Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 811
Vân Phi Dương thi triển Cuồng Nộ Quyền bộc phát ra Cuồng Khí độc hữu để Cung trưởng lão trong nháy mắt hiểu rõ hắn là đệ tử Cuồng Tông!
Dù sao, khắp Tiểu Thần Giới, chỉ có người Cuồng Tông mới hiểu được cách vận dụng Cuồng Khí và Cuồng Kỹ.
– Cái gì?
Sài gia chủ đại biến.
Tiểu tử này là Cuồng Tông đệ tử? Nói đùa sao, hay mình nghe lầm?
“Hắc.”
Vân Phi Dương thu quyền, cười nói:
– Không nghĩ tới Cung trưởng lão nghe nói Cuồng Tông ta.
Yến Sơn Tuyết mặt xạm lại.
Cuồng Tông – một trong Thập đại tông môn tại Tiểu Thần Giới, ai chưa từng nghe qua mới thật gặp quỷ.
Nhưng.
Câu nói của Vân Phi Dương bọn người Sài gia chủ có cảm giác rơi vào hầm băng vạn trượng.
Hắn…hắn thật sự là Cuồng Tông đệ tử?
Sài gia chủ bị dọa bắp chân run rẩy, dù sao, Cuồng Tông người ta là một trong thập đại tông môn, là thế lực bá chủ mà Sài gia hắn không thể trêu vào!
Đừng nói Sài gia.
Dù chuẩn nhất lưu Cung gia cũng không dám trêu chọc, bởi vì đệ tử Cuồng Tông dù có ít, nhưng có Tông chủ Hóa Thần cảnh thì vẫn là nhất lưu thế lực!
– Xong.
Nội tâm Sài Phấn Tiến lạnh ngắt.
Hắn biết, đệ tử Cuồng Tông từ trước đến nay rất ngông cuồng, võ giả hoặc gia tộc chọc tới bọn họ đều không kết cục tốt!
Cao tầng Sài gia cũng mặt xám như tro.
Muốn nói sụp đổ nhất vẫn phải là Sài Cẩu, khi hắn biết được tên ngu ngốc mình mời đến là Cuồng Tông đệ tử, trực tiếp bị dọa co quắp ngã xuống đất.
Ta vậy mà đắc tội Cuồng Tông đệ tử, ta lại còn chủ ý đến nữ nhân hắn hắn, mẹ nó, đây không phải muốn chết sao!
Cung Lập Chương gian nan đứng lên, hắn chịu đựng thống khổ trong nội tạng, nói:
– Ngươi là Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
– Hắn…hắn là Vân Phi Dương? Võ giả đến từ Phàm Giới kia?
Người nhà họ Sài hít một hơi lãnh khí.
Trong Tinh Vân Các, khuất nhục hai tên đệ tử của thập đại tông môn sớm đã truyền khắp Tiểu Thần Giới, Sài gia tự nhiên có nghe nói qua.
Cung Lập Chương chắp tay, nói:
– Vân thiếu hiệp, do Cung mỗ xen vào việc của người khác, cáo từ!
Nói rồi kéo thân thể rời đi.
Sài gia chủ nhanh khóc, hắn vội vàng nói:
– Cung huynh, ngươi không thể đi a!
Cung Lập Chương như không nghe thấy, đi từng bước về phía đại môn Sài gia, ước gì lập tức biến mất đây!
– Đứng lại.
Vân Phi Dương hô.
Cung Lập Chương vội vàng ngừng bước.
Vân Phi Dương hỏi:
– Đánh ta một quyền rồi đi như vậy?
Khóe miệng Cung Lập Chương Vân co giật.
Ta đánh ngươi một quyền còn không phải bị chấn động đến thổ huyết, mà ngươi một chút việc cũng không sao à.
– Còn nữa.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ngươi không phải muốn chống đỡ cho Sài gia hả?
Cung Lập Chương vội nói:
– Vân thiếu hiệp, ta và Sài gia chỉ là bạn cũ, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện tới bái phỏng một chút.
Hiện tại hắn hận không thể nhấc tay đánh mặt mình, tại sao muốn ra mặt cho Sài gia, tại sao lại muốn tới nơi này làm khách đây!
Đương nhiên.
Càng hận chết Sài gia.
Bà ngoại tụi ngươi, chọc cái gì không chọc đi chọc tới Cuồng Tông, chính mình muốn chết thì thôi, còn lôi kéo lão tử theo chôn cùng!
Vân Phi Dương không để ý hắn, mà nhìn về phía Sài gia chủ, nói:
– Ta chỉ muốn 50 ngàn linh thạch, vì cái gì không thể thành toàn.
Sài Phấn Tiến vội nói:
– Sài gia ta nguyện ý xuất ra 50 ngàn không, 100 ngàn linh thạch hiếu kính Vân thiếu hiệp!
Lúc này.
Coi như lấy hết linh thạch trong nhà ra cho Vân Phi Dương hắn cũng không đau lòng vì, dù sao, cái này tính là gì so với sinh tử của gia tộc chứ!
– Muộn.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đã cho các ngươi một cơ hội, sẽ không cho lần thứ hai.
Hắn đi đến trước mặt Sài Cẩu, một chân đá hắn lên, nắm chặt cổ áo, cười nói:
– Tiểu tử, dám đánh chủ ý đến nữ nhân của ta, trên trời dưới đất, không ai có thể cứu ngươi.
Sài gia cao tầng nghe vậy, nhất thời hiểu rõ, nguyên lai là do tên hỗn đản này chọc Cuồng Tông đệ tử!
Sài Phấn Tiến tức muốn nổ phổi.
Hắn phẫn nộ quát:
– Đồ hỗn trướng ngươi hôm nay xem như hố chết cha ngươi, đẩy cả gia tộc vào vực sâu vạn trượng rồi!
Một tên cao tầng phẫn nộ nói:
– Ta cũng đã nói rồi, tên hoàn khố này cả ngày gây chuyện thị phi, sớm muộn gì cũng sẽ chọc đến đại phiền toái!
Nói vậy.
Vậy một khi không chọc tới đại phiền toái thì không phải mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua à.
– Vân…Vân thiếu hiệp…
Sài Cẩu khóc nói:
– Ta có mắt không tròng, ngươi đại nhân có đại lượng….
“Răng rắc.”
Vân Phi Dương trực tiếp tháo bỏ cánh tay phải của hắn xuống.
“A —— “
Sài Cẩu hét thảm.
Cao tầng Sài gia từng người lặng yên không lên tiếng, bọn họ cầu nguyện trong lòng, nếu tên đầu sỏ này chết mà để cho lửa giận Cuồng Tông đệ tử tiêu trừ, vậy thì chết đi.
“Răng rắc.”
Vân Phi Dương lại tháo bỏ cánh tay trái Sài Cẩu, trên mặt mang theo mỉm cười của ác ma.
Mẹ kiếp.
Ngày hôm nay may mà đụng phải lão tử, nếu như đổi lại phổ thông dân chúng, hắn chắc chắn sẽ đắc thủ, trên đời lại thêm một oan hồn.
“A!”
Sài Cẩu kêu thảm, cũng hô to:
– Cha cứu con, con…con..con sắp chết rồi!
Sài Phấn Tiến nhìn thấy nhi tử chịu thống khổ sống không bằng chết, nắm tay lên tiếng.
– Vân thiếu hiệp, chỉ cần ngươi thả con ta, điều kiện gì Sài mỗ cũng đáp ứng!
Vân Phi Dương nói:
– Con của ngươi hôm nay phải chết.
Nói rồi tung một quyền đánh vào trước ngực Sài Cẩu, đánh thổ huyết liên tục, hắn muốn tên này thống khổ mà chết.
“Oa!”
Sài Cẩu phun ra một ngụm máu.
Hiện tại hắn đã không còn bất kỳ ý tưởng gì đối với Yến Sơn Tuyết, mà đang hối hận, vì cái gì hôm nay muốn ra đường, hảo hảo ở nhà bồi tiếp tiểu thiếp vừa cưới vào cửa không tốt à!
Lục Nhi!
Là do tên hỗn đản này.
Nếu như không phải hắn giật dây, nếu như không phải hắn dự cảm, mình há sẽ rời khỏi Sài phủ, làm thế nào gặp được Cuồng Tông đệ tử này.
Lục Nhi núp phía xa mặt xám như tro, nếu như thiếu gia có cái gì ngoài ý muốn, mình khẳng định cũng không sống nổi!
– Phu quân.
Yến Sơn Tuyết đi tới, nói:
– Để cho ta tới giết tên ác tặc này đi.
Trên đường đi đến Sài phủ, ánh mắt Sài Cẩu nhìn nàng đều phi thường ɖâʍ đãng hạ lưu.
Nếu không theo Vân Phi Dương diễn kịch, chỉ sợ nàng sớm đã nhịn không nổi mà động thủ chém giết hắn.
– Nương tử.
Vân Phi Dương nói:
– Máu tên này rất bẩn, để ta tới giết đi.
Nói rồi bẻ gãy cổ Sài Cẩu, để hắn đi Hoàng Tuyền uống trà.
Tiễn thằng nhỏ.
Tự nhiên không thiếu thằng lớn.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Sài Phấn Tiến, nhẹ nhàng giơ tay lên, nói:
– Con của ngươi những năm nay gây tai họa cho không ít phụ nữ đàng hoàng, thân làm cha, dung túng mặc kệ, đồng dạng có tội.
“Bành!”
Sài gia chủ bị đánh bay ra ngoài, mất mạng tại chỗ.
Sau khi giết chết Sài Phấn Tiến, thân hình Vân Phi Dương lóe lên đi vào phủ khổ của Sài gia, quét sạch sành sanh linh thạch bên trong.
Quả nhiên không ít.
Khoảng chừng hơn mười vạn.
Thu linh thạch, Vân Phi Dương lại đi kho vũ khí và kho vũ kỹ, phàm là thứ có chút giá trị đều bị lấy đi.
– Cung trưởng lão đúng không?
Vân Phi Dương quét sạch quay ra nhìn trưởng lão Cung gia, nói:
– Đến đến, giao không gian giới chỉ của ngươi ra.