, vĩnh viễn đều như thế!
Dát.
Vân Đại Tiện Thần mộng.
Tên này cũng gọi Vân Phi Dương?
Mẹ trứng.
Đầu tiên cũng giống như mình đến cướp cô dâu, lại trùng tên với mình, duyên phận đây này.
Yến Sơn Tuyết che miệng cười nói:
– Sư huynh, hắn cùng tên ngươi kìa.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Đáng tiếc, không có đẹp trai như ta.