Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 812
Vì mạng sống, Cung Lập Chương ngoan ngoãn giao không gian giới chỉ.
Vân Phi Dương cũng không làm khó hắn.
– Ngươi có thể đi.
– Vân thiếu hiệp, cáo từ!
Cung Lập Chương kéo thân thể bị thương bay đi, khi hắn ra khỏi Sài gia, xác định đã an toàn, nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nếu người này làm khó mình, sợ rằng sẽ không còn mạng đi ra.
Sau khi Cung Lập Chương rời đi.
Ánh mắt Vân Phi Dương khóa chặt trên thân đám cao tầng Sài gia, trong con ngươi lóe ra sát cơ.
Mọi người thấy thế, hãi nhiên thất sắc.
Một tên cao tầng vội lên tiếng:
– Vân thiếu hiệp, Sài Cẩu và phụ thân hắn đắc tội ngươi đã bị ngươi tru sát, còn xin bỏ qua cho Sài gia ta!
Mọi người đều hiện ra ánh mắt cầu xin.
– Thôi thôi.
Vân Phi Dương thu hồi sát cơ.
Sài gia Gia chủ và con hắn bị giết cũng coi như xong nhiệm vụ trừ gian diệt ác, không cần thiết toàn diệt Sài gia.
– Hi vọng các ngươi sau này học được giáo huấn, chuyên tâm tu luyện võ đạo, đừng ỷ vào thế lớn khi nhục bách tính.
Nói xong câu đó, Vân Phi Dương cảm giác quanh thân mình phóng xuất ra Thánh Quang rất vĩ đại!
– Vâng vâng!
Đám người rối rít đáp lời.
– Vợ ơi, chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay Yến Sơn Tuyết rời đi.
Tên này còn đang diễn, còn đang chiếm tiện nghi!
Mắt tiễn hắn rời đi, từng người Sài gia mềm nhũn chân ngã trên mặt đất, gấp rút hô hấp, sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt.
Mọi người không nghi ngờ.
Nếu vừa rồi đối phương động sát tâm, Sài gia khẳng định sẽ biến mất ở thế giới này.
Thi thể Sài Phấn Tiến và Sài Cẩu vẫn nằm bên cạnh họ nhưng không có người nào bi thương.
– Lục Nhi!
Một tên cao tầng đứng lên, phẫn nộ nói:
– Cả ngày xui khiến Sài Cẩu mưu chiếm phụ nữ, tội không thể tha!
– Giết hắn!
Những người khác phẫn nộ.
Sài Cẩu và người hầu hắn làm không thiếu sự việc táng tận lương tâm, trước kia trở ngại gia chủ, chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.
Bây giờ Sài Phấn Tiến đã chết, không có gì cố kỵ, tên cẩu nô tài này phải chết!
– Nhị gia…
“Phốc.”
Hạ nhân gọi Lục Nhi bị lợi kiếm đâm thủng ngực, đi theo thiếu gia.
Trước khi chết, hắn còn nghĩ:
– Tính đi tính lại, không… Không tính được hôm nay có họa sát thân a!
– Đôi tiểu phu phụ kia đi vào lâu thế ta.
Rất nhiều bách tính và võ giả khi nhìn sang đại môn Sài phủ, khi thì nhỏ giọng nghị luận.
“Oanh!”
Đột nhiên, đại môn Sài gia vỡ nát, Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết vừa nói vừa cười đi ra.
Mọi người thấy thế, không khỏi ngạc nhiên.
Bị Sài công tử mời vào nhà lại còn có thể bình yên vô sự đi ra, thực khó tin.
– Phu quân.
Yến Sơn Tuyết cười nói:
– Chúng ta đi Đại Diễn tự đi.
– Được.
Vân Phi Dương mang theo nàng tiến về Tây môn, khi thân ảnh hai người biến mất trên đường phố, bách tính nội thành mới lấy lại tinh thần.
– Tình huống như thế nào đây?
– Ta không có hoa mắt chứ?
Mọi người thực không hiểu tại sao đôi phu thê này có thể an toàn đi ra?
Chiều hôm đó.
Tin Sài gia Gia chủ và Sài Cẩu chết truyền ra Thiên Nga Thành, bách tính nội thành mới hiểu, nguyên lai tiểu tử nhìn qua ngốc ngốc kia là đệ tử Cuồng Tông!
– Hiệp sĩ a!
– Anh hùng a!
Rất nhiều bách tính cảm động đến rơi nước mắt.
Ngoài Thiên Nga thành.
Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết đi giữa rừng núi.
– Kỳ quái.
Hắn nâng cằm, nói:
– Một Sài gia bất nhập lưu sao lại có 100 ngàn linh thạch đây?
– Cái gì?
– 100 ngàn khỏa?
Thao Thiết trừng to mắt.
Mẹ.
Bản Vương hôm qua ngủ một giấc, không có đi cùng vào Sài gia, tên này đã kiếm lời 100 ngàn, quá xui rồi!
Yến Sơn Tuyết kinh ngạc nói:
– Nhiều như vậy?
Yến gia là chuẩn nhất lưu thế lực, linh thạch trong phủ khổ cũng mới hơn 200 ngàn thôi.
Nàng nói:
– Có phải Sài gia phát hiện linh thạch quáng mạch nên mới tích lũy nhiều như vậy?
– Rất có thể.
Vân Phi Dương đồng ý.
Yến Sơn Tuyết nói:
– Xem ra, chúng ta nên trở về Sài gia một chuyến, có lẽ mỏ quặng còn chưa được khai thác xong đâu.
– Không cần phiền toái như thế.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, hai tay dán trên mặt đất, Hậu Thổ thuộc tính điên cuồng tràn vào.
Yến Sơn Tuyết khó hiểu hỏi:
– Ngươi đang làm gì?
– Tìm mỏ quặng.
Khi nói chuyện, Hậu Thổ thuộc tính đã lan ra hơn mười dặm, bất kỳ khoáng vật gì trong đất bùn đều bị bắt được.
– Cái này cũng có thể tìm?
Yến Sơn Tuyết khẽ giật mình.
Hai mắt Thao Thiết tỏa sáng, hiển nhiên, hắn không có bất kỳ chống cự gì đối với linh thạch.
Một khắc đồng hồ sau.
Hậu Thổ thâm nhập dưới đất đã bao phủ hơn năm mươi dặm, thuận lợi tìm đến một Linh Thạch Quáng động đang phong bế!
“Hắc.”
Hắn cười nói:
– Giấu diếm, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì trước mặt lão tử,.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương đứng lên, dẫn theo hai người tiến về gò núi cách đó năm mươi dặm.
Sài gia một mực sinh tồn ở Thiên Nga Thành, hai mươi năm trước ngoài ý muốn phát hiện một mỏ quặng. Bọn họ sợ truyền ra ngoài dẫn tới họa diệt tộc, cho nên một mực không dám lộ ra, lặng yên thu thập.
Hơn mười năm, đào ra được 100 ngàn khỏa linh thạch.
Thế vì cái gì mà không hấp thu?
Sài gia Gia chủ có ý định khác, chính là dùng 100 ngàn linh thạch mua cao cấp vũ kỹ và vũ khí.
Đối với Tiểu gia tộc, vũ kỹ và vũ khí thường có giá trị hơn linh thạch, chí ít, có thể truyền thừa cho hậu nhân.
Nhưng.
Linh thạch còn chưa dùng đã bị Vân Phi Dương đoạt, mỏ quặng cố ý phong bế cũng bị phát hiện.
“Oanh!”
Vân Phi Dương oanh mở động khẩu.
Yến Sơn Tuyết đi tới, nàng thấy hầm mỏ chưa được khai thác xong, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi làm thế nào phát hiện?
– Bí mật.
Vân Phi Dương chắc chắn sẽ không nói, mình có Hậu Thổ thuộc tính có thể thấy rõ mấy chục dặm trong đất bùn.
“Đạp.”
Hắn đi đến một vách đá, một tay dán lên, Hậu Thổ thuộc tính dung nhập vào trong.
“Xoát xoát!”
Hòn đá nhao nhao tróc ra.
Từng viên linh thạch từ trong đất bùn lăn xuống.
“Ha ha ha.”
Thao Thiết hưng phấn tiến lên muốn nuốt hết đóng linh thạch nhưng vừa hé miệng, linh thạch đã bị thu vào Phi Dương đại lục, một khỏa đều không có để lại.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Chúng là do ta đào, ngươi muốn ăn thì tự đào đi.
– Ngươi…
Thao Thiết tức giận không thôi, nhưng vẫn thuận tay cầm một cây cuốc trong động, bắt đầu đào.
Hắn biết đào sao?
Không biết.
Cho nên đào một hồi, một khỏa linh thạch cũng không có, ngược lại đào ra không ít quặng đồng, sau cùng chỉ có thể phiền muộn ăn hết chúng.
Nhìn lại Vân Phi Dương.
Người ta căn bản không cầm cái cuốc, cũng không đi đào, cứ như vậy tùy ý dán tay lên thạch bích, linh thạch đã xoát xoát tróc ra.
– Đáng giận!
Thao Thiết nhìn mà thèm, hận không thể mở miệng rộng trọn trọn cái mỏ quặng.
Muộn.
Bởi vì trong lúc này, Vân Phi Dương đã đào ra hết 50 ngàn khỏa linh thạch còn thừa, đồng thời tìm được một khỏa Linh Mẫu Thạch trong lòng đất!